Yêu Thương Mù Quáng

Rate this post

Viết giấy nợ thì bảo đảm được việc trả nợ sao? Nếu vậy, mọi người trên thế giới này đâu cần phải ra tòa.

 

Từ chối thôi.

 

“Cháu không có tiền trong tay. Hơn nữa, với giá nhà ở quê, bảo mẹ cháu mua một căn nhà nhỏ hơn, bốn mươi nghìn là đủ rồi.”

 

Lời từ chối của tôi không mang lại sự yên bình.

 

Bác gái và dì bắt đầu thay phiên nhau gọi điện cho tôi.

 

Thậm chí họ còn đưa ra ví dụ: “Nhà không có thang máy, lỡ người già có chuyện gì, xe cấp cứu 120 cũng không lên được.”

 

Rõ ràng họ đang khiến tôi trở thành kẻ tội đồ nếu không chịu bỏ tiền ra giúp đỡ.

 

Những người này quả thật là nhàn rỗi quá mức.

 

Nhà có việc, họ thích xem náo nhiệt.

 

Vì vậy, tôi cũng xem họ như một vở kịch vui.

 

Điều khiến tôi thực sự bùng nổ là mẹ tôi gọi điện đến công ty của tôi.

 

Sáng sớm, tôi vừa vào làm thì thấy sếp của tôi đang cau mày nhận điện thoại.

 

Tôi tiến lại gần, anh ấy đưa ống nghe cho tôi, và tôi nghe thấy giọng nói quen thuộc đang nói: “Sếp à, con gái tôi có phải là đứa bất hiếu, vô đạo đức không?”

 

“Anh phải giúp tôi dạy dỗ nó. Làm sao nó có thể không quan tâm đến sống c.h.ế.t của mẹ mình được?”

 

Tôi lạnh lùng ném ống nghe lại.

 

Thật muốn ném lịch sử chuyển tiền ngân hàng cho mẹ tôi và hỏi rằng đây gọi là “không quan tâm đến sống c.h.ế.t của mẹ” sao?

 

Sếp tôi có chút khó xử: “Hứa Thiến, cô nói với mẹ đừng làm ảnh hưởng đến công việc.”

 

Sáu năm làm việc trong ngành, tôi hoàn toàn tự mình vươn lên, dù khách hàng có mắng chửi hay đồng nghiệp có bắt nạt, cũng không khiến tôi cảm thấy phẫn nộ như lúc này.

 

Gần đây có công ty khác đang mời tôi, và tôi đã phân vân không biết có nên nhảy việc hay không.

 

Nhưng bây giờ, nhân dịp thay đổi công việc, tôi có thể làm một việc mà lâu nay chưa làm được.

 

Ví dụ như, cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ với gia đình, một lần và mãi mãi.

 

Nhưng cắt đứt thẳng thừng thì không được, cần phải suy nghĩ kỹ lưỡng.

 

Tôi gọi điện hỏi dì tôi rằng mẹ tôi đang nhắm đến căn hộ mấy phòng.

 

Biết là căn hộ hai phòng, tôi giả vờ không hài lòng, “Tết nhất cháu về nhà, căn hộ hai phòng sao đủ ở? Hơn nữa, sau này Hứa Hân Duyệt kết hôn, dẫn chồng và con về, lại càng không đủ chỗ.”

 

“Phải mua căn hộ bốn phòng một lần luôn cho tiện.”

 

“Dù sao thì tiền đặt cọc đã đủ. Hân Duyệt có hệ số tích lũy cao, trả góp cũng không nặng nề.”

 

Dì tôi có chút ngạc nhiên, “Thiến Thiến thật là hào phóng, chị tôi thật may mắn.”

 

Việc đổi nhà, từ căn hộ hai phòng nâng cấp lên căn hộ bốn phòng, chắc chắn mẹ và em gái tôi sẽ mừng đến phát điên.

 

Vậy thì để họ mơ thêm một chút nữa.

 

9

 

Khiến mẹ và Hứa Hân Duyệt mua một căn nhà vượt quá khả năng tài chính là một phần trong kế hoạch của tôi.

 

Còn phần khác…

 

Tôi hỏi người quen xem có ai làm bác sĩ không?

 

Và tôi thực sự đã tìm được.

 

Một đồng nghiệp đã giới thiệu cho tôi em trai của hàng xóm, nói rằng anh ta tên là Thôi Ngô, năm nay ba mươi mốt tuổi, là bác sĩ tại một bệnh viện tuyến trung ương.

 

Tôi tìm kiếm lý lịch của anh ta, chỉ nhìn qua nền tảng học vấn và thành tựu học thuật đã thấy ấn tượng lắm rồi, gặp mặt thực tế lại càng sốc hơn.

 

Người này chẳng phải là người đàn ông “không hòa đồng” đã chở tôi về thành phố đó sao?

 

Không ngờ anh ta lại là bác sĩ.

 

Chúng tôi hẹn gặp ở quán cà phê trong bệnh viện.

 

Chỉ xã giao vài câu, tôi đã thẳng thắn hỏi: “Tôi cần anh cung cấp một số kiến thức chuyên môn về y khoa, anh có thể giúp không? Tôi sẽ trả phí theo giờ.”

 

“Nghe xem sao.”

 

Tôi nói ra vấn đề của mình: “Có bệnh nào mà tốn kém, bảo hiểm không chi trả, không chữa khỏi nhưng cũng không đến mức c.h.ế.t không?”

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

Thôi Ngô nhìn tôi với ánh mắt khó lường.

 

“Câu hỏi này khá khéo léo, cũng rất dễ khiến người ta suy diễn—Cô Hứa Thiến, tôi nghĩ cô nên nói thật với tôi thì hơn.”

 

“Sự thật có thể không dễ nghe…”

 

Thôi Ngô đặt tay lên bàn, làm động tác như muốn đứng dậy.

 

Bàn tay anh ta điển hình là tay của bác sĩ, móng tay cắt gọn gàng, nhìn là biết anh ta là người rất ngăn nắp.

 

Nhìn vào ánh mắt vừa cười vừa như không của anh ta, tôi đành phải thành thật: “Là tôi muốn lừa gia đình mình.”

 

“Mẹ và em gái tôi luôn tìm cách tính toán tiền của tôi. Vì vậy, tôi muốn lừa họ rằng tôi mắc bệnh tốn kém, để họ tránh xa tôi.”

 

Kế hoạch này không vinh quang gì.

 

Làm gì có chuyện đi tìm đủ mọi cách để đối phó với gia đình như vậy?