Xuyên Sách Thành Vai Ác, Làm Phản Diện Thật Vui

Rate this post

“Cho dù là vậy thì vẫn phải chú ý. Hơn nữa lúc hắn ta hành động, nếu còn có người khác biết chuyện thì phải nhanh chóng chặn họng.” Đường Thư Nghi nói: “Ngày mai mời Tiết Cát về nhà, giải thích chuyện này với hắn ta, bảo hắn ta xử lý sạch sẽ người cần xử lý.”

“Được.” Tiêu Ngọc Thần hô to, trước giờ hắn làm việc chưa từng nghĩ nhiều như vậy.

“Ngươi ngẫm lại xem còn chỗ nào sơ hở không.” Đường Thư Nghi nói xong bèn đứng dậy đi ra ngoài, nàng thật sự mệt mỏi, hiện tại chỉ muốn ngã ra giường nghỉ ngơi. Còn Tiêu Ngọc Thần sao, vẫn tiếp tục quỳ gối ở từ đường đi.

Trường Minh là người có nhãn lực, thấy nàng muốn đi bèn vội vàng chạy ra mở cửa. Đường Thư Nghi bước ra khỏi từ đường, Thúy Trúc Thúy Vân nhanh chóng bước tới đón, một đốt đèn lồng, một người đỡ nàng, ba người đi về phía Thế An Uyển.

Bà tử trông coi từ đường thấy ba người đi xa, đứng ngoài cửa nhìn Tiêu Ngọc Thần còn quỳ dưới đất nói: “Đại công tử, nô tỳ khóa… khóa cửa.”

Tiêu Ngọc Thần quỳ gối không nói chuyện, Trường Minh chủ động đóng cửa, nói: “Khóa đi khóa đi.”

Bà tử khóa cửa từ đường, Trường Minh đi đến bên cạnh Tiêu Ngọc Thần quỳ xuống: “Đại công tử, ngài quỳ mấy canh giờ rồi, nghỉ ngơi một chút đi, tiểu nhân quỳ thay ngài.”

Tiêu Ngọc Thần quỳ không nhúc nhích, quay đầu hỏi Trường Minh: “Lúc mẫu thân đến ngõ Mai Hoa, ngươi cũng đi theo?”

“Đúng vậy…” Trường Minh biết Tiêu Ngọc Thần muốn hỏi tình huống của Liễu Bích Cầm nên rành mạch thuật lại chuyện Đường Thư Nghi tới ngõ Mai Hoa, cuối cùng cẩn thận nói:

“Tiểu nhân cảm thấy Liễu cô nương về An Mộc theo an bài của phu nhân là lựa chọn tốt nhất. Phu nhân cũng nói đã an bài nhà cửa và cửa hàng cho nàng ta ở đó, Đường gia An Mộc căn cơ thâm hậu, có Đường gia quan tâm, nửa đời sau của Liễu cô nương tuyệt đối không lo cơm áo.”

Tiêu Ngọc Thần nghe xong, trầm mặc một hồi lâu rồi nói: “Nàng không muốn xa ta.”

Nghĩ đến sau này mình và Liễu Bích Cầm cách nhau thiên sơn vạn thủy, Tiêu Ngọc Thần vô cùng đau lòng, hắn nghĩ Liễu Bích Cầm cũng vậy. Hắn chỉ than vận mệnh bất công, nếu Liễu gia không xảy ra chuyện thì hai người bọn họ đã có thể thuận lý thành chương thành thân sinh hài tử, nhưng hiện tại…

Lúc này Tiêu Ngọc Thần tâm loạn như ma, nghĩ đến tình yêu gian nan của bản thân và Liễu Bích Cầm sau này, lại nghĩ tới bản thân là thế tử phủ Vĩnh Ninh hầu, phải gánh vác trách nhiệm, nghĩ đến những chi tiết lúc cứu Liễu Bích Cầm, xem trong đó có còn sơ hở nào không…

Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng cảm thấy cuộc sống khó khăn như vậy.

Trường Minh quỳ gối bên cạnh hắn, trộm nhìn hắn vài lần, dường như đã lấy hết dũng khí, mở miệng nói: “Đại công tử, nô tài… nô tài cả gan muốn nói vài câu.”

Tiêu Ngọc Thần liếc mắt nhìn hắn: “Có gì ngươi cứ nói.”

“Đại công tử, ngài đối với Liễu cô nương là nhất vãng tình thâm, nhưng nô tài không chắc Liễu cô nương cũng đối với ngài như vậy.” Trường Minh nói tới đây thì cảm nhận được ánh mắt sắc như kiếm của Tiêu Ngọc Thần quét qua người mình, nhưng hắn ta vẫn căng da đầu nói: “Chuyện gì ngài cũng suy tính cho nàng ta, mạo hiểm bị hạch tội cứu nàng ta ra ngoài, an trí nàng ta ở ngõ Mai Hoa, ăn mặc còn tốt hơn cuộc sống của nàng ta khi trước, nhưng nàng ta có từng nghĩ cho ngài sao? Nếu nghĩ cho ngài thì nên nghe lời phu nhân nói, rời khỏi Thượng Kinh cao chạy xa bay, nhưng nàng ta cố tình bám lấy ngài, còn muốn vào Hầu phủ, nàng…”

“Được rồi.” Tiêu Ngọc Thần chau mày, ngữ điệu trở nên nghiêm khắc.

Nhưng Trường Minh không có ý định dừng lại, tiếp tục nói: “Nàng ta không từ bỏ được vinh hoa phú quý của Hầu phủ…”

“Ngươi câm mồm!” Tiêu Ngọc Thần lạnh giọng quát lớn: “Ngươi biết cái gì? Ta và nàng cùng nhau trưởng thành, nàng là người thế nào, ta không rõ sao?”

“Nhưng con người đều thay đổi, Liễu gia…”

“Câm mồm! Ta bảo ngươi câm mồm!” Tiêu Ngọc Thần tức giận đến mức trán nổi gân xanh, hắn bây giờ không thể chịu được chuyện người khác nói xấu Liễu Bích Cầm.

Trường Minh chỉ có thể câm miệng không nói tiếp, nhưng trong lòng càng bất mãn Liễu Bích Cầm, nàng ta đúng là tai họa!

Từ đường trở nên an tĩnh, một lúc sau mới nghe Tiêu Ngọc Thần nói: “Ngươi đứng lên đi, không có ai phạt ngươi quỳ.”

Hắn biết Trường Minh nói vậy là vì tốt cho hắn, nhưng Trường Minh không hiểu Cầm muội muội.

“Nô tài bồi ngài.” Trường Minh nhỏ giọng nói thầm: “Phu nhân không ở đây, ngài cũng không cần quỳ mãi như thế.”

Tiêu Ngọc Thần run run đầu gối đã tê cứng: “Mẫu thân phạt đúng, ta nên quỳ.”

Là đích trưởng tử phủ Vĩnh Ninh hầu, là thế tử, hắn thật sự không đủ tư cách.

Trường Minh không thể lý giải tâm tình của đại công tử, nếu đã thấy phải quỳ thì tại sao cứ nhớ mãi không quên Liễu Bích Cầm?