Vở Kịch Giữa Màn Sương
Lý Phù vốn định đến quân doanh, hông đeo roi ngựa, thanh kiếm dài treo trước ngực, bộ quân phục gọn gàng, toát lên vẻ hùng dũng. Nghe vậy, hắn liền nhận lấy cây bút, dưới ánh sáng ban mai, nhẹ nhàng nâng cằm ta lên.
Ta từng thấy hắn dùng kiếm, là thanh kiếm nặng đến nỗi hai tay ta không nâng nổi, chỉ một nhát có thể xuyên thủng giáp đối phương.
Giờ đây, cây bút lông mày nhẹ bẫng trong tay hắn, nhưng dường như hắn không thể cầm vững, loay hoay mãi mà không hạ được nét nào.
Ta chờ đến mức sốt ruột, mở mắt lên định giục, nhưng nhận ra người đàn ông này, người rừng thô lỗ này, đang lén đỏ tai.
Hắn nói: “Ta không biết làm.”
Giọng nói thậm chí có chút tủi thân.
Ta không kịp phòng bị, tim bỗng đập nhanh hơn, rồi lại lên tiếng, giọng hơi khô khan: “Không biết thì học.”
Lý Phù gật đầu: “Phải học, mong phu nhân chỉ giáo.”
Không hiểu sao, tim ta lại đập nhanh.
“Ngài học cũng được, từ nay về sau, cạo sạch râu đi.”
Ta không muốn mình thích một nam nhân rừng rậm với bộ râu dài.
***
Khi lá thu đỏ rụng, gia đinh của nhà họ Cố đưa tới thiệp mời.
Thiếu gia nhà họ sắp thành hôn, với Tô Uyển Uyển.
Ta đã chuẩn bị tinh thần cho việc họ thành đôi, nên không cảm thấy bất ngờ chút nào. Chỉ khi nhận thiệp mời, ta chợt nghĩ, không biết tiệc cưới này sẽ được tổ chức thế nào, gia đình của Tô Uyển Uyển và thân thích của nhà họ Cố chắc sẽ khó mà ngồi chung bàn.
Khi ta và Lý Phù thành thân, nhà họ Cố cũng đã gửi lễ vật đến. Ta dựa theo danh sách lễ vật, mở kho, chọn những món tương tự.
Tiệc cưới của Cố Hoài Xuyên, ta không tiện xuất hiện, chỉ giao lễ vật chuẩn bị sẵn cho Lý Phù.
Lý Phù lạnh lùng hừ một tiếng: “Tặng hắn thứ quý giá như vậy làm gì?”
“Người ta nói lễ nghĩa qua lại, các ngài cùng làm quan trong triều, phải thường xuyên giao lưu chứ.”
“Có gì mà phải giao lưu, khi ta mới vào Kinh thành, đã nghe qua vài câu chuyện về hắn—”
Nghe hắn bênh vực ta, trong lòng ta cảm thấy ấm áp, cười nói: “Nếu không phải vì hắn như vậy, sao chúng ta có thể gặp nhau?”
Lý Phù giận dỗi đi dự tiệc cưới của Cố Hoài Xuyên, khi trở về, hắn trở nên thần bí, thường xuyên tự nhốt mình trong thư phòng, không cho ai vào.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Đặc biệt là, không cho ta vào.
Ta không biết hắn làm gì bên trong, nhưng đã là phu thê, cần phải có sự tôn trọng lẫn nhau. Hắn không nói, ta cũng không hỏi, chỉ bảo gia nhân mỗi đêm mang một bát trà sâm từ phòng bếp đến cho hắn.
Cho đến một đêm khuya nọ, ta tỉnh dậy từ giấc mơ, nghe thấy người bên cạnh đang nói mớ.
Hắn nói: “Quân tử bất khí.”
Ta gần như nghĩ mình nghe nhầm, “Quân tử bất khí”, làm sao lại là lời nói mớ của Lý Phù được.
Nhưng ta cúi xuống lắng nghe kỹ hơn, thì đúng là hắn đã nói “Quân tử bất khí*”.
(*) Ý nghĩa là: Người quân tử không phải như đồ vật, không giống như ly trà mà không thể dùng vào việc khác được.
Liên tưởng đến những hành vi kỳ lạ gần đây của hắn, ta dường như hiểu ra điều gì đó, nhẹ nhàng vuốt lại chăn cho hắn, khoác áo đứng dậy, cầm đèn đi về phía thư phòng.
Lý Phù đã ở quân ngũ nhiều năm, thư phòng của hắn cũng được sắp xếp như một doanh trại. Chỉ có một bàn, một ghế, giá sách trên kệ cũng không có lấy một chiếc bình hoa.
Trên bàn, rất nhiều sách vở bị vứt bừa bãi.
Ngoài binh pháp, còn có Tứ Thư Ngũ Kinh, Sử ký triều trước.
Binh pháp đã cũ mòn, còn những cuốn sách của Khổng Tử, Mạnh Tử lại vẫn còn mới.
Một tập thơ được mở ra trên bàn, một câu thơ đã được đánh dấu, ta ghé lại gần xem, viết rằng: “Đông Sơn cao ngọa thì khởi lai, dục tế thương sinh vị ưng vãn.”
Mấy chữ “Đông Sơn cao ngọa” bị ai đó khoanh tròn, dường như có điều không hiểu.
Đến đây, ta đã rõ ràng, Lý Phù đang âm thầm tự học chữ.
Lòng ta tràn ngập cảm xúc, nhớ lại một câu chuyện cũ—hắn vốn là người không biết chữ.
Trương thị luôn nhắc đến những khổ cực ở Tây Bắc, còn Lý Phù thì chỉ nhẹ nhàng kể lại.
Khổ cực ở Tây Bắc, hắn chưa từng đề cập một lời.
Những năm ở quân doanh, trong những khoảng thời gian rảnh rỗi, trong khi người khác tìm thú vui, hắn lại âm thầm học chữ. Học được chữ, hắn có thể viết quân lệnh, từng bước từng bước tiến lên, từ không có gì đến có tất cả.
Những người như chúng ta, năm sáu tuổi đã khai tâm, còn phải mời thầy về dạy tại nhà. Lý Phù chắc chắn đã bắt đầu muộn, lại không có thầy tốt, không biết hắn đã học thế nào.