Việt Quất Đá Xay

Rate this post

Kim Ngọc Trâm – cái tên chính thức lọt vào danh sách đen của Nguyễn Tùng Anh.

Mấy thằng báo F7 của 12D7, đặc biệt là những gương mặt đại diện nổi bật như Tùng Anh, Dương Linh, Minh Phú, người ta nhận xét vu vơ rằng là những người thích mấy thằng đấy đều khổ, mà những người bị mấy thằng đấy thích cũng có vẻ sẽ khổ. Và tất nhiên, nếu bị bọn đấy ghét thì xác định không sống yên ổn nổi trong cái trường này luôn.

Hôm vừa rồi, Phú Minh Đặng và Tùng Anh Nguyễn có giữ một chiếc điện thoại tầm Iphone 7 hay Iphone 8 gì đó, người ta kể lại rằng chúng nó cầm chiếc điện thoại đó và đập nát ở sân sau trường học. Không biết kẻ nào gây thù chuốc oán với mấy thằng đấy để đến nỗi bị đập điện thoại. Bọn con trai đó lâu lâu lại rộ lên một vụ đánh nhau hay xích mích, cũng đáng sợ, thế nên học sinh trong trường này đa số đều không ai dám đụng tới F7.

Chỉ là, Trâm không ngờ, có một ngày, Trâm lại bị, Tùng Anh ghét, bởi vì, một cái bánh bao dính giấy, và một cái ống hút.

Kể từ lúc đấy, hôm nào đi học thằng Tùng Anh cũng gây khó dễ cho Trâm không phải việc này thì cũng là việc kia. Cơ bản nhất là nó thường trấn lột đồ dùng của Trâm, vì nó chẳng mang cái mẹ gì đi học cả, lại thêm thằng Linh báo cũng thế. Vậy nên bàn của Trâm và Mai mặc dù mang đầy đủ sách vở nhưng luôn trong trạng thái phải share cho bàn bên dưới 1 quyển sách và dụng cụ học tập, rất phiền nha. Mượn bút hay sách thì cũng đỡ, đằng này thỉnh thoảng còn đòi mượn son, lô uốn tóc, lược chải đầu của Trâm nữa chứ.

Hôm nay Trâm trực nhật, tuy lớp bẩn như cái bãi rác nhưng được cái gặp phải thằng Tùng Anh còn đáng sợ hơn cả rác. Trâm càng quét, Tùng Anh càng vứt rác ra lớp, nó còn cố tình cầm quyển vở mỏng để quạt cho mấy sợi tóc với bụi bẩn bay mù lên khắp nơi khiến Trâm không thể dọn dẹp một cách yên ổn được.

Tùng Anh quệt ngón tay lên mặt bàn giáo viên rồi nhăn mặt:

– Trực nhật lau bàn không sạch gì cả, toàn phấn là phấn.

Nó còn soi ở góc lớp, chân bàn ghế, dưới bình nước và ngoài lan can, tìm ra bằng được mấy cái vụn rác bé bằng lỗ mũi ví dụ như cái dây chun, vụn tẩy, vụn gọt bút chì, rồi chê ỏng eo:

– Rác này, kia nữa kìa, quét gì mà bẩn thế không biết.

Trâm bực quá liền giơ cái chổi trong tay lên chửi:

– Mày là đống rác to nhất ở đây đấy, có tin tao quét mày luôn không??

Thằng Tùng Anh không có vẻ gì là sợ hãi mà còn nhìn Trâm với ánh mắt vô cùng khiêu khích, như muốn thách thức Trâm rằng “mày ngon mày quét thử”. Trong khi đó con Mai đang lau bảng trên kia liền quay người xuống hóng hớt rồi buông lời trêu ghẹo:

– Tanh mà là rác thì Trâm đổ luôn ấy nhỉ.

Lúc này cán chổi trong tay Trâm đang chỉ về phía Tùng Anh lập tức đổi hướng chĩa thẳng vào Mai.

– Con kia nói linh tinh gì thế.

– Không có gì hihi.

Mai nhún vai như không, nhăn mắt cười xuề xoà xem như rằng mình chưa nói gì, tiếp tục lau bảng. Còn Nguyễn Tùng Anh, vẫn tiếp tục cợt nhả bằng cách xả rác ra sàn. Trâm điên quá, cầm chổi đuổi nó quanh lớp. Hai đứa này y hệt hai con loăng quăng, lượn qua lượn lại làm mấy đứa khác ngứa hết cả mắt. Có đứa đang giải đề thì không tập trung giải nổi khi mà Tùng Anh còn trèo cả lên mặt bàn để chạy nhảy, nghịch như quỷ. Có mấy đứa con gái nhìn nhìn một cách tò mò, khó hiểu và thương xót Trâm vì sao gần đây Tùng Anh hay quằn với nó thế. Có mấy đứa khác để ý Tùng Anh thì hơi khó chịu và cho rằng Trâm đang cố tình ngúng nguẩy để gây sự chú ý.

Đuổi nhau mấy vòng lớp, chúng nó lượn ra ngoài hành lang, mà chân thằng kia thì dài nên Trâm không đuổi được. Nhưng trời xanh có mắt, gieo nhân nào gặt quả đấy, thằng quỷ Tùng Anh vì chạy quá hấp tấp nên đâm sầm vào đứa con gái nào đó đang đi ngoài hành lang. Con bé kia bị Tùng Anh xô nên đập người vào tường.

Vì sự cố ấy nên trò đùa trẻ con này mới tạm dừng lại. Trâm cũng sững người, tay vẫn cầm cán chổi, đi đến chỗ bạn nữ kia. Ôi giời, là Vũ Thanh Trúc. Trâm lại gần hỏi han bạn:

– Mày có sao không Trúc?

Con Trúc đập vai vào tường xem ra cũng nhẹ, vì trông nó vẫn ổn lắm. Nó đặt tay lên trán như thể mấy phi tần nương nương trong phim cung đấu ngày xưa đang rất mệt mỏi, phượng thể bất an nhưng khoé miệng vẫn cố gượng cười:

– Không sao, tao vẫn còn sống.

Thật tình, thầy cô đã nhắc bao nhiêu lần là không nên trêu đùa, đuổi nhau ở hành lang vì nếu chẳng may xô đẩy một chút ra phía lan can thôi là rất nguy hiểm.

Từ hồi cấp hai, Tùng Anh với Trúc không chơi với nhau thân thiết gì, nhưng cũng có gọi là ngồi gần nên hay nói chuyện. Không hẳn là ghét nhưng là kiểu rất dễ chửi nhau. Quan trọng là thằng này biết Trúc thích Trịnh Dương Linh nên suốt ngày trêu, đâm ra Trúc mới khó chịu với nó. (Cũng là tại vì Linh hay gán ghép Tanh với Trâm nên Tanh ăn miếng trả miếng thôi chứ Tanh cũng chẳng có lí do trêu Trúc). Giờ thì đã hơn 2 năm, quá lâu không gặp gỡ và nói chuyện thường xuyên nên ngại hẳn ra.

Tùng Anh sai khi va phải Trúc, nhưng vì trước giờ vốn ngông nghênh, lại không ưa Trúc lắm nên trong lúc này nó cũng chỉ rất miễn cưỡng nhận lỗi:

– Xin lỗi, ai bảo mày dám ngáng đường tao, nể mày có họ hàng với tao thôi đấy không thì tao xiên mày luôn rồi.

Bình thường nó vẫn hống hách như vậy…

Trâm lườm nó:

– Mày xin lỗi như đấm vào mặt người ta thế à? Ủa khoan, Trúc với mày có họ hàng á?

Chính Trúc cũng bất ngờ y hệt Trâm, không biết gì hết, mở to mắt nhìn Tùng Anh:

– Họ hàng gì? Hồi nào?

Tùng Anh nhún vai:

– Ai mà biết được. Mày suốt ngày được học sinh xuất sắc với được mấy cái danh hiệu ở trong Đoàn nên lần đéo nào đi họp phụ huynh toàn trường về mẹ tao cũng bảo.

Con Trúc sáng mắt lên, không ngờ mình được nổi tiếng như thế. À đúng rồi, mẹ thằng Tùng Anh quen biết rộng, nằm trong hội phụ huynh của trường. Học cùng lâu thế rồi mà giờ Trúc mới biết nó có họ hàng dây mơ rễ má với Nguyễn Tùng Anh. Trúc hỏi:

– Thế tao là cái gì của mày?

Tùng Anh không ngượng mồm chửi:

– Mày là cục cứt của tao.

– ??? Mày điên à!

Thật thô thiển, sự cọc cằn này làm Trúc nghe xong liền sốc đến đần cả người. Tùng Anh nhếch mép:

– Không nói đấy, tự đi mà biết.

Nói rồi nó xách dép chạy béng đi luôn. Đến giờ Trâm với Trúc vẫn đứng ngơ ra, không biết rốt cuộc họ hàng ở đây cụ thể là quan hệ gì. Nhưng mà, chợt Trâm vừa nghĩ ra cái gì đó, quay sang vạch trần Vũ Thanh Trúc:

– Con này! Mày lại đi “rửa tay” đúng không?

“Rửa tay” ở đây có ý nghĩa thực là “kiếm cớ đi qua lớp 12D7 để nhìn Trịnh Dương Linh”. Trúc dường như bị nắm thóp hoàn toàn nên mím môi ngước mặt lên nhìn trời nhìn mây:

– Tao…lộ liễu như vậy á hả?

– Lộ bỏ mẹ đi được.

Trâm lắc đầu, chẹp miệng, Trúc cứ làm như hành tung của mình kín đáo lắm đấy. Trống vào lớp kêu “tùng tùng tùng”, Trâm nhìn cái chổi vẫn đang trong tay, nó kêu ré lên:

– Chết, chưa quét lớp xong nữa.

Mãi đến cuối ngày, Trâm vì tò mò nên cứ ngoái cổ xuống bàn dưới để hỏi Tùng Anh cho ra lẽ:

– Rốt cuộc mày và Trúc có quan hệ gì đấy?

Đây là lần thứ năm Trâm hỏi trong hôm nay rồi. Tùng Anh tay vẫn bấm điện thoại, liếc nửa con mắt lên nhìn Trâm, lạnh lùng gạt đi:

– Hỏi ít thôi.

Một lúc sau, Trâm lại quay xuống hỏi:

– Trúc với mày…

Tiếp tục bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của Tùng Anh, Trâm rén nên chả dám hỏi hết câu, khịt mũi chữa quê. Còn thằng nhóc kia dừng việc bấm điện thoại lại, lần này ngước mặt nhìn Trâm bằng cả con mắt chứ không phải nửa con nữa, một bên lông mày nhếch lên trông rất nguy hiểm:

– Mày có vẻ quan tâm gia phả nhà tao ghê nhỉ?

Tùng Anh dừng lại một nhịp, sau lại nghi ngờ tiếp:

– Muốn trà trộn hay phá hoại gì à?

Trâm trong phút chốc suýt quên mất cách hít thở sao cho đúng.

– Mày nói linh tinh cái gì đấy. Tao chỉ muốn hỏi tại sao mày với con Trúc chả giống nhau điểm nào.

– Thì, ai mà biết được. Tao chỉ biết tao phải gọi nó bằng cô thôi.

Tùng Anh thở dài lắc đầu, lại lảm nhảm luyên thuyên:

– Thật ra tao biết từ lâu rồi nhưng chả thân nên chả nói làm gì. Tự nhiên phải nhận mình là cháu của con Trúc, tại sao nó không phải cháu tao nhỉ. Mà nó lại còn thích cái thằng dở hơi kia nữa, không biết giờ còn thích không. Cũng may, thằng Linh mà thích lại nó thì tao phải gọi bằng chú mất.

Thằng Linh “dở hơi kia” bên cạnh Tùng Anh đang ngồi dặt dẹo bắn “phi phai”, không quan tâm sự đời. Đến lúc nghe Tùng Anh nhắc loáng thoáng đến tên mình thì mới ngoảnh mặt ra, điệu bộ lườm nguýt:

– Con chó Tanh nói xấu gì bố đúng không?

Nhân lúc lớp vắng, không có giáo viên, Linh lại lấy máy thở ra rít nhẹ một hơi, xong việc thì cất xuống ngăn bàn. Lúc này có hơn nửa lớp đang ngồi vật vờ dưới nhà thể chất tự tập thể dục, số cá biệt còn lại mới trốn lên lớp như bọn này, thế nên thằng Linh mới dám lộng hành thế, còn bình thường thì nó không đến nỗi. Tùng Anh phẩy tay xua tan đám khói mù sương, ở Hà Nội mà cứ như ở Sa Pa vậy:

– Hở tí là hút.

Tay vẫn bấm điện thoại, Linh cười nhạt thếch:

– Hút thuốc mỗi ngày chết sớm vài chục năm, yêu một người không yêu mình chết mỗi ngày.

Tùng Anh đưa tay bạt đầu thằng bạn ngáo đá của mình:

– Bố thằng điên, tắt cái văn đi giùm cái. Tao phải gọi mày là Linh Đá, mày chơi đá quá liều rồi.

Chưa dừng lại, Linh vẫn lảm nhảm, cười như bệnh:

– Văn vở với người khác nhưng trăn trở với em.

Thằng này, không còn gì bàn cãi nữa, nó chắc chắn là thằng mồm mép nhất 12D7, vì cứ sơ hở là văn vở. Nhưng mà hình như dạo này nó suy hơn bình thường, thở ra câu nào là thấy suy câu đấy. Không lẽ người như Trịnh Dương Linh cũng biết buồn vì tình chăng.

Mỗi đứa đều cầm điện thoại, thông báo nhóm lớp hiện lên màn hình, tin nhắn đến từ lớp trưởng Ngọc Lệ:

“@mọi người Thầy hiệu phó đi kiểm tra đột xuất học sinh trốn tiết, mấy đứa ở trên lớp tự giải cứu chính mình đi nhé”