Việt Quất Đá Xay
Nghe lời dọa nạt viển vông của Phong, Trâm chỉ thong thả đứng khoanh tay, thái độ dửng dưng như không:
– Mách thử cái, Tanh mà tin thì tao gọi mày bằng cụ.
Phong cười haha. Đúng rồi, Tùng Anh sẽ không tin đâu vì làm gì có căn cứ, chưa kể hai thằng đấy chả ưa nhau, đến nói chuyện bình thường còn khó chứ mách lẻo thì càng không thể nào. Chung quy Phong chỉ dọa Trâm thôi.
Đang nói chuyện bình thường, bỗng nhiên có quả cầu lông từ đâu bay ra văng thẳng vào mặt Phong. Phong giật nảy mình và kêu lên oai oái:
– Á á á!!
Phong Lê giỏi nhất là làm lố, nó có thể lố bịch hóa mọi thứ. Bởi vì kia chỉ là một quả cầu bé xíu thôi mà.
Phong nhặt quả cầu lên, giương mắt tìm xem con nào thằng nào vừa đánh cầu vào trúng khuôn mặt đẹp trai ngời ngợi của mình. À, hóa ra là con bé Dương Phương Mai, cái người đang đến gần cùng với vợt cầu lông trên tay, môi nở nụ cười tội lỗi.
Mai ôm miệng áy náy, khi lại gần thì nó suýt xoa:
– Úi xin lỗi nhé.
Hóa ra Phương Mai đang tập đánh cầu cao tay với lớp trưởng. Quả cầu vừa rồi là do Mai đánh về phía này.
Con bé chìa tay ra, ý muốn xin lại quả cầu đang ở chỗ của Phong. Nhưng Phong cứ ngẩn tò te mà nhìn chằm chằm Mai như không hề có ý định trả lại. Đến khi Trâm phải đánh cho một cái thì Phong mới sực tỉnh:
– Trả cầu cho bạn tao mày!
Phong nghe thấy rồi, cậu ta liền chớp mắt liên tục, vẫn nở nụ cười nhăn nhở, nhưng với Mai chứ không phải với Trâm:
– Cầu này văng đau đấy bạn ơi.
Giọng Phong rất ấm và pha thêm điệu trêu chọc. Thoạt nghe sẽ không nhận ra điều gì bất thường, nhưng khi tinh ý một chút thì sẽ biết đây là cái giọng mà cậu ta dùng để thả thính gái.
Mai không quá quan tâm:
– Cho tao xin lại quả cầu.
Phong chìa cầu ra, nhưng khi Mai chuẩn bị nắm lấy thì Phong rụt tay lại:
– Không cho. Xin đi, xin đi rồi tớ đưa.
Mai hơi bất ngờ bởi vì nó và Phong Lê còn chẳng quen nhau, chẳng nói chuyện với nhau bao giờ. Hai người chỉ biết biết đối phương một chút. Thế nên tự dưng bị trêu chọc như kiểu là bạn bè thân thiết, trong đầu Mai liền nghĩ, ô thằng này bị ngáo à.
Nhưng chỉ rất nhanh sau đó thôi, ánh mắt Dương Phương Mai có sự biến đổi, từ khó hiểu chuyển sang thích thú. Đôi mắt mà cô ấy sở hữu mang đậm khí chất của một người con gái tự tin, biết mình có giá, được nhiều người theo đuổi và có nhiều sự lựa chọn. Đấy là kiểu con gái dễ khiến con trai muốn chinh phục.
Phong cười hì hì:
– Đây, trả cho cậu.
Cậu ta đưa lại quả cầu cho Mai, lúc nào cũng trực sẵn nụ cười trên môi, niềm niềm nở nở. Còn Trâm đứng bên cạnh thì sắp phát ói ra rồi nè. Cách cư xử của Phong Lê hiện tại đối với Phương Mai, lịch sự và thẹn thùng, thân thiện y hệt lúc cậu ta mới quen biết Trâm.
Ừ mới đầu Trâm cũng tưởng Phong tốt bụng như vậy mà, nhưng ai mà ngờ càng thân mới càng biết nó là một thằng mất nết.
Những đứa con trai mang vẻ hành xử toát ra nét trăng hoa như Phong, rất dễ làm con gái xiêu lòng, rất dễ làm con gái ngượng ngùng qua cách nói chuyện và cử chỉ. Nhưng “con gái” ở đây thường là những bạn nữ rụt rè và ít kinh nghiệm. Còn Dương Phương Mai thì, tất nhiên nó bắt bài được ngay.
Lúc Phong đi, Trâm và Mai lập tức khoác tay nhau mở tổ buôn. Mai là người khá thẳng thắn, nó không suy tính gì mà nhận xét thẳng:
– Phong Lê có kiểu cười đểu vãi, tao ưng nó rồi.
Con bé nhếch mép cười gian tà. Từ đợt chia tay người yêu xong nó chưa có đối tượng mới. Chẳng phải đây là lúc nên quay lại đường đua rồi sao. Ngọc Trâm và Phương Mai khi đứng cạnh nhau, có thể mọi người thường nghĩ Trâm cờ đỏ và lạnh lùng hơn nhưng thực chất nếu đã sẵn sàng cho một cuộc chơi máu lửa thật sự, thì Dương Phương Mai khét hơn Trâm rất nhiều.
Quá lâu rồi Mai không có lại cảm giác mạnh với một người như vậy. Ban nãy mới chỉ nhìn vào mắt Phong và nghe giọng nói, Mai chắc chắn đây chính là đối tượng hay ho mà mình muốn tiếp cận.
Khóe môi Trâm hơi giật giật. Lâu lắm rồi Trâm mới bắt gặp dáng vẻ đáng sợ này của Mai…Tự nhiên Trâm cảm giác năm cuối cấp của mình sẽ là một năm sóng gió…
Mai vừa đi vừa hỏi:
– Ơ, mà mày vừa nói chuyện gì với nó đấy?
Khi nhớ ra chuyện cũ, Trâm hơi bất mãn:
– Mẹ nó, thằng đấy đáng sợ kinh. Hôm trước tao nói chuyện với mày, với con Trúc ở sân bóng, nó nghe được mấy câu nhưng im ỉm đi. Tự nhiên về nhà nhắn tin hỏi “Trâm từng thích Tùng Anh à”. Xong từ hôm đấy nó cứ trêu bố. Tổ sư thằng mất nết.
Trâm day day hai bên thái dương, biểu lộ cơn phiền muộn của mình. Nhưng trong lòng nó thì luôn tự biết rõ Phong Lê không nguy hiểm đến mức thế đâu. Trực giác của Trâm mách bảo rằng mình có thể yên tâm về độ tin cậy của Phong.
– Xong rồi sao nữa? Nó có làm gì mày không?
– Không, nó sao dám làm gì tao. Nó còn gợi ý mua nước hoa cho tao nữa cơ, thằng đấy làm tư vấn bán nước hoa ý. Anh nó có một shop. Tao bảo muốn mua nước hoa tặng mẹ, thế nên nó cứ nằng nặc đòi đưa bố đi chọn nước hoa. Chịu…
– Ừ trông nó từng trải. Có cái hào quang nam chính thật mà.
Mai nói thế có nghĩa là nó chấm thằng Phong rồi, điều này làm Trâm tủm tỉm cười, nhếch nhếch hàng lông mày của mình như đang thăm dò:
– Sao? Muốn ứng cử vị trí nữ chính à?
– Không được à?
– Không phải, tại thằng đấy nó lăng nhăng, không nghiêm túc. Tráp boi mà.
– Tao cũng không định nghiêm túc. Tao chán yêu rồi, tao chỉ muốn vui thôi.
– Ừ nhớ mồm.
Thật ra Nhật Phong không phải một f*ck boy tệ bạc hay có vấn đề trong suy nghĩ tới mức bệnh hoạn. Đôi khi cậu ta rất tốt, và lại còn từng là cứu nhân của Trâm. Vẻ ngoài của cậu ta cực kì ăn chơi, đời sống nhiều thị phi, mạng lưới bạn bè xung quanh phức tạp.
So về ngoại hình thì Tùng Anh và Phong Lê có chút tương đồng ở khuôn mặt “sẽ làm con gái đau khổ”, song nếu chọn ra một người “sẽ làm con gái đau khổ” thật sự thì Phong ăn đứt. Thậm chí Dương Linh cũng không bằng.
Dương Linh được cái dẻo mỏ, thân thiện với con gái, hay gieo tương tư, nhưng không phải đối tượng nào nó cũng sáp lại. Dương Linh có khoảng cách của Dương Linh.
Nhật Phong thì ăn tạp hơn, cậu ta công khai dụ dỗ con gái, cực kì biết cách làm cho con gái có cảm giác mình đặc biệt trong mắt cậu ta. Nhưng thực tế, với con nào cậu ta cũng đối xử mãnh liệt như vậy thôi à. Vì tính cách của Phong vốn tràn đầy năng lượng. Cậu ta là Bọ Cạp tháng 11.
Còn Tùng Anh, nó được mọi người chú ý, nhưng chủ yếu người ta chú ý nó từ một chiều chứ ít ai chất lượng lọt vào mắt xanh của nó. Lí do vì nó chảnh, nó kiêu, nó quá tôn thờ bản thân, từ lúc sinh ra đã quá đủ đầy nên không bao giờ phải đi nịnh bợ hay cố gắng kết giao với người khác làm gì. Nó không cần quan hệ, ngược lại người khác mới phải tìm đến nó vì cần quan hệ. Đấy là điểm chung của những người có điều kiện: họ quá yêu bản thân và luôn có tư duy lựa chọn những thứ chất lượng. Bởi vậy Tùng Anh không có nhiều người yêu cũ; mập mờ cũ nói chung cũng chỉ kha khá thôi, tuy nhiên được cái con nào từng trong mối quan hệ hai chiều với nó toàn phải là những đứa một là rất xinh, hai là rất đặc biệt trên một phương diện nào đó.
Khác với Phong Lê đào hoa bởi nó chủ động kết bạn với tất cả thể loại con gái. Phong không phải người sinh ra trong gia đình quá có điều kiện, nên để có được quan hệ rộng như bây giờ là do tính cách hướng ngoại, không ngừng lăn xả và cúi mình.
Nhật Phong quá giỏi trong việc gây ấn tượng với con gái, cả việc cậu ta reply không sót một story nào của Trâm cũng cho thấy điều đó. Trâm có thể không thích Phong, nhưng không có nghĩa là không thích được quan tâm, chú ý, và càng không thể ghét được năng lượng vui vẻ cởi mở của cậu ấy.
Tùng Anh kiêu ngạo, Dương Linh thảo mai, còn Nhật Phong ba phải. Điểm chung là bọn họ đều mất nết.