Vẫy Đuôi

Rate this post

 

“…” Yến Mãn không nói gì, ánh mắt trở nên có chút u oán.

 

Rõ ràng vội vã đến, nhưng vì thân phận của mình, không dám mở miệng hỏi.

 

Vì thế cuối cùng chỉ có thể giữ một hơi trong lòng, đứng bên ta, cùng ta nhìn người đến người đi trên võ đài.

 

Cuối cùng, người thắng đã xuất hiện.

 

Là con trai út của một nhà võ tướng, ta cũng có chút ấn tượng với hắn.

 

Không ngờ, hắn thực sự đánh bại được nhiều cao thủ mà ta sắp đặt.

 

Quả nhiên là Giang Sơn sinh nhân tài.

 

Ta không nhịn được hài lòng gật đầu.

 

Ai ngờ Yến Mãn lại hiểu lầm.

 

“Công chúa, thực sự rất hài lòng với hắn?”

 

Ây da ây da, chó con ấm ức rồi.

 

“Cũng được.” Ta cố tỏ ra miễn cưỡng nói.

 

Rất tốt, càng ấm ức rồi.

 

Nhìn thấy người thắng chuẩn bị lên xin thưởng.

 

“Đến lượt ngươi rồi, Yến Mãn.” Ta chỉ vào người trên võ đài, quay đầu nói với Yến Mãn sắp bị ấm ức nhấn chìm.

 

“Phò mã của ta, phải đánh bại ngươi mới được.”

 

Nghe vậy, Yến Mãn đầu tiên là ngẩn người, sau đó khóe miệng lập tức nhếch lên.

 

Nếu không phải hắn không có đuôi, đoán chừng lúc này đã vẫy rồi.

 

“Dạ, thuộc hạ tuân mệnh.”

 

Ngày đó trên võ đài, Yến Mãn đánh đối phương rất thảm.

 

Cuối cùng đối phương là bị người nâng xuống.

 

Dù Yến Mãn nói mình đã lưu tình, nhưng ta sau đó vẫn nghe nói, người này bị đánh đến một tháng không xuống giường được.

 

Ừm, nói là không có tư tâm thì chính ta cũng không tin.

 

Mang trong mình đầy sự áy náy, ta đã gửi tới vị thí sinh này phần thưởng “Cảm ơn đã tham gia”.

 

Yến Mãn trở về bên cạnh ta, giống như lần săn b.ắ.n đó, ánh mắt sáng lấp lánh, toàn thân đều viết đầy dòng chữ “cầu khen ngợi”.

 

“Công chúa, thuộc hạ thắng rồi.”

 

“Ừm, giỏi lắm.” Ta nín cười gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Từ công công phía sau, giọng điệu cố tỏ ra bất đắc dĩ.

 

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

“Hết cách rồi, Từ công công cũng thấy rồi, hôm nay tỉ võ kén rể, không có ai giỏi, thậm chí còn không bằng ám vệ nhỏ của ta.”

 

Yến Mãn vẫn chưa hiểu rõ.

 

Từ Công công, một người đã lăn lộn nhiều năm trong hậu cung, chỉ cần một giây đã hiểu rõ ý của ta, liên tục đồng ý: “Công chúa nói đúng.”

 

Ta hài lòng, tiếp tục nói: “Nếu đã vậy, thì bản cung chỉ có thể chịu thiệt, gả cho ám vệ nhỏ của ta rồi.”

 

“Công chúa?” Yến Mãn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Từ Công công đã mỉm cười gật đầu, “Vâng, nô tài sẽ về bẩm báo với bệ hạ, hôm nay người chiến thắng trong cuộc tỉ võ kén rể là Yến thủ lĩnh.”

 

Tiễn Từ công công đi báo cáo, ta mới nhìn về phía Yến Mãn đã ngẩn người, cố ý trêu hắn: “Sao thế, không muốn làm phò mã à?”

 

“Không, không có…” Yến Mãn lắp bắp giải thích, trong lúc vội vã, thậm chí quên cả hai chữ “thuộc hạ” thường trực trên miệng.

 

“Chỉ là, ta, ta chưa tích đủ sính lễ…”

 

“Hoàng thượng nói, sau khi thăng chức sẽ tăng bổng lộc cho ta, ta đã tính rồi, chỉ cần tiết kiệm hai tháng là có thể mua được cây trâm vàng công chúa thích, hơn một năm sau, ta sẽ mua được ngôi nhà lớn, và cả vải gấm công chúa thích…”

 

“Phụt.” Ta thực sự không nhịn được cười.

 

Sao mà đáng yêu quá vậy, chó con của ta.

 

“Công chúa?” Hắn nhìn ta bị chọc cười, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngác.

 

“Yến Mãn.” Ta ra hiệu cho hắn cúi đầu, rồi như trước, đưa tay nâng mặt hắn, nhéo nhéo.

 

“Hoàng thượng có nói với chàng, chỉ cần chàng làm tỷ phu của hắn, sính lễ hắn sẽ lo?”

 

“À?” Chó con ngây ngẩn cả người.

 

“Ý là, chàng chỉ cần ngoan ngoãn làm phò mã của ta là được.”

 

Nói xong, ta kiễng chân, hôn lên môi hắn một cái.

 

“Cả đời này, chàng chỉ được vẫy đuôi với ta.”

 

Ừm, bây giờ thì chó con đỏ mặt rồi.

 

(Hoàn)