Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu
Tiêu Kính Dương tựa đầu vào kính, nhắm mắt lại điều chỉnh hơi thở và cảm xúc. Cậu không định quá chén nhưng chỉ cần nhấp môi vào ly rượu, cậu lại càng không thể khống chế được tâm tư. Thứ rượu cậu uống, cách thức cậu uống đều là từ những năm tháng xa quê tập luyện trong nỗi nhớ thương cồn cào. Tiêu Kính Dương đấm mạnh tay lên mặt kính tưởng chừng như có thể đấm nó nát thành từng mảnh.
Cảm nhận sau lưng xuất hiện bóng người cùng hơi thở quen thuộc, Tiêu Kính Dương thanh tỉnh không ít, lập tức mở mắt ra.
Hiển thị trong mặt gương mờ mờ là khuôn mặt quen thuộc của Hàn Kì Minh. Anh đứng ngay sau cậu, sát thật sát và đôi mắt dữ dội những dòng cảm xúc cháy bỏng. Đau khổ, tự trách, yêu thương, ngần ngại, Tiêu Kính Dương ngẩn ngơ chìm sâu vào đôi mắt anh đến mức không sao phân biệt được đâu là thực đâu là ảo ảnh.
Đã hai năm, chừng ấy ngày chừng ấy giờ khắc không khi nào Tiêu Kính Dương thôi đau đớn về những gì đã xảy ra giữa cả hai. Yêu nhiều hận cũng nhiều, mà lúc này còn vương vấn chỉ cho đôi bên cùng đau khổ. Anh cũng đâu thể ở bên cậu như từng mong.
Tiêu Kính Dương vuốt vuốt mặt, hít thở sâu và lên tiếng.
“Chào anh.”
Chỉ là một câu chào cũng đã lấy đi quá nhiều sức lực của cậu. Trong giọng nói run lên của Tiêu Kính Dương, Kì Minh nếm được vị mặn của nước mắt và vị cay của nỗi đau. Có thể nó đã men theo hơi rượu, tràn trong không khí và quấn lấy cuống họng anh khiến cho anh chỉ có thể thốt lên những từ rất đơn giản thay cho thiên ngôn vạn ngữ trong lòng:
“Sao lại uống say thế này?”
Tiêu Kính Dương bật cười ha hả, quay người lại, ngả ngớn tựa lưng ra sau và nói bằng giọng khiêu khích:
“Vậy thì sao? Anh quản được chắc?”
Trong lòng Tiêu Kính Dương cuộn lên những cơn gió dữ cuồn nộ. Giống như lấy dao đâm vào vết thương còn chưa lành sẹo, lòng cậu đầm địa máu thịt, tưởng chừng như có thể phát điên lên. Anh lấy tư cách gì mà quản cậu khi chính anh là người đã vứt bỏ cậu và biến cậu thành trò hề trước mặt bao nhiêu người. Anh lấy tư cách gì đứng đây mà chất vấn, tỏ vẻ yêu thương quan tâm đến cậu và coi như chưa từng có biến cố gì xảy ra. Hàn Kì Minh, anh thật ngu xuẩn.
Tiêu Kính Dương tiếp lời ngay sau đó, không để cho Hàn Kì Minh lên tiếng mà tiếp tục trào phúng:
“Mà hình như nơi này không thích hợp lắm thì phải. Phiền anh lui ra cho, tôi còn việc cần phải giải quyết bây giờ”.
Tiêu Kính Dương lạnh nhạt nhìn anh, xoay người lách ra khỏi WC. Hàn Kì Minh mím môi giữ tay cậu lại, khuôn mặt điển trai phong trần lộ rõ sự mệt mỏi và kìm nén. Tiêu Kính Dương mặc kệ ánh mắt đang nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi của Hàn Kì Minh, lạnh giọng:
“Hoặc là buông tay tôi ra, hoặc tôi sẽ gọi bảo an, tùy anh chọn”.
“Tiểu Dương, em đừng…”
“Đừng!” Tiêu Kính Dương gắt lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn anh đầy tức giận và đau đớn. Cậu nghiến răng, nói: “Phiền Hàn thiếu gia gọi đầy đủ tên tôi, hoặc Tiêu thiếu gia tùy anh. Anh gọi vậy, tôi chịu không nổi cũng không muốn nghe”.
Hàn Kì Minh và Tiêu Kính Dương cứ đứng với tư thế giằng co như vậy trong ánh đèn mờ ảo của dãy hành lang quán bar. Sự chống đối, mỉa mai và lạnh nhạt của Tiêu Kính Dương khiến cho Kì Minh đớn đau đến không thở nổi. Anh còn quá nhiều điều muốn nói với cậu, muốn giải thích để cậu hiểu nhưng anh hiểu đây không phải là lúc thích hợp. Tiêu Kính Dương như con báo xù lông, lại thêm hơi rượu càng khiến cậu gai góc hơn gấp bội. Với một Tiêu Kính Dương của hai năm trước, anh có thể dễ dàng khiến cậu nguôi giận nhưng sau những biến cố hiểu lầm xảy ra, Kì Minh không thể nắm chắc được điều gì trong tay. Anh chỉ có thể níu giữ cậu một cách bất lực, nhìn cậu đầy yêu thương hối hận. Đáp lại Kì Minh là ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Kính Dương. Đôi mắt từng nhìn anh đầy sùng bái ấy đã không còn, chỉ còn lại thù hận và ghét bỏ ở lại.
Tiêu Kính Dương toan lên tiếng mỉa mai thì chợt kéo mạnh tay Kì Minh khiến cả người anh đi về phía trước. Nương theo va chạm của hai cơ thể, Tiêu Kính Dương chế trụ khuôn mặt anh và áp môi cậu vào với môi anh trong tư thế hết sức mờ ám.
Kì Minh hốt hoảng chống tay lên tường, ngay phía trên đầu cậu, hai mắt mở to nhìn cậu trước mắt mình. Một phần nào đó trong anh đang mừng rỡ điên cuồng vì sự động chạm quá đỗi quen thuộc này. Mùi hương cơ thể cậu cùng hương rượu quấn quanh chóp mũi anh khiến anh như hít phải lửa, bỏng cháy tận bên trong. Kì Minh ngây người, theo bản năng muốn hôn cậu sâu hơn nữa nhưng một giây bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Tiêu Kính Dương, anh như choàng tỉnh.
Cậu ôm lấy mặt anh, môi sát môi nhưng lại chẳng phải là hôn. Ánh mắt cậu như có vạn con dao sắc bén, đâm về một hướng một cách rất kín đáo. Trong bóng tối, dưới ngọn đèn mờ ảo, ánh mắt của Tiêu Kính Dương lóe lên như con báo săn mồi, toàn thân toát ra thứ khí thế lạnh lùng và mạnh mẽ. Kì Minh chưa từng thấy được một mặt khác biệt này của cậu, trái tim đập bang bang trong lồng ngực và hơi thở dồn dập.
Chết tiệt, em ấy… quyến rũ quá mức.
Kì Minh yêu tha thiết Tiêu Kính Dương hồn nhiên, dương quang và rực rỡ, lúc này đây càng thấy bản thân phải lòng cậu thêm lần nữa trước một Tiêu Kính Dương bén nhọn, gai góc và dữ dội.
Kì Minh lợi dụng cơ hội ép sát người vào người cậu, cảm nhận cơ thể dẻo dai ấy căng cứng lại, không khỏi cười khổ.
Cái gã lạ mặt xuất hiện trên hành lang đi lướt qua hai người, đánh mắt nhìn hai gã trai đang ôm hôn nhau không khỏi lầm bầm chửi thề một tiếng rồi loạng choạng bước đi tiếp, thở ra nồng nặc mùi rượu. Đợi đến khi gã đi khuất, Tiêu Kính Dương đánh mạnh lên bụng Kì Minh và đẩy anh ra, nhanh chóng bám theo kẻ kia.
Kì Minh ôm bụng, nhăn mặt đuổi theo cậu, trong lòng không khỏi rối loạn. Em ấy là đang theo dõi ai mà thần bí đến vậy? Không lẽ, là bắt gian.
Phi phi phi! Tiểu Dương không hề có các mối quan hệ nào khác kể từ khi chia tay anh, điều này anh nắm rất rõ. Kì Minh nén lại lòng nghi hoặc, đi theo cậu như cái đuôi. Cậu cũng lười để ý, chỉ chăm chú theo dấu của gã đàn ông nọ. Gã dừng lại trước một căn phòng, gõ cửa mấy cái, chỉ một vài giây sau cánh cửa bật mở và gã lách người vào khuất dạng.
Tiêu Kính Dương nhếch môi cười cười, không uổng công cậu rình bắt bấy lâu nay. Trong lúc Kì Minh còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Tiêu Kính Dương đã kéo anh vào căn phòng bên cạnh, ra dấu im lặng. Bên ngoài có tiếng bước chân người qua lại, một lúc sau mới dừng hẳn.
Trong phòng tối nghe rõ tiếng thở và nhịp tim của cả hai, Tiêu Kính Dương lúc này mới buông lỏng cảnh giác. Bên cạnh là Kì Minh bám theo như cái đuôi bất đắc dĩ, Tiêu Kính Dương thản nhiên coi như không, rượu cũng như chưa từng uống một ngụm, thanh tịnh không ít. Cậu mò tay vào túi quần lấy điện thoại ra và nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại. Kì Minh ngồi trên ghế, đôi mắt vẫn dõi theo cậu chăm chăm không rời, trong đầu là muôn ngàn câu hỏi.
Tiêu Kính Dương nói vào điện thoại.
“Đúng như em điều tra, nó sẽ cố định ở đây, đúng giờ này. Đúng vậy, cả lịch trình của tụi kia. Đúng như em nghĩ.”
“Không sao, em sẽ chờ ở đây thêm. Chưa phải là lúc gọi người, bứt dây động rừng. Anh chú ý bên mẹ hắn ta. Được, không cần lo cho em”.
Chờ đến khi Tiêu Kính Dương cúp máy, Kì Minh mới lên tiếng:
“Là chuyện Tiêu thị sao?”