Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu
“Tiết tổng. Lại được gặp anh ở đây rồi”.
Bên tai vang lên tiếng hô kiều mị của phụ nữ từng trải, cô không khỏi cau mày ngẩng đầu quan sát người mới đến.
Người phụ nữ này trông còn khá trẻ nhưng đã có nét quý cô trưởng thành, trầm ổn, mị hoặc không nói nên lời. Mái tóc ngắn uốn xoăn, lông mày kẻ đậm phối cùng màu son đỏ rực rỡ càng tô đậm vẻ đẹp thành thục so với nét thiếu nữ yêu kiều non nớt của cô. Cô ta mặc chiếc đầm len bó sát để lộ đường cong cơ thể tiêu chuẩn, ngực to, mông nở, eo bé xíu không chút mỡ thừa.
Khí chất kiều mị của phụ nữ trưởng thành này đứng cạnh Tiết Vũ Khiêm lại có điểm hòa hợp đến chói mắt.
Cô không khỏi nghiến răng kèn kẹt và thầm rủa xả trong đầu.
Shit! Vận đào hoa của lão công nhà cô đây mà.
Cô đá chân anh dưới gầm bàn, mặt vẫn không đổi sắc mà chăm chú ăn tối. Cô quyết đẩy quả bóng này sang anh giải quyết vì xem chừng trong mắt cô ta cũng chỉ để ý một mình anh, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn cô. Cô không muốn tự ngược! Tiết Vũ Khiêm thấy cô đá chân dưới gầm bàn, lầm tưởng cô đang trêu đùa mình, liền cọ cọ chân mình lại với chân cô. Cô lập tức dừng ăn, trừng mắt ngọc mà ra hiệu cho anh. Tiết Vũ Khiêm nào còn để ý được điều gì, cúi đầu định hôn một cái thì người phụ nữ kia đã lên tiếng kéo sự chú ý của anh lại.
“Xin chào, Tiết tổng!”
Cô ta đã nhìn thấy anh vào từ ban nãy, tim không khỏi đập thình thịch trong lồng ngực như cô gái mới lớn. Chỉnh trang lại đầu tóc, xin lỗi mấy người bạn đang ngồi ăn cùng, cô ta cứ như con ngốc mà lại gần bắt chuyện với anh, đổi lại là sự thờ ơ của người đàn ông này. Cô ta không tin là với sức hấp dẫn của mình, Tiết Vũ Khiêm có thể chối từ.
Tiết Vũ Khiêm quay người lại, khuôn mặt có chút kéo dãn và bất đắc dĩ đáp lại:
“Chào giám đốc Lâm. Thật tình cờ”.
“Đúng vậy. Chúng ta quả nhiên có duyên với nhau, Tiết tổng đây là đang dẫn em gái đi ăn sao?”
Em gái cái đầu cô! Cô không khỏi bốc hỏa mà gào lên trong đầu. Đôi mày thanh tú của cô đang nhăn tít lại và cô không thèm phản ứng, chỉ dẫm lên chân anh ra chiều cảnh cáo. Bắt gặp đôi mày đang nhướn lên của cô, Tiết Vũ Khiêm hằng giọng và sửa lại lời của cô ta.
“Không phải là em gái mà là bạn gái.”
“Hả? Anh nói sao?”
“Đây là bạn gái của tôi. Cô ấy học có điểm mệt mỏi nên cần tập trung bồi bổ, đã làm Lâm tổng chê cười rồi.”
Tiết Vũ Khiêm cười ưu nhã, cưng chiều nắm tay cô. Cô cười với cô ta, mở lời:
“Em chào chị! Em là bạn gái của anh Tiết. Chị là…”
Không để cho người phụ nữ này đáp lại, Tiết Vũ Khiêm đã nói thay: “Lâm tổng là tổng giám đốc của Công ty Kỹ thuật Lâm Duệ. Đối tác làm ăn với tôi.”
Cô ồ lên một tiếng, rồi lại duyên dáng làm điệu bộ ăn tao nhã. Tiết Vũ Khiêm không khỏi nín cười, hai vai rung rung ngắm nhìn cô bé con nghịch ngợm giả bộ thành thục. Ngoài mặt thì cười đầy hiền hòa nhưng dưới khăn trải bàn lại đang đá lên chân anh ngầm cảnh cáo.
Lâm Bội Bội không khỏi chướng mắt nhìn hai người tình chàng ý thiếp công khai trước mặt. Lần gần đây nhất gặp Tiết Vũ Khiêm, anh còn độc thân, cô ta còn tìm đủ mọi cách tiếp cận. Một vài tháng lại mọc đâu ra một cô bạn gái, tuổi còn nhỏ như vậy, thân hình còn không chuẩn bằng mình, mị lực cũng không bằng. Không hiểu cô ta cho Tiết Vũ Khiêm ăn bùa mê thuốc lú gì mà anh lại cưng chiều si mê con nhóc này đến vậy.
Chết tiệt! Chưa có cô gái nào được Tiết Vũ Khiêm công khai tình cảm huống chi âu yếm chiều chuộng. Con nhóc này là ai?
Ngọn lửa ghen tị hừng hực cháy trong lòng nhưng Lâm Bội Bội đủ từng trải để vẫn giữ thái độ đúng mực, duy trì vẻ tao nhã tiếp tục câu chuyện với anh. Cô ta mỉm cười, bàn tay vô tình như không chạm vào vai anh và ướm lời:
“Anh có phiền không nếu tôi ngồi đây? Tôi đang có một dự án khá tiềm năng, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Tiết tổng là đủ tầm nhìn để cùng tôi thực hiện mà thôi”
“Xin lỗi Lâm tổng, tôi không có thói quen bàn công việc trước mặt bạn gái. Hơn nữa, bữa tối đừng nên xoay quanh những vấn đề cứng nhắc đó, chúng nên có kế hoạch chi tiết và một cuộc họp bàn chính quy hơn. Cô thấy có đúng không?”
Tiết Vũ Khiêm uyển chuyển từ chối cô ta, ánh mắt như có như không bắn ra một tia cảnh cáo ngầm. Người phụ nữ này đã tấn công anh từ nhiều tháng nay, sao anh không nhận ra ý định trong lời nói của cô. Trước đây chưa được gặp gỡ cô, anh đã nghĩ chờ thêm một vài năm nếu anh không thấy phản cảm với Lâm Bội Bội, có lẽ anh cũng sẽ thử tiếp nhận cô ta để Tiết gia có người nối dõi tông đường. Dù gì Lâm gia cũng môn đăng hộ đối, tuổi tác Lâm Bội Bội có hơn anh một vài tuổi nhưng không cần yêu thương gì nhau, thì anh vẫn nghĩ mình sẽ chấp nhận được.
Nhưng giờ đây anh đã có cô, toàn bộ tình yêu một đời anh chỉ để dành cho người con gái bên cạnh anh đây, sao còn tâm tư gì với Lâm Bội Bội. Cô là lẽ sống, là mặt trời của anh. Là ấm áp chỉ của riêng mình anh. Có điều lúc trước không phân rõ thái độ với Lâm Bội Bội đã khiến cô ta lầm tưởng, được nước lấn tới. Đúng là tai họa tự mình chuốc lấy mà.
Trông thấy vẻ mặt cứng đờ sượng trân của Lâm Bội Bội, cô cười kín đáo, lén dưới gầm bàn và nắm tay anh, cào vài cái tán thưởng. Cô chủ động buông dao nĩa, lấy khăn lau miệng rất tiêu chuẩn. Cô ít nhiều cũng có đến chục năm lăn lộn trên bàn tiệc, đâu dễ để lộ ra điểm không phải làm xấu mặt người chứ. Cô cười hiền lành, dựa vào anh và nũng nịu:
“Em xong rồi. Hay là mình mời Lâm tổng đi uống trà, tiện cho anh bàn bạc công việc?”
Cô cũng rất biết nghĩ đó nha. Đừng tưởng qua mặt được cô. Muốn tiếp cận người đàn ông của cô, không có cửa đâu. Cửa sổ cũng không có! Tiết Vũ Khiêm cau mày, nhéo cái má phồng lên của cô và nói lại:
“Còn không sợ cha em ở nhà bắt anh quỳ bàn giặt vì tội bắt cóc con gái của ông? Công việc để sau cũng được, em đừng bận tâm”.
Lâm Bội Bội trợn trừng mắt, bàn tay nắm chặt lại vì ngạc nhiên và có chút phẫn nộ.
Đây là người đàn ông mặt than, nghiêm túc, trầm ổn cô từng biết sao? Người đàn ông này sao lại thay đổi đến chóng mặt như vậy.
Nhưng chính sự ôn nhu và cưng chiều trong đôi mắt anh mới là điều khiến cô phẫn nộ và ghen tị hơn hết thảy. Đây chính là điều cô khao khát và mơ tưởng từ rất lâu rồi.
Nén lại chua xót trong lòng, Lâm Bội Bội không phải là hạng phụ nữ thích làm trò mất mặt, cô tin cô không đấu lại được cô nhóc miệng còn hôi sữa kia. Cứ chờ đấy để rồi xem ai mới là người xứng đáng sánh vai cùng Tiết Vũ Khiêm. Cô ta tao nhã mở lời, tạo thế rút lui cho bản thân:
“Vậy khi khác tôi sẽ đến văn phòng bàn bạc kĩ hơn với Tiết tổng. Xin lỗi vì đã quấy rầy hai người”.
“Tạm biệt Lâm tổng”.
“Em chào chị. Lần sau hi vọng có dịp tâm sự nhiều hơn với chị, anh Tiết nhà em quay đi quay lại biết mỗi công việc thôi á.” Cô chun chun mũi, ra vẻ ngây thơ lơ đãng, trêu chọc Tiết Vũ Khiêm ngứa ngáy khắp người. Đã tuyên bố chủ quyền đến thế này mà người phụ nữ kia còn không biết đường rút lui, đừng trách sau này cô không khách khí.
“Tôi cũng hi vọng vậy. Đàn ông thì chỉ biết đến công việc, nhưng như vậy mới hấp dẫn cánh chị em đúng không cô bé?”
Lâm Bội Bội uyển chuyển đáp trả, đứng dậy và cúi chào duyên dáng, để lại ánh nhìn trắng trợn trên người Tiết Vũ Khiêm rồi mới rời đi.
Cô nhóc này coi bộ khó chơi rồi đây.