Trộm Nhìn Ánh Sáng

Rate this post

Edit: Ry

Trải qua lần xấu hổ trước ở phòng tắm, cộng thêm việc Tạ Thời Dã bận rộn vô cùng, chỉ có thể dành thời gian đến luyện tập vào sáng hoặc đêm, hoàn toàn trái lịch với Phó Húc.

Cao Lương lo lắng thầy dạy sẽ bất mãn với việc y không thể đến tập luyện đúng ngày, bèn bí mật mua chuộc thầy giáo, đưa không ít quà để thầy giáo hết lòng dạy y, tránh cho việc đến lúc đó Chung Xương Minh lại nổi cáu với Tạ Thời Dã, làm loạn lên muốn đổi diễn viên.

Thật ra Tạ Thời Dã là người rất khéo đưa đẩy, cũng rất biết cách xã giao. Nhưng chỉ cần đứng trước mặt Phó Húc, y lập tức quên sạch những kỹ năng đó, nhiều lần để lại ấn tượng không tốt với người ta, giờ thì hay rồi, làm Phó Húc hiểu lầm y kì thị gay.

Nói không chừng Phó Húc còn cho rằng thái độ của y thay đổi như vậy là vì y kì thị gay.

Quá vụng về, ở trước mặt người trong lòng, y giống như một đứa trẻ không biết cách để biểu đạt bản thân, nói cái gì cũng sai, làm cái gì cũng trái với lương tâm.

Nhưng như vậy cũng tốt, Phó Húc đã kết hôn rồi, anh và y không có khả năng với nhau, chẳng thà cứ tiếp tục hiểu lầm như vậy, không rút ngắn khoảng cách giữa hai người, y cũng sẽ không mất khống chế mà làm ra những hành vi mất mặt.

Hai tháng ngắn ngủi trôi qua rất nhanh trong sự bận rộn, bọn họ sẽ ngẫu nhiên luyện tập cùng nhau, Phó Húc lạnh nhạt với y, không chủ động chào hỏi, đương nhiên cũng sẽ không có cơ hội trò chuyện, mỗi người làm việc của mình, đến cả thầy dạy cũng phải đến hỏi y, có phải y đắc tội Phó Húc không.

Tạ Thời Dã không đến mức để người khác biết bọn họ bất hòa, chỉ nói lúc luyện tập quá mệt mỏi nên không muốn nói chuyện mà thôi.

Cao Lương lái xe đưa y tới, còn cố ý mua cà phê bánh ngọt tới, giơ tay không ai đánh người mặt cười, mặc dù Phó Húc lạnh nhạt với Tạ Thời Dã, nhưng sẽ không lạnh mặt với người đại diện của y, sau khi nhận cà phê của Cao Lương còn nói một tiếng cám ơn, trả lại một khuôn mặt tươi cười.

Cao Lương không ngờ vị ảnh đế Phó này lại bình dị gần gũi như vậy, trong lúc Tạ Thời Dã đang nghỉ ngơi hắn còn lại gần thì thầm, hỏi vì sao y lại có quan hệ không tốt với Phó Húc.

Ngón tay Tạ Thời Dã móc lấy cái dây chun nhỏ, kéo ra rồi để nó bắn về, chẳng bao lâu sau đã giày vò cho khối da thịt kia đỏ ửng. Cao Lương nhíu mày nhìn động tác của y: “Cậu làm gì vậy?”

Lúc này Tạ Thời Dã mới hoàn hồn, thu tay lại: “Không có gì, sao hôm nay anh lại cố ý chạy tới đây vậy?”

Cao Lương nói: “Chu Dung muốn gặp cậu.” Giọng hắn đè xuống mức thấp nhất, lông mày cũng không đồng tình mà vặn lại với nhau, hai mắt nhìn Tạ Thời Dã chằm chằm, vô cùng hi vọng sẽ nghe được một câu từ chối từ miệng Tạ Thời Dã.

Chu Dung là một minh tinh nhỏ mới ra mắt được vài năm nay, người mới thường sẽ dựa vào mấy chương trình tạp kĩ cho các nhóm nhạc nam để thu hút fan, sau đó không biết vì sao lại móc nối được với Tạ Thời Dã, còn hẹn hò với y, Cao Lương không thích cậu ta.

Tạ Thời Dã có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu: “Vậy thì gặp đi, chắc là em ấy có việc.”

Cao Lương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Đương nhiên là có việc rồi, chắc chắn là lại muốn cậu cho tài nguyên, đúng là thứ lòng tham không đáy.”

Tạ Thời Dã: “Chỉ là tiện tay giúp mấy việc nhỏ thôi, không có nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.”

Cao Lương: “Đã chia tay lâu như vậy rồi còn tới khóc lóc van xin người cũ kiếm tài nguyên cho, sao lại không nghiêm trọng, cậu nói cho tôi nghe, liệu có phải cậu bị thằng bé đó nắm nhược điểm trong tay không, hay là cậu vẫn còn tình cũ khó quên hả? Tại sao lần nào cũng đều dung túng cho cậu ta, có biết cậu cứ tiếp tục như vậy sau này sẽ tạo ra phiền toái lớn lắm không.”

Tạ Thời Dã vẫn cảm thấy không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, y từng hẹn hò với Chu Dung, hiểu tính của Chu Dung, cậu ta chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, có lẽ cũng có chút toan tính, cũng có chút dã tâm, nhưng không phải là người xấu.

Huống hồ, mặc dù y hẹn hò với người ta, nhưng đến cuối lại là Chu Dung đề nghị chia tay, Chu Dung nói khi ở bên nhau, mặc dù y để người ở đây, nhưng lòng thì không biết ở đâu. Thế nên Tạ Thời Dã đối với Chu Dung, là hổ thẹn trong lòng.

Y biết lòng mình đang ở đâu, y còn tưởng rằng phần tim đó đã chết khô từ lâu.

Nếu như Chu Dung có ý đồ xấu, hoặc là giống như Cao Lương nói chỉ muốn hút máu thì việc gì phải chia tay với y, thà rằng cứ một mực ở bên y thì cũng tốt hơn là chia tay với y, không chiếm được bất cứ thứ gì.

Sau khi kết thúc cuộc đối thoại với Cao Lương, Tạ Thời Dã uống ly cà phê đắng nghét khiến đầu lưỡi gần như mất cảm giác, nhìn chằm chằm người phía trước.

Cao Lương thuận theo ánh mắt y nhìn sang, là Phó Húc đang luyện quyền, thân hình đẹp mắt, chỗ nào ra chỗ nấy.

Cao Lương chẹp miệng hai tiếng, vẫn không hiểu: “Rốt cuộc là vì cái gì mà cậu không thích anh ta?”

Tạ Thời Dã đặt cà phê xuống, lại ném vào trong miệng một viên đường, không trả lời. Không phải là y ghét, mà là rất thích, nhưng lại không thể thích.

Trong lúc vô tình quay đầu, Cao Lương nhìn thấy ánh mắt của Tạ Thời Dã, hắn hơi sửng sốt, một suy đoán đáng sợ bỗng hiện lên trong đầu, gần như muốn khiến hắn nổ tung.

Hắn cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra vào bốn năm trước, thật ra khi hắn tiếp nhận Tạ Thời Dã, vị minh tinh này hoàn toàn không tính nói chuyện yêu đương, trong lòng chỉ có công việc. Y bắt đầu yêu đương, chính từ bốn năm trước.

Có một quãng thời gian y cực kì điên cuồng, như thể mắc hội chứng cưỡng ép nào đó, không cho phép chính mình có thời gian rảnh, hẹn hết người này đến người kia. Thế nhưng làm một minh tinh, đâu dễ tìm người như vậy, huống hồ còn là minh tinh nam tìm minh tinh nam.

Khi ấy Cao Lương thật sự khổ không thể tả, hắn thà rằng Tạ Thời Dã thích phụ nữ, idol minh tinh nhỏ diễn viên tuyến 18 cũng được, chỉ cần đừng tìm đàn ông là được, cứ thêm nữa sẽ không xử lý nổi!

Rõ ràng một Tạ Thời Dã dưới tay hắn ngoan như vậy, còn từng biến mất suốt một tuần lễ, chính là không bao lâu sau khi Phó Húc giải nghệ, Tạ Thời Dã đột nhiên mất tích, không ai biết y đi đâu.

Cao Lương gọi cho người nhà Tạ Thời Dã, cho bạn bè y, cho tất cả mọi người, cuối cùng phải tra hành trình mới biết Tạ Thời Dã mua một vé đi Mỹ.

Lúc đầu Cao Lương tưởng rằng lần mất tích đó là do Tạ Thời Dã bị áp lực, lịch trình quá kín, cho nên mới tùy hứng ra nước ngoài giải sầu, vứt lại một cục diện rối rắm cho bọn họ xử lý.

Thật ra như vậy cũng không đến nỗi nào, còn tốt hơn là mấy minh tinh hút thuốc phiện chơi gái điếm để xả stress, những tin tức bê bối kia mà truyền ra ngoài thì danh tiếng lập tức bị hủy hoại. Tạ Thời Dã chỉ làm một chuyến mất tích, một tuần sau tự mình trở lại, gầy đi rất nhiều, còn sốt cao một trận.

Từ đó về sau, y không mất tích thêm lần nào nữa.

Cao Lương càng nghĩ càng cảm thấy tê dại cả đầu, đừng nói là Tạ Thời Dã…

Hắn dụi mắt, lại nhìn, Tạ Thời Dã đã bắt đầu nghịch điện thoại, như thể ánh mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của hắn vậy.

Cao Lương đang định nói gì đó thì thấy ảnh đế Phó dừng lại nghỉ ngơi, ngồi xuống một góc khác uống cà phê hắn mang đến. Uống mấy ngụm, lại bóc túi đường bên cạnh, bỏ một viên vào miệng.

Nhìn thấy cái thói quen uống cà phê đặc thù rất đỗi quen thuộc này, Cao Lương hoàn toàn sụp đổ. Hắn kéo tay áo Tạ Thời Dã: “Tại sao ảnh đế Phó cũng uống cà phê trước rồi mới ăn đường?”

Tạ Thời Dã thờ ơ mà tao nhã trả lười: “Sao tôi biết được, chắc là trùng hợp.”

Trùng hợp cái con khỉ!!! Có quỷ mới tin cậu!!!! Cao Lương muốn điên lên rồi!!!!!

Cái tên Tạ Thời Dã chết tiệt này thích Phó Húc!!!!!

Thích ai không thích lại đi thích Phó Húc!!!! Hắn thà để Tạ Thời Dã thích Chu Dung còn hơn là thích Phó Húc!!!

Có trời mới biết liệu Phó Húc có lại lừa mất minh tinh cao quý nhà hắn đi giải nghệ kết hôn không!!!!

Con mẹ nó lại còn là tái hôn!!!!!

Sẽ không sẽ không! Cao Lương cố gắng an ủi mình ở trong lòng, Tạ Thời Dã là một người tỉnh táo, sao có thể vì Phó Húc mà cái gì cũng không cần được, sao y có thể bốc đồng như vậy được, sẽ không đâu, chắc chắn là hắn nghĩ quá nhiều.

_____________________________________

Thắp một nén nhang cho Cao Lương ( ̄ェ ̄;)