Trộm Nhìn Ánh Sáng

Rate this post

Tạ Thời Dã choáng váng, y chỉ có thể luống cuống để Phó Húc bế mình đặt lên giường.

Trái ngược với lúc lôi y ra từ trong rương, động tác khi anh đặt Tạ Thời Dã xuống giường rất nhẹ nhàng.

Tạ Thời Dã chưa từng thấy dáng vẻ khi Phó Húc nổi giận, dù là năm đó khi giúp tập kịch sân khấu bị nam chính mượn cớ cưỡng hôn, Phó Húc cũng không nổi giận, nhiều lắm là có chút khó chịu, người ngoài nhìn vào còn phẫn nộ hơn anh.

Mà Phó Húc lúc này rõ ràng đã thật sự tức giận, vẻ mặt lạnh lùng như tảng băng, khí thế lại như dung nham sắp phun trào, khiến người ta nhìn mà khiếp đảm.

Phó Húc bảo Dương Dương đi giặt một cái khăn, mang tới đây lau mồ hôi cho Tạ Thời Dã, còn mình thì dùng gói đường mà khách sạn cung cấp pha một chén nước đường.

Tạ Thời Dã chảy nhiều mồ hôi như vậy, chắc chắn sẽ bị mất nước.

Nghĩ tới đây, cái tay cầm thìa quấy nước bỗng dùng sức hơn, thìa va vào thành cốc tạo thành những tiếng leng keng thanh thúy.

Tạ Thời Dã không thể động đậy, đùi y có chỗ bị tắc nghẽn mạch máu, giờ duỗi ra lập tức xuất hiện cảm giác tê tê ngứa ngứa khiến người ta khó chịu.

Cổ họng y khô đến đòi mạng, chỉ có thể im lặng dùng ánh mắt trách móc Dương Dương.

Dương Dương tránh ánh mắt Tạ Thời Dã, lau mặt cho y, hơi dùng sức một chút, khiến cho cả cằm của Tạ Thời Dã cũng bị xoa đỏ bừng.

Phó Húc cầm cốc nước đường đi tới, thấy vết đỏ trên mặt y thì lạnh giọng nói với Dương Dương: “Làm việc không biết nặng nhẹ thì thôi, ngay cả lau mồ hôi cũng không lau được cho tử tế?”

Tạ Thời Dã và Dương Dương đều biết, cái câu không biết nặng nhẹ kia của Phó Húc là đang nói ai.

Dương Dương tội nghiệp muốn chết, tủi thân đưa khăn mặt cho Phó Húc, lùi ra sau một bước.

Tạ Thời Dã lại nổi lên tâm lý bảo vệ trợ lý của mình, miễn cưỡng mở miệng: “Chuyện này không liên quan đến Dương Dương, thật ra…”

Ánh mắt Phó Húc vẫn lạnh lùng như vậy, rơi trên người y, Tạ Thời Dã lập tức tắt tiếng, không dám nói gì nữa.

Có vẻ như Phó Húc cũng không muốn nói chuyện với y, mặt không thay đổi lau mồ hôi trên mặt cho Tạ Thời Dã, rồi lau đến cánh tay. Cuối cùng anh nhìn chằm chằm cái áo sơ mi đẫm mồ hôi của Tạ Thời Dã, cau mày.

Lần này Dương Dương lại rất nhanh nhạy, lập tức mang tới một bộ quần áo cho Tạ Thời Dã thay.

Tạ Thời Dã chỉ bị tê chân, tay vẫn có sức. Y nhận bộ quần áo, thả chúng lên chân, lại tốn sức cởi cúc áo. Nhưng y đã đánh giá thấp việc ở trong rương hao phí thể lực đến mức nào, cái tay chỉ hơi nâng lên thôi cổ tay đã không điều khiển được mà run rẩy, ngay cả đầu ngón tay cũng không nghe lời, mất nửa ngày mới cởi được cái cúc đầu tiên, rồi tiếp tục phí sức cởi cái tiếp theo.

Đại khái là dáng vẻ của y thật sự khiến cho người ta không nỡ nhìn, Phó Húc đẩy tay y ra, cũng không dùng sức mấy, giống như vị phụ huynh dạy dỗ đứa con không nghe lời, mang theo chút cảnh cáo.

Động tác cởi cúc của Phó Húc nhanh hơn y nhiều, không bao lâu đã cởi hết, để lộ lồng ngực và cơ bụng đẫm mồ hôi của Tạ Thời Dã.

Nếu nơi này có máy quay, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội quay lại cảnh no mắt này, tiếc rằng nơi này chỉ có một Tạ Thời Dã ốm yếu, một Phó Húc lạnh như băng, và một Dương Dương chậm hiểu.

Mà tình huống hiện giờ cũng không thích hợp để hiểu theo hướng khác, dù người mình thầm mến chín năm gần mười năm đang tự tay cởi áo cho mình, Tạ Thời Dã cũng không thể nghĩ gì nhiều.

Giờ y muốn nghĩ xem nên làm thế nào để Phó Húc nguôi giận hơn.

Không cần Phó Húc trách y, y cũng biết mình đã chọn một biện pháp ngu xuẩn. Loại kĩ thuật diễn đắm chìm bản thân như này gây bao nhiêu tổn thương tới sức khỏe, thậm chí có thể để lại bóng ma tâm lý, y đều biết.

Nhưng y vẫn lựa chọn làm như vậy, thực tế đã chứng minh, hiệu quả rất tốt. Chung Xương Minh quay đến vô cùng hài lòng, y trong ống kính cũng thể hiện được trạng thái xuất sắc chưa từng có.

Chẳng trách nhiều người lại sẵn sàng nhập vai như vậy, so sánh việc diễn xuất bên ngoài với cả người lẫn tâm đắm chím vào vai diễn, gần như là một trời một vực.

Nhưng giờ y lại sợ hãi và hối hận, sợ là vì sợ Phó Húc giận, mà hối hận là đã để Phó Húc phát hiện ra, có lẽ sau này Phó Húc sẽ không để ý đến y nữa.

Ý nghĩ này chỉ thoáng lướt qua trong lòng đã để lại vết thương sâu nặng nơi con tim yếu mềm, dù không quá đau, nhưng lại khiến y khó chịu vô cùng.

Có lẽ là vì việc không thể nói chuyện với Phó Húc, chỉ có thể đơn phương ngắm nhìn anh, với Tạ Thời Dã mà nói, đã thành một thói quen rồi.

Vốn dĩ tưởng rằng đã thành thói quen… Nhưng khi y cởi áo ra, cơ thể dính mồ hôi cảm nhận được không khí lạnh, y lại thấy lạnh lẽo. Phó Húc giũ áo, để y lồng cánh tay vào trong tay áo, rồi khép cổ áo lại cho y, giúp y đóng cúc.

Bản thân đã cảm nhận được sự dịu dàng này thì sao có thể quen được quãng thời gian trong quá khứ nữa.

Tạ Thời Dã có chút bi ai nghĩ, không biết khi bộ phim này kết thúc, vở kịch thầm mến của y phải làm sao để kết thúc đây.

Phó Húc đưa cốc nước đường cho Tạ Thời Dã, mắt thấy Tạ Thời Dã định uống một hơi cạn sạch anh mới lên tiếng: “Uống từ từ thôi.”

Tạ Thời Dã uống chậm lại, nhấp từng ngụm nhỏ, cho đến khi cốc nước đường thấy đáy, trong miệng đều là hương vị ngọt ngào.

Phó Húc nhận lại cái cốc, đặt lên bàn, trong căn phòng tĩnh mịch như vậy, lại tạo thành tiếng động không hề nhỏ.

Tạ Thời Dã nhìn về phía Dương Dương cầu cứu, Dương Dương còn luống cuống hơn y, không biết giải quyết chuyện này ra sao.

Phó Húc nói: “Dương Dương, cậu về trước đi.” Giọng điệu của anh rất bình thản, lại không hề có ý thương lượng, mà là mệnh lệnh.

Mặc dù Dương Dương rất muốn cương quyết ở lại đây, nhưng vừa nhìn đã biết là Phó Húc có lời muốn nói với Tạ Thời Dã. Ban đầu cậu cũng không quá tán đồng việc Tạ Thời Dã dùng phương pháp này để nhập vai, nhưng không khuyên được, Phó Húc ra tay sẽ hữu dụng hơn cậu.

Thế là Dương Dương mặc kệ Tạ Thời Dã với vẻ mặt cầu cứu, chân như bôi dầu, cứ thế chuồn mất. Dù sao thì về sau Tạ Thời Dã có nổi giận với cậu, cậu cũng đã có Phó Húc làm bia đỡ đạn.

Dương Dương đi rồi, chỉ còn lại hai người bọn họ ở đây. Tạ Thời Dã gần như bị khí thế không chút che giấu trên người Phó Húc chèn ép cho không thở nổi, hơn nửa ngày mới mở miệng, vô cùng yếu thế nói: “Anh, em sai rồi.”

Phó Húc ngả người ra sau, chân trái khoác lên đùi phải, mười ngón đan xen đặt trước bụng. Anh thờ ơ, gần như là lạnh nhạt hỏi lại: “Sai cái gì?”

Tạ Thời Dã không dám đối diện với anh, nhìn chằm chằm vào lớp chăn, trên chăn có một vệt ẩm ướt nho nhỏ, không biết là mồ hôi của y hay là nước nhỏ từ cái khăn ban nãy Phó Húc cầm.

Y như đang tự kiểm điểm hối lỗi, nói mình không nên dùng loại phương thức này để nhập vai, nói mình sai rồi, từ nay về sau sẽ không làm vậy nữa.

Phó Húc hỏi y: “Cậu thật sự biết cậu đang làm gì sao?”

Lông mi Tạ Thời Dã run lên, ngón tay vụng trộm siết chặt chăn mền: “Em biết.”

Phó Húc nói ra tên của hai người, hai vị này đều là tiền bối nổi tiếng trong giới, đều qua đời khi tuổi còn trẻ, là tự sát, ba chữ bệnh trầm cảm xuất hiện lít nhít trên những bài báo đưa tin về cái chết của họ.

Tạ Thời Dã biết Phó Húc nhắc đến bọn họ là muốn nói với mình điều gì, chỉ có thể càng thêm cúi gằm mặt, khe khẽ xin lỗi: “Em xin lỗi, em thật sự sai rồi.”

Phó Húc: “Tạ Thời Dã, nhìn anh.”

Lúc này Tạ Thời Dã còn nghĩ, gần đây y bị Phó Húc gọi cả họ cả tên rất nhiều lần, có thể chọc giận Phó Húc như vậy, cũng coi như là một loại bản lĩnh nhỉ.

Y giương mắt, đối diện với ánh mắt của Phó Húc.

Đó là cặp mắt sẽ vĩnh viễn khiến y rung động mỗi lần nhìn vào.

Sâu thăm thẳm, một đôi mắt thật đẹp. Một đôi mắt như vậy, giờ phút này chỉ tập trung nhìn y, trong con ngươi đen nhánh cũng phản chiếu cái bóng của y.

Phó Húc nói: “Hứa với anh, về sau đừng làm như vậy nữa.”

Tạ Thời Dã nói vâng, cũng là lời thật lòng, dường như y không thể học được cách từ chối Phó Húc. Bởi vì Phó Húc chưa từng đưa ra yêu cầu nào với y, hôm nay là lần đầu tiên, sao y có thể từ chối được.

Nhưng có vẻ như Phó Húc không quá tin Tạ Thời Dã, lại nhìn y chằm chằm một hồi, cuối cùng cũng không nói ra được câu gì nặng nề.

Tạ Thời Dã không biết dáng vẻ hiện tại của mình tiều tụy đến mức nào, hốc mắt đỏ bừng ốm yếu, bờ môi tái nhợt, trông như một người vừa trốn chạy khỏi cái chết đã chịu đủ cực khổ, khắp người lộ vẻ yếu ớt.

Đối mặt với một Tạ Thời Dã như vậy, Phó Húc thực sự không đành lòng.

Anh thở dài: “Vì sao cậu không tới hỏi anh?”

Tạ Thời Dã nghe Phó Húc hỏi vậy, mất một lúc lâu mới trả lời: “Anh… Bận nhiều việc.”

Phó Húc không đồng tình: “Không đến mức ngay cả thời gian dạy cậu cũng không có.”

Anh ngẫm nghĩ, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị: “Rốt cuộc là ai dạy cậu loại phương pháp này?”

Phó Húc trút hết tức giận lên nhân vật không biết tên đã dạy hư Tạ Thời Dã kia, nếu như tên khốn đó đang ở trước mặt anh ngay lúc này, chắc chắn anh sẽ đánh hắn.

Không ai được dạy những điều sai trái, có hại đến tính mạng cho người khác như vậy!

Tạ Thời Dã không chịu nói, chỉ nói là mình tự dưng nảy ra ý tưởng, còn bồi thêm lúc đầu chỉ định thử một lần, không ngờ hiệu quả rất tốt, nên mới bí quá hoá liều.

Phó Húc không hỏi được là ai, chỉ có thể xoa thái dương: “Không được tiếp tục thử nữa.”

Tạ Thời Dã ngoan ngoãn gật đầu, Phó Húc quan sát kĩ mặt mũi của y, cảm thấy cằm Tạ Thời Dã đã nhọn hơn trước rất nhiều, một người bình thường không thể gầy đi nhanh như vậy trong một thời gian ngắn, đáng lẽ anh nên phát hiện ra sớm hơn.

Phó Húc nói: “Ngày mai xin phép thầy nghỉ, đi khám bác sĩ đi.”

Trước đó Tạ Thời Dã là anh nói gì cũng nghe theo, nhưng giờ liên quan đến tiến độ quay phim, y lại không chịu: “Sắp kết thúc rồi, nếu như em đi khám bây giờ sẽ không giữ được trạng thái này nữa. Lỡ không diễn tiếp được thì tất cả cố gắng sẽ đổ sông đổ bể mất. Mà bộ phim này không chỉ là của em, còn là của mọi người, của đạo diễn Chung nữa, không thể làm như vậy được.”

Phó Húc im lặng nghe y nói, không phản bác, nhưng cũng không đồng ý.

Tạ Thời Dã quật cường, quyết định dù Phó Húc có nói thế nào, y cũng sẽ không đồng ý chuyện này.

Phó Húc giằng co với y một hồi, không thể làm gì khác ngoài nói: “Vậy thì khi phần diễn này kết thúc, cậu phải đi khám ngay cho anh.”

Tạ Thời Dã biết như vậy tức là Phó Húc đã đồng ý, khuôn mặt cuối cùng cũng thả lỏng, nở một nụ cười: “Cảm ơn anh.”

Nói xong y lại nghĩ ra chuyện gì: “Đừng nói chuyện của em cho thầy Chung với nhà sản xuất Tưởng… Bọn họ biết thì chắc chắn Cao Lương, người đại diện của em cũng sẽ biết, phiền phức lắm.”

Phó Húc nói: “Cậu mà cũng sợ người đại diện của mình à, không nhìn ra đấy.”

Tạ Thời Dã thành thật nói: “Cũng không hẳn là sợ hắn, chỉ là hắn nói nhiều lắm, lỡ tên đó khăng khăng đòi đi theo em giám sát cho tới khi quay phim xong, em sẽ phiền đến chết mất.”

Phó Húc: “Phiền?”

Tạ Thời Dã vâng một tiếng: “Chắc chắn tên đó sẽ dùng chuyện này để nói em, ra rả cả ngày…”

Phó Húc nghe nửa ngày mới nói: “Ngại quá, vừa rồi lại nổi giận với cậu.”

Tạ Thời Dã sửng sốt, lúc này mới hiểu ra, Phó Húc cảm thấy y chê người đại diện quá phiền phức, tức cũng sẽ chê anh vừa rồi làm phiền y.

Nhưng sao Tạ Thời Dã có thể thấy Phó Húc phiền được, y có thể thấy tất cả mọi người phiền, nhưng sẽ không bao giờ có thể nghĩ rằng Phó Húc phiền phức.

Nhiều nhất là sẽ vì Phó Húc mà tự tìm sầu cho mình, bởi vì đối phương không thích y.

Tạ Thời Dã luống cuống, lúc này Phó Húc lại đứng dậy, chuẩn bị rời đi: “Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi, anh về phòng trước, có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Miệng Tạ Thời Dã mấp máy, lần đầu tiên y hận cái đầu lưỡi gặp phải Phó Húc là sẽ không quản được này của mình.

Phó Húc xoay người, chợt dừng bước, anh quay đầu lại, bởi vì Tạ Thời Dã đã túm lấy tay áo anh, kéo anh lại.

Dường như Tạ Thời Dã cũng không nhận ra mình đã vươn tay kéo người ta, y vẫn đang ngửa đầu, vẻ mặt sốt ruột còn chưa kịp thu hồi, thấy Phó Húc đứng lại thì vội vàng nói: “Không, anh khác.”

Y nghẹn mãi, cuối cùng phun ra một câu: “Anh là anh trai em mà.”