Triều Tư
Đối với Tống Nguyên Dã mà nói, ngày hôm đó là một ngày vô cùng bình thường.
Sau khi cùng với bọn bạn ăn xong, Lương Tụng Văn rủ rê chơi Scenario Killer.
Sắp sửa bước vào quán, Nhan Thu Thời gọi điện cho anh hỏi anh có ấn tượng gì về chiếc USB trong phòng làm việc của cô hay không, trong đó có luận văn của cô với một ít tài liệu.
Tống Nguyên Dã nhớ rõ trước đó có nhìn thấy ở đâu đó ngoài phòng khách nên miêu tả ngắn gọn cho Nhan Thu Thời. Đợi Nhan Thu Thời tìm được đồ rồi anh mới cúp điện thoại đi vào bên trong.
Bước vào phòng, Lương Tụng Văn cùng với những người khác đã lập đội sẵn. Tống Nguyên Dã gửi cho anh một tin nhắn Wechat, hỏi trước khi vào phòng. Trong phòng chỉ còn một ghế trống nên anh bước tới ngồi xuống, nhìn tổng thể những người trong phòng.
Không có gì khác biệt so với những người khác, ánh mắt Tống Nguyên Dã chỉ dừng lại trên người Khương Ninh vài giây, sau đó rất nhanh đã dời mắt sang chỗ khác.
Mãi đến khi trò chơi bắt đầu, DM mới yêu cầu Tống Nguyên Dã và Khương Ninh đóng vai cặp đôi.
Cũng không phải lần đầu anh chơi Scenario Killer, lúc đó anh chỉ nghĩ là Khương Ninh chỉ đang bảo vệ anh trong trò chơi, cô còn nói với anh: “Thật ra, em rất thích anh.”
Lúc đó anh chỉ nghĩ đó là kịch bản của nhân vật như mọi người nên không để ý lắm. Nhưng bây giờ đã biết tâm tư của cô, nhìn lại, lời tỏ tình ấy có lẽ là câu thật lòng của Khương Ninh.
Chỉ tiếc rằng Tống Nguyên Dã năm 18 tuổi ấy lại không đáp lại nàng, bởi vì anh quá chậm chạp. Khương Ninh đã chờ anh nhiều năm như vậy, hai người lại bỏ lỡ nhiều năm như vậy.
Trí nhớ của anh về ngày đó không quá đầy đủ. Anh thậm chí còn không nhớ rõ lúc Khương Ninh nói ra câu đấy thì biểu cảm của cô như thế nào. Nhưng bây giờ nhớ lại, trong lòng Tống Nguyên Dã như nổi lên từng đợt sóng.
Nhìn Khương Ninh thẹn thùng quay mặt sang một bên, ánh mắt Tống Nguyên Dã càng thêm thâm trầm, dịu dàng, cảm xúc trong lòng như sắp tràn ra. Anh cố kìm nén cảm xúc, đi tới gần.
Sau khi quay xong video, chuẩn bị kết thúc một ngày làm việc để về báo cáo lại với tòa soạn, Khương Ninh mới nhớ tới chuyện hỏi Khâu Vũ có tới biệt thự ăn liên hoan với mọi người hay không.
Không ngờ, Khâu Vũ thậm chí còn không nghĩ ngợi gì mà lập tức đồng ý.
Nói lại với Tống Nguyên Dã, hai người mới đi báo cáo với tòa soạn, rồi đi cắt trang bị. Sau khi đám người Tống Nguyen Dã mua nguyên liệu nấu lẩu xong, họ lái xe tới đón Khương Ninh và Khâu Vũ.
Khương Ninh vốn muốn cùng Khâu Vũ lên xe Tống Nguyên Dã. Nhưng Khâu Vũ lại nháy mắt với cô, đẩy thẳng cô vào ghế trợ lái, cười nói nhỏ với cô: “Tôi đi xe với người khác, không quấy rầy thế giới riêng của hai người đâu.”
Nói xong, Khâu Vũ đóng cửa lại, rời đi.
“Thế giới riêng của hai người” mà cô nói quá thẳng thắn và mơ hồ. Vành tai Khương Ninh khẽ đỏ bừng, lo lắng liếc nhìn Tống Nguyên Dã, sợ anh không nghe thấy.
May mắn là vẻ mặt anh không thay đổi nhiều, Khương Ninh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Biệt thự mà đội Tống Nguyên Dã thuê nằm ở gần vùng ngoại ô, cách khá xa nơi này, khoảng ba mươi đến bốn mươi phút lái xe.
Bởi vì tối qua ngủ không ngon, hôm nay lại quá bận rộn, Khương Ninh vừa lên xe đã nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Lúc đầu, cô còn ép mình nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng rồi cuối cùng, cô vẫn tựa đầu vào lưng ghế, ngủ thiếp đi.
Lưng ghế được chỉnh thẳng đứng, cô dựa vào có hơi không thoải mái. Tống Nguyên Dã để ý tới, anh từ từ giảm tốc độ rồi dừng xe bên đường.
Đỗ xe xong, Tống Nguyên Dã đặt tay lên ghế Khương Ninh, nghiên người qua người cô, cẩn thận giúp cô chỉnh lại lưng ghế.
Trong lúc mơ hồ, Khương Ninh cảm nhận được lưng ghế đang được ngả dần về phía sau. Nhưng vì quá buồn ngủ nên cô không mở mắt ra nhìn.
Trong trạng thái mơ hồ, Giang Ninh cảm thấy lưng ghế cô đang tựa đang dần dần ngã về phía sau. Nhưng vì buồn ngủ quá nên cô không mở mắt ra nhìn.
Chỉnh xong lưng ghế, Tống Nguyên Dã tính thu tay lại, lại lướt qua người Khương Ninh. Anh cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, anh vô thức dừng lại, ngắm nhìn cô.
Gương mặt cô trắng trẻo, nhỏ nhắn, lông mi dày và dài, chiếc mũi thanh tú, thẳng tắp. Nhìn xuống dưới, ánh mắt của Tống Nguyên Dã dừng lại trên đôi môi đỏ mọng, quyến rũ của cô.
Nếu hôn vào đấy, hẳn nó sẽ rất mềm.
Ý nghĩ ấy chợt hiện lên trong đầu anh. Cổ họng anh nghẹn lại trong thoáng chốc. Anh khó chịu thu tay lại, ngồi thẳng.
Liếc nhìn gương mặt cô gái bên cạnh, Tống Nguyên Dã cười thầm. Syy nghĩ của anh vừa rồi thật không xứng đáng là của một người đàn ông.
Nghĩ một lúc, Tống Nguyên Dã mở cốp xe, tìm một chiếc áo khoác, đắp cho Khương Ninh, bật điều hòa sưởi ấm rồi tiếp tục lái xe đi.
Lúc vừa đến căn biệt thự thì Khương Ninh cũng vừa tỉnh lại.
Cô dụi mắt nhìn chiếc áo khoác được đắp trên người.
“Cậu tỉnh rồi à?” Giọng nói trầm thấp của Tống Nguyên Dã vang lên bên cạnh. Khương Ninh chống tay ngồi dậy, gật đầu, giọng nói vẫn còn uể oải: “Ừm.”
“Mọi người đến đủ rồi, chúng ta ra ngoài đi.” Tống Nguyên Dã đặt tay lên vô lăng, gõ gõ vài cái.
“Được.” Khương Ninh ngáp một cái, cởi áo khoác, tháo dây an toàn rồi mở cửa.
Tống Nguyên Dã đưa tay ra chặn lại.
Bàn tay trước mặt cô hiện rõ từng cơ bắp, Khương Ninh sửng sốt nhìn, quay sang hỏi: “Sao thế?”
“Bên ngoài lạnh lắm. Mặc áo khoác này vào đi, nếu không cậu sẽ bị cảm.” Tống Nguyên Dã chỉ vào chiếc áo khoác được cô đặt sang một bên.
“À, được rồi.” Khương Ninh cầm áo lên, mặc vào người.
Hai người lúc này mới xuống xe. Đang tính đóng cửa lại, Khương Ninh liếc nhìn lưng ghế đã được chỉnh lại, cùng với chiếc áo cô đang mặc trên người, khóe môi cô không khỏi cong lên.
Đi vào biệt thự, những người khác đã nấu xong rồi. Thấy hai người đi vào, Đại Chu hỏi Tống Nguyên Dã: “Sao vừa rồi anh dừng xe bên đường? Tôi gọi điện cho anh cũng không nghe máy.”
“Có chút chuyện.” Trong biệt thự có hệ thống sưởi, Tống Nguyên Dã bước vào liền cởi áo khoác treo lên móc.
Khương Ninh cũng cởi áo ra. Tống Nguyên Dã đưa tay ra cầm lấy. Đầu ngón tay hai người vô tình chám nhau. Đầu ngón tay của anh hơi ấm, vành tai Khương Ninh ửng đỏ lên. Sợ bị Tống Nguyên Dã chú ý, cô vội xoay người đi về phía nhà bếp, “Tôi đi giúp mọi người.”
Trong bếp chỉ có Tỉnh Tây Đinh và Khâu Vũ. Khương Ninh đi tới, thấy Khâu Vũ đang bóc tỏi. Thấy cô đi tới, Khâu Vũ cười cười: “Sống trong thế giới riêng đủ rồi, cuối cùng cũng tới đây rồi à?”
Giọng của cô khá lớn. Tỉnh Tây Đinh đứng bên cạnh nghe được, bật cười khúc khích.
Khương Nình nhìn anh, trên mặt bắt đầu nóng lên, bất lực: “Thế giới riêng gì chứ. Khâu Vũ, đừng trêu tôi nữa.”
“Được rồi được rồi.” Khâu Vũ cười, thả miếng tỏi cuối cùng vào bát, “Tôi đi xay tỏi, cô rửa rau đi. Sau đó cô có thể nói cho tôi biết hai người đã làm gì, lại có thể tới đây muộn hơn chúng tôi nhiều như vậy.”
Khương Ninh: “….”
Đến cô còn không biết cơ mà.
Khâu Vũ lấy tỏi bưng ra ngoài. Tỉnh Tây ĐInh cũng đi theo, cười nói: “Phóng viên Khương, lát nữa cũng kể cho tôi nghe nhé. Tôi cũng tò mò không biết đội trưởng của chúng tôi khi đó đã làm gì, cả hai người.”
“….”
Chở hai người đi rồi, phòng bếp trở nên yên tĩnh. Khương Ninh đứng bên bồn rửa rau, nghĩ đến câu nói đùa vừa rồi của Khâu Vũ và Tỉnh Tây Đinh, cô không khỏi thở dài.
Một lúc sau, Khương Ninh nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân. Cứ tưởng là Khâu Vũ tới, cô xoay người, muốn tiếp tục giải thích: “Khâu Vũ, không có thế giới riêng của hai người gì ở đây cả, ở trên xe…”
Khoảnh khắc cô quay lại, Khương Ninh đơ luôn tại chỗ.
Phía sau cô không phải Khâu Vũ, mà là Tống Nguyên Dã.
Nét mày của người con trai phảng phất ý cười. Anh tiến tới trước mặt Khương Ninh, cười nhạt nhìn cô: “Thế giới riêng của hai người?”
“….” Đối diện với ánh mắt của anh, vành tai Khương Ninh đỏ lên, lông mi khẽ run, giọng điệu như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Không có gì.”
“Thật không?” Tống Nguyên Dã khẽ cười.
Trước ánh mắt của anh, Khương Ninh cố gắng bình tĩnh nhất có thể rồi nói “ừm”.
Cuối cùng, Tống Nguyên Dã không hỏi thêm gì nhiều, đi tới trước bàn, lấy một con dao trên giá, bắt đầu thái rau. Khương Ninh thở phào nhẹ nhõm, quay người tiếp tục rửa rau bên bồn rửa.
Tiếng nước vang lên bên cạnh, Tống Nguyên Dã quay đầu lại nhìn người con gái đang cúi đầu, tất bật rửa rau. Ánh đèn rọi xuống từ trên đỉnh đầu, bên ngoài cửa là bóng đen dài vô tận.
Cảnh tượng này vô cùng ấm áp và hài hòa, lần đầu tiên Tống Nguyên Dã có khát vọng mãnh liệt được cùng ai đó già đi.
Rau sắp được cắt xong. Tống Nguyên Dã đi ra ngoài, gọi thêm một đám người tới dọn đồ.
Đồ ăn được bưng lên bàn. Một nhóm người ngồi quanh nồi nước lẩu nóng bốc khói. Khương Ninh đi vệ sinh quay lại, thấy giữa Khâu Vũ và Tống Nguyên Dã còn một ghế trống.
Chỗ ngồi này được sắp đặt rất khéo, cứ như thể để dành cho cô.
Nhìn thấy cô đứng đó, Khâu Vũ vẫy tay với cô. Khương Ninh không nghĩ nữa, đi tới ngồi xuống ghế.
Mọi người đã đông đủ. Đại Chu lấy bia vừa mua ra, phát cho từng người. Phát đến chỗ Khương Ninh, Khương Ninh chuẩn bị nhận lấy, Tống Nguyên Dã đã nhanh hơn một nhịp, ngăn cản Đại Chu: “Giờ cô ấy không thể uống.”
Nghe được lời của anh, mọi người xung quanh ồn ào lên hẳn. Cảm nhận được những ánh mắt đen tối của mọi người, Khương Ninh đỏ mặt lên, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, tôi cắt chỉ rồi.”
“Cậu nghe thấy chưa, đội trưởng Tống. Phóng viên Khương nói đã cắt chỉ rồi.” Đại Chu cười nói.
“Vừa mới cắt chỉ, cậu nên cẩn thận chút.” Tống Nguyên Dã liếc nhìn cô.
“Thật khó rồi. Tôi chỉ mua cho mỗi người một chai, nếu Khương Ninh không uống thì một người phải uống thêm một chai.” Đại Chu cười xấu xa, nói, “Chi bằng, đội trưởng Tống, anh uống giúp phóng viên Khương đi?”
“Được.” Tống Nguyên Dã không do dự nhận lấy chai bia từ tay Đại Chu.
Những người khác lại càng thổn thức, Khương Ninh nghe thấy thế, mặt lại càng đỏ hơn.
Rượu được chia xong, đồ ăn cũng gần xong rồi. Khương Ninh gắp miếng thịt viên, cúi đầu ăn, vừa ăn vừa nghĩ tới chuyện vừa xảy ra. Tống Nguyên Dã đứng dậy rời khoir bàn ăn lúc nào cũng không để ý.
Ăn xong ngẩng đầu lên, cô mới phát hiện người ngồi bên cạnh đã biến ấmt. Nhưng sợ người khác trêu chọc, cô không dám hỏi.
Trong lúc đoán xem anh đi đâu, một chai sữa và nước trái cây được đặt xuống trước mặt cô.
Khương Ninh ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đen láy của Tống Nguyên Dã, đột nhiên trái tim cô lại run lên.
Tống Nguyên Dã kéo ghế ngồi xuống: “Uống hai cái này đi. Tôi vừa rồi có làm nóng, nhiệt độ vừa đủ.”
“Cảm ơn cậu.” Khương Ninh cầm lấy sữa. Chai sữa trong tay còn hơi ấm, ấm luôn cả trái tim của Khương Ninh.
Cô nhịn không được, khẽ cười.
Tỉnh Tây Đinh ngồi đối diện nhìn thấy chai sữa và nước trái cây, có chút oán hận liếc nhìn Tống Nguyên Dã.
Chẳng trách vừa rồi anh muốn uống nước trái cây nhưng Tống Nguyên Dã lại không cho uống, lại ném cho anh một quả táo còn chưa gọt vỏ để gặm.
Hóa ra hai thứ này đều được đặc biệt chuẩn bị cho Khương Ninh.”
…
Ăn uống và dọn dẹp xong xuôi, mọi người quyết định chơi Scenario Killer. Khương Ninh và Khâu Vũ không ý kiến gì.
Một số kịch bản khá cũ, đông người chơi nên chia ra thành hai cuốn. Bởi vì Đại Chu đã chơi hai lần rồi nên lần này không tham gia, đảm nhận làm DM.
Mọi người tập trung lại chọn kịch bản. Tống Nguyên Dã lười nhác ngồi trên ghế sô pha cạnh đó, không tham gia.
Đại Chu nhìn thấy lại hỏi: “Đội trưởng Tống không chơi à?”
“Có.” Tống Nguyên Dã tùy ý nhướng mày, liếc nhìn cô gái nhỏ nhắn trong người, thản nhiên nói: “Chờ cô ấy chọn trước, cô ấy chọn cái nào tôi chơi cái đó.”
Đại Chu: “…”
Hai kịch bản mà họ chọn là “Mirror” và “Quán Bar M”. Khương Ninh nhìn qua giới thiệu từng kịch bản, do dự một lúc, rồi chọn “Quán Bar M”.
Bởi vì phần giới thiệu bản kia quá đáng sợ, cô sợ chơi xong sẽ gặp ác mộng.
Khương Ninh chọn kịch bản thứ hai. Nghe được rằng Tống Nguyên Dã cũng muốn chơi kịch abrn này, khóe miệng cô bất giác cong lên.
Chia nhóm xong, bắt đầu chọn vai. Đại Chu mở kịch bản ra, cười cười nói với mọi người: “Lần này sẽ không cho mấy người tự chọn vai, nếu không thì tôi mù mắt mất.”
Nói xong, anh hạ kịch bản xuống.
Khương Ninh nhận nhân vật, nhìn sơ qua, bắt đầu giới thiệu.
Nhân vật mà Khương Ninh thủ vai tên Liễu Văn Nhân, là một cô gái giàu có rất thích tới quán bar. Cô có một người bạn trai tên Lô Trú, cũng là con của một gia dìnnh giàu có. Giống như Liễu Văn Nhân, anh ta cũng thích tới quán bar, hai người gặp nhau ở quán bar M.
Lúc Khương Ninh đang giới thiệu, nhắc đến bạn trai là Lô Trú, Tống Nguyên Dã lại bật cười, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Thật trùng hợp, tôi là Lô Trú.”
Khương Ninh ngẩn người, đúng là trùng hợp.
Cô không ngờ rằng mình và Tống Nguyên Dã lại tiếp tục được đóng đôi tình nhân sau tám năm.
Nhưng cũng chỉ ngây người trong thoáng chốc, Khương Ninh tỉnh táo lại, tập trung chơi.
Đến cảnh thứ hai, Khương Ninh mới phát hiện ra mình chính là hung thủ. Mặc dù kinh ngạc nhưng vẫn che giấu, gương mặt thản nhiên như không.
Nhưng suy cho cùng, cô vẫn đang đối mặt với mặt với một nhóm cảnh sát đã giải quyết vô số vụ án có thật ngoài thực tế, và việc che đậy của Khương Ninh gần như đã bị vạch trần.
Đến vòng thu thập chứng cứ thứ hai, Tỉnh Tây ĐInh chỉ vào bảng sao kê thẻ ngân hàng cùng các bằng chứng khác được tìm thấy ở nhà Khương Ninh, liên tục đạt câu hỏi.
“Tại sao nạn nhân lại chuyển cho cô 50 vạn tệ? Là cô mượn tiền anh ta?”
“Lúc theo dõi, năm giờ chiều hôm qua cô vẫn ở quán bar, nhưng cô lại chối, rốt cuộc cô ở quán bar để làm gì?”
“….”
Từng câu hỏi được đặt ra, Khương Ninh gần như không thể phản kháng, Tỉnh Tây Đinh vẫn kiên quyết đuổi theo cô.
Dường như sắp bị bại lộ, Tống Nguyên Dã trả lời:
“Anh Vương chuyển cho Liễu Văn Nhân 50 vạn tệ cho tôi dùng. Thẻ ngân hàng của tôi bị khóa nên tôi nhờ anh ta chuyển qua cho Liễu Văn Nhân. Cô ấy có mặt ở quán bar lúc 6 giờ chiều vì lúc đó tôi hẹn cô ấy.”
Nghe Tống Nguyên Dã kể lại một kịch bản xa lạ, Khương Ninh cúi đầu đọc lại kịch bản.
Không có nội dung như vậy trong kịch bản của cô.
Tỉnh Tây Đinh tiếp tục hỏi: “Vậy tại sao anh lại bảo anh Vương chuyển tiền vào thẻ của cô ta? Tại sao lại hẹn cô ấy ở quán bar?”
“Tại sao?” Khương Ninh nghe thấy tiếng cười của Tống Nguyên Dã, cô cùng mọi người đều quay sang nhìn.
“Đương nhiên là bởi vì….” Tống Nguyên Dã dừng một chút, quay sang nhìn vào đôi mắt sáng ngời của Khương Ninh, cười nói: “Bởi vì cô ấy là bạn gái của tôi.”
Tim Khương Ninh đập thình thịch. Cô ngẩn người nhìn Tống Nguyên Dã, nghe được anh nói với cô, rõ từng chữ: “Quả thật, tôi rất thích cô ấy, cô ấy là bạn gái của tôi.”
Sức chống cự trong lòng Khương Ninh như hoàn toàn bị sụp đổ. Những gì Tống Nguyên Dã nói với cô giống hệt như những gì cô nói với anh 8 năm trước.
Hiện tại, Tống Nguyên Dã đã trả lại trọn vẹn cho cô.
Trong lúc bàng hoàng, Khương Ninh thoáng chốc đã nghĩ mình được quay lại thời trung học năm đó. Cô nhìn chàng trai tươi cười trước mặt, tim đập không ngừng.
Trong thoáng chốc, Khương Ninh lại nghĩ là anh cố ý nói lời này cho cô nghe, là anh nhớ rõ những gì cô đã nói vào 8 năm trước.
Nhưng cô lại nghĩ chuyện này thật không thể. Lúc đó anh không để ý quá nhiều đến lời nói của cô. Làm sao anh có thể nhớ được một câu như vậy trong suốt thời gian dài?
Cho đến khi trò chơi kết thúc, Khương Ninh vẫn còn ngẩn người.
Cũng giống như năm đó, cô có cảm giác như đây là một giác mơ, một giấc mơ thỏa mãn tâm nguyện của cô lúc đó.
Dù sau khi chơi xong thì đã khá muộn, nhưng mọi người vẫn tiếp tục chơi board gảm như không hề thấy mệt mỏi. Khương Ninh không suy nghĩ gì, trong lòng đang rất loạn.
Nghĩ đến cảnh vừa rồi, tim cô đập loạn nhịp, cơ thể cũng nóng bừng.
Trong nhà sười ấm đầy đủ, nhưng Khương Ninh lại không thể bình tĩnh được. Cô mặc áo khoác vào, đi dạo ngoài sân.
Tống Nguyên Dã thấy cô mang áo khoác đi ra ngoài, nói với Đại Chu một tiếng rồi cũng theo cô đi ra.
Bước ra khỏi cửa, Khương Ninh phát hiện ngoài trời đã đổ mưa tuyết từ bao giờ.
Khương Ninh đứng dưới tuyết, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi xuống ánh đèn đường. Cô nhớ lại năm cuối cấp ba, có người con trai đứng cùng bạn bè trong lớp cười đùa trước hành lang, vừa thoải mái, vừa đường hoàng.
“Khương Ninh.” Đang đắm chìm trong ký ức, Khương Ninh lại đột nhiên nghe thấy giọng nói của người con trai mà cô hằng nhung nhớ suốt tám năm từ phía sau.
Cô chớp chớp mắt, xoay người nhìn lại.
Bầu trời u ám và tối tăm, chỉ có một chút ánh sáng trên ngọn đèn đường trên đầu. Tống Nguyên Dã mặc quần áo đen, mỉm cười đi từng bước một về phía cô.
Tuyết tiếp tục rơi, rơi trên vai, tóc và lông mi của Khương Ninh.
Tim cô đập thình thịch. Mọi thứ xung quanh dường như tĩnh lặng, như mọi khi, trong mắt cô chỉ có một mình anh, chỉ có Tống Nguyên Dã.
Cô nhìn Tống Nguyên Dã dừng lại trước mặt cô, dưới ánh đèn, đôi mắt đen anh tú.
“Sao cậu đi ra đây?” Tống Nguyên Dã nhìn cô gái trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
“Trong nhà có hơi ngột ngạt, tôi muốn đi dạo.” Khương Ninh quay mặt đi, nhẹ giọng nói.
“Tôi đi với cậu.” Tống Nguyên Dã ánh mắt sâu thẳm, tay buông xuống, buông rồi lại nắm, cuối cùng vẫn quyết định: “Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Có chuyện? Muốn nói với cô?
Nhịp tim của Khương Ninh lại đập nhanh hơn. Một ý nghĩ mà cô còn chưa dám nghĩ tới hiện lên trong đầu. Cô căng thẳng nhìn anh, cứng ngắc gật đầu.
Hai người sóng vai nhau đi dọc theo con đường lát đá cuối tới một khu vườn nhỏ, dọc đường không ai nói với nhau câu nào.
Cho đến khi đi đến cái hồ nhỏ trong vườn, nhìn đèn hoa sen thắp sáng hồ, hai người đòng loạt dừng lại, dưới ánh đèn đường mờ ảo, ngắm nhìn cảnh đẹp.
“Đây là tuyết đầu mùa trong năm nay.” Tống Nguyên Dã ngẩng đầu lên nhìn trời, xóa đi sự im lặng.
Khương Ninh đưa tay ra, nhìn tuyết rơi xuống tay cô rồi tan đi, nhẹ giọng nói: “Ừm.”
“Hôm nay vui chứ?” Tống Nguyên Dã cụp mắt xuống nhìn Khương Ninh đứng bên cạnh, đột nhiên hỏi.
Khương Ninh nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm.”
Hôm nay làm sao có thể không vui? Lời tỏ tình của cô với anh tám năm trước lại được phản hồi tương tự từ anh. Cô đã vô cùng ngạc nhiên.
Nhìn gương mặt dịu dàng, bình yên của cô gái trước mặt, ánh mắt Tống Nguyên Dã không hề do dự nữa, anh tiến lên một bước, cả người anh phủ lấy Khương Ninh, “Ừm, Khương Ninh.”
Tống Nguyên Dã lại gọi tên cô, giọng anh trầm ấm, lại vô cùng nghiêm túc.
Tim Khương Ninh đập thình thịch trong lồng ngực. Cô nhìn thẳng vào mắt anh. Tuy rất căng thẳng nhưng Khương Ninh vẫn không thể rời mắt đi. Cô nắm chặt tay, lặng lẽ nhìn anh, chờ đợi lời nói tiếp theo của anh.
“Cậu có biết vừa rồi ta chơi Scenario Killer, tôi đã nghĩ gì không?” Đôi mắt Tống Ngyên Dã thật sâu, nhìn thẳng vào cô.
“Cái gì?” Khương Ninh nhịn không được, nhẹ giọng hỏi.
“Tôi nhớ đến bữa tối liên hoan cấp ba năm đó. Chúng ta cũng được đóng vai tình nhân. Khi đó cậu đã nói một điều rất quan trọng với tôi.” Tống Nguyên Dã và Khương Ninh đứng cùng nhưu giữa những bông tuyết rơi, anh dừng lại, đột nhiên hỏi: “Giờ cậu còn nhớ câu đó không?”
Trong lòng Khương Ninh run lên, cô ngẩng đầu nhìn những bông tuyết rơi, khẽ gật đầu.
“Lúc đó tôi cho rằng đó chỉ là kịch bản, nên cũng không để ý. Thật ra tôi muốn hỏi là…” Tống Nguyên Dã dừng lại, nhìn đôi mắt trong trẻo dịu dàng của cô.
Vẻ mặt của anh hơi căng thẳng. Sự tự tin trong mắt anh lúc này cũng biến mất. Cả người anh cứng đờ, trong tuyết, lòng bàn tay anh toát ra chút mồ hôi mỏng.
Dừng lại vài giây, Khương Ninh nghe thấy tiếng gió thổi nhẹ, tiếng chó sủa cách đó không xa.
Như đoán trước được lời nói tiếp theo của anh, hơi thở của Khương Ninh như ngừng lại. Cô quay đầu nhìn anh, rơi vào đôi mắt dịu dàng, trìu mến của anh.
Trong bầu trời đầy tuyết, cô chỉ nghe thấy tiếng anh nói: “Bây giờ đáp lại liệu còn hiệu quả không?”
“Năm đó cậu dũng cảm thật đấy. Bây giờ, Khương Ninh, đến lượt tôi nói yêu cậu.”