Tìm Lại Niềm Vui Cũ

Rate this post

Sau đó ta chỉnh trang lại y phục, đẩy Lục Phi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy Đàn Vân đang đứng ở góc hành lang, nói chuyện với A Thất.

“Ngươi đừng nghe công chúa nói bậy.” A Thất nói, “Ta thích ngươi đâu phải vì ngươi xinh đẹp.”

“Vậy ngươi là thấy ta không xinh đẹp sao?”

“Không phải…” A Thất hôm nay không đeo mặt nạ, bỗng nhiên lộ ra vẻ mặt thẹn thùng như thiếu nữ khuê các, “Ngươi là nữ tử xinh đẹp nhất mà ta từng gặp.”

Ta ở bên cạnh ho khan một tiếng.

A Thất quay đầu nhìn thấy ta, lại quỳ xuống: “Là thuộc hạ lỡ lời, không phải cố ý mạo phạm công chúa.”

Ta rộng lượng nói: “Không sao, ta sẽ không trách ngươi.”

Lục Phi nhàn nhạt nói: “Công chúa khoan dung, không trách ngươi, nhưng ngươi phải nhớ lấy, không được mạo phạm nàng ấy nữa.”

“Vâng.”

“Ta có việc khác cần phân phó ngươi, đi theo ta.”

Lục Phi mang theo A Thất đi rồi, ta đứng tại chỗ, nhìn Đàn Vân với vẻ mặt thẹn thùng, tò mò hỏi: “Ngươi và A Thất, là chuyện từ khi nào?

“Là… nửa tháng trước.” Nàng ấy ngượng ngùng nói, “A Thất nhờ A Cửu đưa một chiếc trâm vàng để bày tỏ tấm lòng với nô tỳ. Nô tỳ suy nghĩ kỹ rồi, cảm thấy chàng ấy dễ gần, tuy ít nói nhưng rất dịu dàng, cho nên đã đồng ý rồi…”

Dịu dàng, dễ gần, đây là đang nói về A Thất sao?

Quả nhiên, tình yêu làm người ta mù quáng.

Ta xoa đầu Đàn Vân: “Nếu đã vậy, đợi khi ngươi và A Thất thành thân, ta sẽ tặng đồ cưới cho ngươi.”

Đàn Vân đỏ mặt cảm ơn ta, quay người đi vào trù phòng chuẩn bị điểm tâm.

Mấy ngày sau đó, ta lại không gặp lại A Thất nữa.

Lục Phi nói, hắn có một số sản nghiệp ở vùng Đông Nam Tấn quốc, định để A Thất thu xếp mang về giao cho ta quản lý.

“Trước khi ta chết, sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, để A Thất đưa nàng ra khỏi thành trước. Thuyền và xe ngựa đều chuẩn bị sẵn, đưa nàng bình an đến thị trấn nhỏ ở Đông Nam. Những sản nghiệp đó đủ để nàng giàu có cả đời.”

Hắn nói lời này vào lúc đêm khuya.

Ta nằm bên cạnh hắn, điều hòa hơi thở gấp gáp, nghe vậy bỗng nhiên trở mình ngồi dậy, nghiến răng nghiến lợi túm lấy hắn: “Chàng thử nói lại xem?”

Lục Phi khẽ hít một hơi, vẫn tiếp tục nói: “… Doanh Chi, ta luôn phải nghĩ cho tương lai của nàng.”

“Vậy chàng hãy nghĩ đến việc xây huyệt mộ của chàng rộng rãi một chút đi.”

Ta hung dữ trừng mắt nhìn hắn: “Sống cùng chăn, c.h.ế.t cùng huyệt – đây là do chàng nói, không được nuốt lời.”

Lục Phi rốt cuộc không phản bác, hắn nắm tay ta, ghé lại hôn ta một cái: “Được, đều nghe theo nàng.”

Ta nghĩ trên đời này chắc không còn cặp phu thê nào giống ta và Lục Phi, một người mạo danh thế thân, một người mệnh chẳng còn dài, vậy mà mỗi lần sau khi thân mật, việc thảo luận đều là những chuyện liên quan đến sống chết.

Ta vẫn không chịu từ bỏ, cố chấp tìm kiếm danh y khắp nơi, thậm chí còn mở rộng phạm vi từ kinh thành ra toàn bộ nước Tấn.

Tuy nhiên, chưa kịp tìm được vị danh y phù hợp thì tin tức về việc Lục Phi chỉ còn sống chưa đầy nửa năm đã dần dần lan truyền khắp kinh thành.

Một ngày nọ, A Cửu từ bên ngoài trở về, nói với ta rằng có một vị Mạnh thần y từng nổi danh trên giang hồ, ẩn cư trong rừng nhiều năm, đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, đang khám bệnh tại một con hẻm ở chợ phía Tây.

Vì quy định của vị thần y này là không đến tận nhà khám bệnh, ta đã tìm đến Lục Phi, nhờ hắn cùng ta đến chợ phía Tây một chuyến.

Ban đầu Lục Phi không đồng ý, ta lấy khăn tay giả khóc trước mặt hắn một lúc, hắn bất lực lắc đầu, đặt xuống bức thư đang viết dở: “Thôi được rồi, coi như cùng nàng ra ngoài dạo chơi vậy.”

Đã lâu không ra khỏi phủ, hôm nay ra ngoài mới phát hiện không khí trong kinh thành có chút nghiêm trọng khác thường.

Xuống xe ngựa ở cổng chợ, ta đẩy Lục Phi đi hai con phố, đã gặp ba đội tuần tra của cấm vệ quân hoàng cung.

Trong ba đội cấm vệ quân này, chỉ có một đội nhỏ đến chào Lục Phi: “Tham kiến Cửu điện hạ, Cửu hoàng phi.”

Lục Phi lười biếng nói: “Hiện giờ đang ở ngoài cung, không cần đa lễ như vậy.”

Người kia nghe vậy, thần sắc càng thêm nghiêm túc, lắc đầu: “Lễ không thể phế, huống hồ Cửu điện hạ đã có ơn tri ngộ với thuộc hạ.”

“Chuyện quá khứ, không cần nhắc lại.” Lục Phi khẽ cười, “Hiện giờ ta là người tàn phế, là ta liên lụy các ngươi mới đúng.”

Người kia nhìn Lục Phi, muốn nói lại thôi.

Lục Phi nghiêng đầu nói: “Phu nhân, chúng ta đi thôi.”

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Ta đẩy hắn rời đi, bước được vài bước, mới nhỏ giọng hỏi: “Người đó là ai vậy?”

“Người đó tên là Lâm Trầm, hiện giờ là một đội trưởng nhỏ của cấm vệ quân hoàng cung.” Lục Phi nói, khẽ dừng lại một chút, “Trước đây, hắn là phó tướng của ta, theo ta lập nên những chiến công hiển hách. Chỉ là sau này ta bị thương, mất binh quyền, hắn cũng bị giáng chức.”

Ta mím môi: “Còn một chuyện nữa…”

“Hửm?”

“Chàng gọi ta là phu nhân nghe rất êm tai, có thể gọi thêm mấy tiếng nữa không?”