Tìm Lại Niềm Vui Cũ
Ta sai A Thất ra ngoài tìm một nghệ nhân tài hoa về, dặn dò tỉ mỉ, bảo người ấy dùng khối ngọc này chế tác thành một chiếc trâm ngọc tinh xảo, đồng thời khắc lên đó hình con giáp tượng trưng cho Thập hoàng tử Lục Mẫn.
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, hai tên ám vệ đi theo ta từ Sở quốc cũng xuất hiện.
“Ngươi và Cửu hoàng tử đã thành thân hơn một tháng, có điều tra được tin tức quan trọng gì không?”
Ta bất lực đáp: “Lục Phi ngay cả đi lại còn khó khăn, vốn đã không được Hoàng thượng sủng ái, giờ lại bị tước hết quyền hành, nhàn rỗi đến mức ngày ngày chỉ đưa ta đi dạo phố nghe kể chuyện, làm gì có tin tức quan trọng gì mà truyền cho hắn, để ta điều tra ra?”
Thấy hai người kia có vẻ không vui, ta vội vàng đánh trống lảng: “Còn các ngươi thì sao, trên đường đến đây khoe khoang võ nghệ cao cường, vậy mà ngần ấy ngày trôi qua, đã lẻn vào hoàng cung điều tra được gì chưa?”
Bọn họ sững sờ.
Ta đập mạnh xuống bàn: “Hừ, giữ các ngươi lại có ích gì chứ!”
“Triệu Doanh Chi, ngươi chỉ là một kẻ thấp hèn xuất thân từ chốn lầu xanh, chẳng lẽ ngươi thật sự xem mình là Nguyên Gia công chúa sao?”
Tên ám vệ gọi là Lãnh Nguyệt kia đưa tay ra toan bóp cổ ta.
“Cho ngươi sáu tháng, nếu không tìm được bất cứ thông tin hữu ích nào, thì ngươi cũng chẳng còn giá trị gì nữa.”
“Đại tỷ à, không phải chứ? Ta là người thay thế Nguyên Gia công chúa gả tới đây, nếu ta thật sự chết, các ngươi biết phải ăn nói thế nào đây?”
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của ta, Hàn Tinh bên cạnh khẽ cười: “Nếu Nguyên Gia công chúa c.h.ế.t một cách không rõ ràng ở Tấn quốc, nước ta sẽ có cớ để hoàng để xuất binh bắc phạt, đòi lại công đạo cho công chúa.”
Nhìn vẻ mặt tự tin của hắn, ta thật sự không biết nói gì.
Vậy thì tại sao trước đây các ngươi không tiếp tục đánh với Tấn quốc, chẳng lẽ là vì không có lý do chính đáng hay sao? Hay là vì căn bản đánh không lại?
“Ngươi…”
Có lẽ biểu cảm của ta quá rõ ràng, Lãnh Nguyệt trừng mắt, bàn tay đang siết cổ ta như muốn dùng thêm lực.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng bật mở, Lục Phi bỗng nhiên ngồi trên xe lăn đi vào, nheo mắt cười nói: “Công chúa, nàng đang làm gì vậy?”
Lãnh Nguyệt luống cuống buông tay, cúi đầu xuống.
Ta nhìn vào đôi mắt chứa đầy ý cười của Lục Phi, lắp bắp nói: “À… ta muốn làm một chiếc vòng anh lạc, Lãnh Nguyệt… đang giúp ta đo vòng cổ.”
“…” Lục Phi im lặng một lát, “Dùng tay đo sao?”
Ta nhịn đau gật đầu với hắn, cố gắng mở to đôi mắt mèo long lanh của mình để chứng minh lời nói của mình là thật.
Lục Phi bảo Lãnh Nguyệt và Hàn Tinh lui xuống, tự mình lăn xe lăn đến trước mặt ta, ngẩng đầu nhìn ta.
Ta có chút vô thức kéo cổ áo, cố gắng che đi dấu vết trên cổ.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Lục Phi bỗng thở dài, lấy từ trong n.g.ự.c ra một cuốn sách nhỏ: “Công chúa có biết đây là gì không?”
Hắn đưa nó đến trước mặt ta, ta cúi xuống nhìn, sau khi nhìn rõ hình vẽ và chữ trên bìa, mặt đỏ bừng tai nóng ran.
Nhưng ta vẫn cố tỏ ra ngây ngô: “Đây là… vật gì vậy?”
“Vừa rồi ta ở thư phòng, từ trong cuốn binh thư chưa xem xong tối qua đã tìm thấy vật này.” Lục Phi chậm rãi nói, “A Thất bảo rằng hôm nay chỉ có công chúa vào thư phòng của ta thôi.”
“Thật sao?” Ta nói năng lộn xộn, “Biết đâu là do A Thất đặt vào thì sao, điện hạ nên đi hỏi A Thất mới phải, ta thấy hắn sớm đã đối với chàng…” A!
Ta còn chưa dứt lời, Lục Phi đột nhiên kéo đai lưng của ta, khiến ta ngã ngồi lên đùi hắn.
Ta hoảng sợ kêu lên một tiếng, vội vàng sờ soạng chân Lục Phi: “Lục Phi, chàng không sao chứ?”
Thái y hôm qua mới đến xem bệnh, dặn dò rằng chân của hắn cần phải được chăm sóc cẩn thận, vậy mà hôm nay ta lại bất cẩn ngồi phịch lên đó.
Ta chỉ biết tự an ủi rằng may mà thân mình ta nhẹ nhàng, không đến nỗi quá nặng.