Thời Gian Cùng Anh Vừa Hay Đúng Lúc

Rate this post

Lại là một buổi sáng đẹp trời, Trang Lộ mặc một chiếc áo khoác lông gọn gàng, phát hiện ra Đào Như nằm rúc trong chăn, đến cả đầu cũng không lộ ra ngoài.

Nghĩ một lúc, nàng vỗ nhẹ vào thành giường Đào Như, kêu một tiếng : “Đợt đầu tiên sẽ có bộ phận kỷ luật đến chấm điểm, điểm này sẽ trừ trực tiếp vào điểm sinh hoạt”.

Mà điểm sinh hoạt có liên quan đến học bổng, Đào Như rúc trên giường không lên tiếng, Trang Lộ nghĩ rằng mình đang xen vào việc của người khác, bèn xách ba lô ra cửa.

Hôm nay, nàng muốn cùng người bạn nữ đầu tiên trong đời – Ngô Niệm Hi đến toà Dật Phu* học bài.

*Đặt theo tên của Thiệu Dật Phu, có nhiều đóng góp cho ngành giáo dục và y tế của TQ, cứu trợ nhiều đợt thiên tai. Ông cũng chính là cha đẻ của đài TVB.

Vừa ra khỏi cửa đã thấy Ngô Niệm Hi tựa như đoá hoa hướng dương đứng dưới ánh nắng ở hành lang, dáng người mảnh mai nhưng rất ngay thẳng. Nghe được tiếng đóng cửa, Ngô Niệm Hi quay đầu lại mới thấy đó là Trang Lộ, miệng cô cong lên tạo thành một nụ cười còn tươi rói hơn cả ánh mặt trời, cô chạy vọt đến như chú chim én nhỏ, nhào vào cánh tay khoẻ khoắn của Trang Lộ.

Trang Lộ vô thức cảm thấy quá gần nên muốn lui ra đằng sau, nhưng rồi lại thấy đôi mắt long lanh ấm áp của Ngô Niệm Hi nhìn mình đăm đăm, nghĩ rằng tình cảm giữa các cô gái hẳn nên thân mật như vậy, nên tay thêm chút lực, ôm lấy bờ vai gầy yếu của Ngô Niệm Hi.

Hai người cứ đùa giỡn như vậy đến căng tin, trước giờ vào lớp căng tin người đông kìn kịt, chỗ cửa sổ lại càng đông hơn.

Trước đây Ngô Niệm Hi sẽ không bao giờ tới căng tin vào thời điểm này, cô sẽ dùng bánh mì hoặc bánh quy mà mình thủ sẵn để đối phó bữa sáng. Cô ghét đám đông, ghét chen chúc, càng ghét cảm giác mất trật tự không xếp hàng này.

Thế nhưng bây giờ cô lại rất hào hứng, mặc dù không biết loại hưng phấn khó hiểu này từ đâu đến, nhưng cô tựa hồ không muốn đào sâu vào, như thể nếu cô tiếp tục đi sâu đến cùng, tức khắc sẽ chịu vạn kiếp bất phục*.

*muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Được Trang Lộ bảo vệ trước người, cô dễ dàng lách lên đằng trước.

Ngô Niệm Hi ngẩng đầu hỏi Trang Lộ : “Cậu muốn ăn gì, để mình mời cậu”.

Xung quanh tiếng người ồn ào, Trang Lộ còn quay đầu lại trừng mắt nhìn một tên nam sinh muốn chen chỗ nàng. Nàng chỉ nghe được giọng nói trìu mến của Ngô Niệm Hi nhưng không nghe rõ nội dung, nàng hơi cúi đầu : “Cậu nói gì á ?”

Ngô Niệm Hi bị cái cúi đầu này làm cho giật mình, hai khuôn mặt của họ cách nhau quá gần, chỉ còn mấy centimet nữa là chạm chóp mũi của nhau rồi. Tim đập nhanh từng hồi, tinh thần hơi hoảng hốt, cô như chỉ có thể dựa vào bản năng, dịu nhẹ hỏi : “Cậu muốn ăn món gì ?”

Trang Lộ hoàn toàn không phát hiện ra sự khác lạ của Ngô Niệm Hi : “Ba tệ bánh Jianbing thêm sữa đậu nành. Ê làm gì đó ! Tay đang thò vô túi ai vậy !”

Nửa câu sau giống như sấm sét, nàng nghiêng đầu nhìn sang một thanh niên, cậu ta bị nàng doạ sợ bèn xoay người bỏ chạy. Ngô Niệm Hi nhìn qua cánh tay của Trang Lộ, mới có thể thấy chiếc áo khoác da khá bẩn của cậu ta.

Lúc này Trang Lộ mới nhìn thoáng qua chủ nhân của chiếc ba lô, chủ nhân của nó cũng bị tiếng hét của Trang Lộ hù doạ. Ánh mắt ngơ ngẩn rồi cười nhẹ, khi cười khoé miệng tạo nên má lúm đồng tiền xinh xắn, nét ngài rõ ràng, hoá ra là Ôn Trác.

“Ơ đàn em, trùng hợp quá” – Ôn Trác vừa sửa sang ba lô bị mở ra, vừa hướng về phía Trang Lộ tỏ vẻ khâm phục.

Nhìn lúm đồng tiền của Ôn Trác ở khoảng cách gần, Trang Lộ có hơi ngẩn người, công nhận trùng hợp thật sự.

Ngô Niệm Hi để ý tới Trang Lộ ngơ ngẩn nhìn Ôn Trác, không hiểu sao lại thấy không thoải mái, khẽ cắn cắn môi dưới.

Ba người chen lấn ra khỏi căng tin, đồng thời hít sâu một hơi, nạp luồng không khí trong lành vào lồng ngực.

“Đàn em, hai người đi đâu vậy ?” – Hôm nay Ôn Trác mặc áo bóng chày, dáng người nhìn trông rất mạnh mẽ. Một tay mảnh mai cầm chén chè đậu đen, một tay còn lại buông xuống, ngón trỏ xách hai cái bọc lớn.

“Đến toà Dật Phu học, xong rồi tôi và Niệm Niệm sẽ ghé vườn Khánh Phong”.

“Tôi cũng đến toà Dật Phu này, mình đi chung đi” – Ôn Trác giơ cánh tay đang cầm hai cái bọc lớn, nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ màu đen : “Còn có mười lăm phút, vừa đủ đi bộ đến đó”.

Cùng nhau đi chung một con đường, Trang Lộ bình thản gật đầu.

Kể từ khi Ôn Trác xuất hiện, Ngô Niệm Hi nãy giờ vẫn luôn im lặng, trong mắt cô hiện lên một tia cảm xúc phức tạp, ngay sau đó cô lại phát hiện ra mình không thể nắm lấy tay Trang Lộ, bởi vì hai tay Trang Lộ cầm bữa sáng ăn rất vui vẻ. Ngô Niệm Hi nhìn thoáng qua Ôn Trác, ánh mắt còn phức tạp hơn. Ôn Trác cảm nhận được ánh mắt của Ngô Niệm Hi, hắn mỉm cười nhìn đàn em mà bạn cùng phòng của hắn cầu mà không được.

Hắn đương nhiên biết cô, bạn cùng phòng Lâm Uân vẫn luôn chết mê chết mệt cô đàn em này, vẫn luôn kiên trì bền bỉ theo đuổi. Một sinh viên khoa học tự nhiên cau mày đọc Kinh Thi có dáng vẻ thật sự rất buồn cười, nhưng cho dù là như vậy, đàn em vẫn không gật đầu đồng ý.

Cô gái nhìn trông dịu dàng yếu đuối thật ra trong lòng rất có chính kiến, ngoài mềm trong cứng. Đây là cái nhìn Ôn Trác dành cho Ngô Niệm Hi, hắn rất có ấn tượng tốt với những cô gái như vậy, bạn gái cũ của hắn cũng có tính cách giống thế, chuyện đã chắc chắn thì sẽ không thay đổi, chuyện không thích cũng sẽ không miễn cưỡng bản thân đồng ý.

Ngô Niệm Hi nhìn thấy Ôn Trác cười liền dời mắt sang chỗ khác.

Ôn Trác cảm thấy hơi khó hiểu, cũng không nhìn cô nữa, lại chỉ thấy đàn em Trang Lộ đứng ngây ngốc, trong cái nắng sớm mai, hai mắt sáng ngời nhìn bánh Jianbing trong tay, cắn vào một miếng lớn. Khuôn mặt tròn trịa hơi lộ ra chút ngơ ngáo, hoàn toàn không còn dáng vẻ “sức bạt núi, khí trùm trời” (*) như khi nãy nữa.

*gốc: 力拔山兮气盖世. Trích trong “Cai Hạ Ca” của Hạng Vũ

“Bánh Jianbing này có ngon không ?” – Ôn Trác không khỏi hỏi một câu, giọng nói vẫn ân cần quen thuộc.

Trang Lộ mới vừa cắn một miếng, cũng chưa cắn đứt bánh đã vội vàng gật đầu, gật gù như gà con mổ thóc, ừm thì, nọng cằm cũng rung theo, khá là buồn cười, khóe miệng Ôn Trác nhếch lên, lúm đồng tiền càng sâu hơn.

Trang Lộ nuốt xuống miếng bánh Jianbing, tiếp tục thi hành chiến dịch quảng cáo : “Ngon siêu cấp luôn á, món bánh Jianbing này mới có ở căng tin này đầu tháng mười thôi, gần như làm xong mấy giây đã bán hết rồi. Đàn anh có muốn nếm thử không, cái này tôi chưa có ăn qua nè”.

Theo lẽ thường Ôn Trác hẳn đã quen thói lịch sự từ chối sau đó nói tiếng cảm ơn, nhưng lần này có lẽ do Trang Lộ quảng cáo quá sống động, làm Ôn Trác cũng nổi lòng hiếu kỳ đối với món bánh Jianbing này. Hắn thoải mái cầm miếng bánh Jianbing, khi cho vào miệng, nước sốt trên miếng bánh đánh vào vị giác trước tiên, sau đó là hương vị mềm mại của bánh, đúng thật ăn rất ngon !

Trang Lộ nói : “Đây hẳn là món ăn vặt phương bắc của đàn anh, tôi nhớ là bắt nguồn từ đông Hà Nam và tây Sơn Đông”.

Ôn Trác gật gật đầu : “Mùi vị hơi khác một chút. Tôi cảm thấy nước sốt ở đây ngọt hơn xíu, còn nước sốt ở phía Bắc có vị đậm hơn”.

“Nếu có thể đến được Tây An thì tốt rồi, muốn ăn món ngon của Tây An quá đi mất !”

Ôn Trác cười nói : “Sao đột nhiên lại liên quan tới Tây An ?”

Trang Lộ không cam lòng thở dài : “Món ngon phương Bắc tôi chỉ thích của Tây An. Nói một hồi làm tôi nhớ đến nơi đó”.

Ngô Niệm Hi vẫn luôn ở bên cạnh im lặng không lên tiếng nhẹ nhàng cầm miếng bánh trong tay đưa lên trước Trang Lộ, cô không muốn nhìn thấy Trang Lộ và Ôn Trác nói chuyện với nhau nữa, cứ như vậy mà làm nũng : “Trang Trang ơi mình ăn không hết, cậu giúp mình nha”.

“Được thôi” – Trang Lộ vô cùng vui vẻ cầm lấy miếng bánh.

Ba người một hàng đi qua vườn Khánh Phong, vừa rẽ vào một góc đường đã phát hiện trước mặt có rất nhiều sinh viên tụ tập, vành tai Trang Lộ giật nhẹ, cho dù ba hàng trong ba hàng ngoài đều có người, nhưng nàng vẫn nghe thấy tiếng nữ sinh kêu rên.

Hiển nhiên Ôn Trác cùng Ngô Niệm Hi cũng nghe thấy, ba người nhìn nhau, cùng lách về phía đám người. Khi chen qua, Trang Lộ theo bản năng liền bảo vệ Ngô Niệm Hi, ôm cô vào ngực bằng một động tác rất tự nhiên và uyển chuyển.

Ngô Niệm Hi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt Trang Lộ, phát hiện đây là hành động trong vô thức của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác an toàn khó tả.

Chưa kịp đào sâu loại cảm giác này, Ngô Niệm Hi đã được Trang Lộ đưa tới hàng phía trước, trước mắt đã trống trải, giờ Ngô Niệm Hi mới thấy rõ hiện trường, ấy vậy mà lại là một nam sinh chân dài vai rộng còn có cơ bắp tát một cô gái.

Nữ sinh có dáng người cao nhưng gầy, kêu lên thành tiếng, đồng thời bị cái tát kia làm ngã trên mặt đất. Ngô Niệm Hi nhận ra cô nàng nhìn khá quen mắt, nghĩ kĩ lại mới nhận ra, đây chẳng phải là cô gái lao ra sân hôn tiền đạo sau trận đấu bóng đá hôm thứ ba sao !

Ngô Niệm Hi nhận ra, đồng thời Ôn Trác cũng nhận ra, hắn không chỉ có nhận ra Thái Tịnh trên mặt đất, còn nhận ra tên nam sinh tức giận vừa tác động vật lí kia, hắn là nghiên cứu sinh tiền đạo của đội bóng rổ, tên là Chương Khôn Vinh.

Mà Trang Lộ chỉ là cảm thấy kia nữ sinh có chút quen thuộc, không có nghĩ nhiều, nhưng phát hiện nhiều người vây quanh như vậy, cả trai lẫn gái đều có, mà lại không có một ai bước lên ngăn cản. Tên nam sinh kia sau khi cho một cái tát, sự tức giận trên mặt cũng không thuyên giảm, ngược lại còn dữ dội hơn, cậu ta tiến lên một bước, tóm lấy cô nàng đang khóc rưng rức kêu gào, một tay đưa lên cao định hạ xuống, ấy vậy mà lại còn muốn bạo lực ! Trang Lộ nổi giận rồi, nàng tức sự bạo lực của chàng trai, cũng tức vì sự thờ ơ của những người xung quanh.

Trang Lộ bước lên định ngăn cản, thì bị Ôn Trác chắn lại.

“Đàn anh !” – Trang Lộ đè nén sự căm phẫn, khó hiểu kêu lên.

Ôn Trác quen Chương Khôn Vinh, biết Chương Khôn Vinh là một người thật thà tốt tính. Ngược lại Thái Tịnh danh tiếng không tốt là bao, nhiều người con trai nói đã từng ngủ với cô ấy, thậm chí còn có một bức ảnh giường chiếu của cô còn được truyền đến tay Ôn Trác. Có thể làm người tốt tính như vậy nổi giận, chắc chắn là Thái Tịnh đã làm chuyện gì rất có lỗi với Chương Khôn Vinh.

Một thanh niên cao lớn cách Trang Lộ không xa nói : “Đáng đời con khốn đó lắm, tốt nhất là cô đừng có xen vào chuyện người khác” – Dứt lời, lại nhìn Ôn Trác gật gật đầu : “Chuyện này chắc cậu biết nhỉ, người anh em của cậu cũng cảm thấy đuối lý, không có ra ngoài”.

Ôn Trác nhận ra cậu bạn cao to này, cũng là nghiên cứu sinh thành viên đội bóng rổ, ngày thường có quan hệ rất tốt với Chương Khôn Vinh : “Đàn anh Chương với Thái Tịnh là một cặp ? Chuyện này Vu Cốc có biết không ?”

Vu Cốc chính là tiền đạo của đội bóng đá khoa Luật, có quan hệ rất tốt với Ôn Trác.

Cậu thanh niên cao lớn cười khẩy một tiếng : “Con điếm đó dụ dỗ Khôn Vinh, chớp mắt cái đã cắm sừng Khôn Vinh, thằng nhóc Vu Cốc kia có biết hay không thì tôi không rõ, có điều cậu ta vừa mới bỏ đi, cũng biết việc này rất mất mặt”.

Nói xong, cậu ta lại khiêu khích nói : “Bà mập, đây là chuyện nhà người ta, cô lấy tư cách gì mà can ngăn”.

Trang Lộ hoàn toàn không thèm để ý đến lời gây hấn đó, chỉ là khi Ôn Trác ngăn nàng lại, Chương Khôn Vinh không có đánh Thái Tịnh nữa, nhưng lại lôi kéo quần áo trên người Thái Tịnh xuống, còn la lớn : “Để ông cho cô lẳng lơ !”