Thiên Tai Tận Thế Hành

Rate this post

Tác giả: Nam Thư

Editor: Tần Nhiếp Mặc

________________

Chương 6: Báo

Đã gần một tuần kể từ khi sương mù xuất hiện, khi Tần Hoài bắt đầu đi thì các phương tiện giao thông gần như đã dừng hoạt động, mới đầu xe riêng chạy vẫn được nhưng sau đó một số đường cao tốc đã bị phong tỏa, Tần Hoài không còn cách nào khác chỉ có thể “dùng động cơ chạy bằng cơm” để đi, khoảng cách hai giờ đi máy bay, anh phải đi hơn một tuần lễ mới đến nơi, dọc đường đi anh không đói lắm nhưng chỉ gặm bánh mì bánh quy cũng sẽ ngán, lâu rồi anh mới được ăn món ăn nóng hổi nên một bát mì rất nhanh đã bị anh ăn sạch cái lẫn nước.

Mộ Nam đang cúi đầu xem điện thoại thấy Tần Hoài thả bát xuống liền nói: “Trong bếp vẫn còn.”

Tần Hoài nói: ” Được rồi, đã muộn, không nên ăn quá no.”

Thấy Tần Hoài không ăn Mộ Nam cũng không nói thêm gì nữa, tuy rằng từ lúc cậu mới trùng sinh đã bắt đầu tìm kiếm Tần Hoài nhưng bây giờ Tần Hoài đang ở trước mặt cậu, cậu lại không biết nên làm sao để đối mặt, dù sao đã xa nhau nhiều năm như vậy, nếu như vào lúc này ở đời trước phản ứng đầu tiên khi cậu nhìn thấy Tần Hoài có lẽ là khóc, có lẽ là mắng, mà càng nhiều hơn chính là trong lòng tràn đầy vui sướng và gần gũi, chứ không phải im lặng và luống cuống như bây giờ.

Dù sao cũng không giống nhau, trải qua một đời, trải qua một lần chết đi, có vài thứ đã bị đè nén quá sâu cũng không dễ dàng giải bày ra được.

Tần Hoài thấy Mộ Nam vẫn luôn đưa lưng về phía mình vì vậy trực tiếp ngồi trên giường, vươn tay xoay người Mộ Nam lại: “Nam Nam, chúng ta nói chuyện đi.”

Mộ Nam không nhịn được lấy ngón tay cạy cạy ốp lưng điện thoại, cúi đầu không nói.

Tần Hoài nói: “Em thiếu tiền?”

Mộ Nam theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tần Hoài một chút sau đó nhanh chóng quay đi, không hé răng.

Tần Hoài vươn tay xoa xoa đầu cậu, bởi vì tóc cắt quá ngắn nên không có cảm giác mềm mại như ngày trước, ngược lại có chút đâm tay, nhưng xúc cảm chân thật sau nhiều năm này vẫn khiến Tần Hoài vui vẻ hơn chút bởi vì Mộ Nam không chống cự động tác này của anh, có lẽ thấy Mộ Nam không phản kháng nhiều trái tim của Tần Hoài đang căng thẳng cũng thả lỏng một chút, sau đó nói: “Vương Tiểu Lợi nói em tìm anh, em đang tìm anh khắp nơi, đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Vương Tiểu Lợi là lớp trưởng thời cấp ba của Tần Hoài nhưng mối quan hệ khá bình thường, dù sao thì anh cũng ra nước ngoài trước khi học xong cấp ba, liên hệ giữa bọn họ cũng chỉ là bạn cùng lớp cấp ba thôi, cách đây không lâu Vương Tiểu Lợi đột nhiên gửi tin nhắn cho anh nói Mộ Nam đang tìm anh khắp nơi, anh liền vội vã trở về, kết quả vì sương mù dày đặc nên bị mắc kẹt ở sân bay, anh lo lắng đợi hết một đêm nhưng khi biết sương mù dày đặc không thể tan ngay được, anh không thể chờ thêm nữa, trực tiếp lái xe đi luôn. Xe chạy đến hết xăng thì không có chỗ để đổ thêm xăng, cuối cùng anh lại xách balo đạp xe suốt chặng đường để trở về.

Mộ Nam ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng viền mắt đã có chút đỏ lên: “Có phải em không tìm anh thì cả đời này anh cũng sẽ không trở lại không?”

Ánh mắt Tần Hoài tối sầm lại: “Anh đã nói anh nhất định sẽ trở về.”

Mộ Nam rất muốn nói, anh cũng từng nói anh sẽ không rời đi, nhưng cậu đã lớn rồi, suy nghĩ cũng không còn như hồi bé xem mọi việc là chuyện đương nhiên nữa, vì vậy cậu nuốt cái câu theo bản năng muốn phản bác này xuống, bình tĩnh hỏi: “Nếu như em không tìm anh, anh tính đến khi nào mới quay lại đây?”

Trong mắt Tần Hoài lóe lên mấy phần giãy dụa: “Đến khi anh cảm thấy, em còn cần anh.”

Mộ Nam hít sâu một hơi, giọng nói lạnh lùng: “Vậy anh không sợ trong lúc anh rời đi, ngày nào đó em w ở một nơi không biết tên, cho dù anh có hối hận cũng không có cơ hội nhìn thấy em nữa sao?”

Sắc mặt Tần Hoài trầm xuống: “Nói hưu nói vượn, không được nguyền rủa bản thân.”

Mộ Nam đẩy Tần Hoài ra, quay lưng lại phía anh rồi nằm xuống, trong lòng không kiềm được nỗi oan ức, cái gì gọi là đến khi cảm thấy cậu còn cần anh chứ, cậu rõ ràng, rõ ràng từ nhỏ đến lớn, không có lúc nào không cần anh cả.

Tần Hoài ngồi trên giường nhìn cậu một hồi lâu, cũng biết nút thắt không thể tháo hết ngay được, vì vậy kéo chăn sang một bên đắp cho cậu: ” Muộn rồi, ngủ đi, anh về đây, lần trở về này anh sẽ không đi nữa, có chuyện gì thì ngày mai chúng ta hẵng nói sau, trừ khi em không cần anh nữa, muốn đuổi anh đi, không thôi anh sẽ tuyệt đối không rời đi.”

Mộ Nam không để ý tới anh nhưng vẫn vểnh tai lên nghe tiếng anh đứng dậy khỏi giường, sau đó mang dép rồi đi ra ngoài tắt đèn cho cậu.

Song khi Tần Hoài trở lại nhà mình thì hoàn toàn trợn tròn mắt, một phòng chất đầy đồ đạc, một phòng khác thì đầy chậu đất, ngay cả phòng khách cũng chỉ có đủ chỗ trống để di chuyển, tất cả đều là rau để ăn nhưng còn chưa mọc ra gì, có một số đã có chồi xanh, còn có tiếng gà gáy từ ban công.

Nhất thời Tần Hoài có chút dở khóc dở cười, biến nhà anh thành cái trang trại để trồng trọt, e rằng chỉ có Nam Nam mới có thể làm được.

Bất đắc dĩ đóng cửa lại rồi Tần Hoài rón rén trở lại nhà Mộ Nam, trong nhà anh bây giờ đến nhà bếp cũng chất đầy đồ rồi, ngoài trừ việc tới đây ngủ thì anh không biết phải tìm chỗ nào để ngủ qua đêm nữa.

Mặc dù cách bố trí căn nhà khác với những gì anh nhớ nhưng người ngủ bên cạnh vẫn là người anh biết, một đường mệt nhọc gấp rút chạy về anh đã sớm mệt tới cực hạn nên rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Rèn cửa đều được kéo xuống hết cho nên tắt đèn thì phòng cũng tối thui luôn, nhưng khi mắt đã quen dần với bóng tối cậu vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người bên cạnh. Tần Hoài ngủ rất say, có lẽ trên đường đã rất mệt, người khi còn bé chưa từng ngáy ngủ nay cũng ngáy rồi.

Mộ Nam nghiêng người đến bên cạnh Tần Hoài, bàn tay ở dưới chăn bông lặng lẽ nắm góc quần áo của anh.

Mộ Nam không biết cậu ngủ thiếp đi lúc nào vì trong lòng cậu đang suy nghĩ mấy chuyện, nghĩ phải nói sao cho Tần Hoài biết chuyện tương lai, chuyện sống lại chắc chắn không thể nói nhưng không gian thì có thể nói được, cho dù xa cách lâu như vậy nhưng sự xa lạ của cậu đối với Tần Hoài cũng chỉ vì khoảng trống trong những năm này, nhưng sự xa lạ này mang lại không ảnh hưởng chút nào đến lòng tin của cậu đối với Tần Hoài, tin tưởng Tần Hoài cũng như tin tưởng bản thân cậu, nghĩ ngợi lung tung đến khi Mộ Nam ngủ quên lúc nào cũng không rõ, sau khi ngủ say lại chìm vào giấc mơ đáng sợ kia, trong mộng cậu quay lại kiếp trước và bị một đám người hung ác chặn trong phòng.

Trong không gian của cậu cũng có dao nhưng đối mặt với một đám người, thậm chí trong đó còn có hai người câm nỏ cung tên, cậu một thân một mình sao có thể cầm dao phay để chống lại được? Rõ ràng phản kháng thì chẳng có chỗ tốt nào nên cậu nói cái gì cậu cũng không muốn, bọn họ muốn lấy cái gì thì đều lấy đi đi, những người kia đào ra một vài chai nước và nửa bánh ngô trong phòng cậu, nhưng lại ngại ít nên vẫn không có ý định buông tha cậu. Lúc đánh nhau cậu thậm chí còn không cảm giác được cậu bị dao đâm vào đến khi họ đột nhiên đá văng cậu đi rồi bỏ chạy như tổ ong, cậu mới cảm thấy đau đớn và không biết phải làm sao để máu ngừng chảy nữa.

Mộ Nam bỗng nhiên tỉnh dậy sau cơn mơ, cảm giác nghẹt thở và sợ hãi trước cái chết dường như vẫn chưa tiêu tan, nhất là nơi bị đâm kia vẫn còn đau dữ dội.

Mộ Nam hơi cử động Tần Hoài liền tỉnh, đưa tay lần mò liền cảm nhận được người bên cạnh mồ hồi chảy ròng ròng khiến anh nhanh chóng ngồi dậy bật đèn, nhìn khuôn mặt tái nhợt đầy mồ hôi lạnh của Mộ Nam, một tay cậu còn che bụng anh lập tức sốt sắng nói: ” Sao vậy Nam Nam? Gặp ác mộng hay có chỗ nào không thoải mái hả em? Đau bụng đúng không?”

Mộ Nam mất một lúc mới bình tĩnh lại từ cơn ngột ngạt của ác mộng, trên người cậu nhớp nháp mồ hôi, lắc đầu với Tần Hoài rồi nói với giọng có hơi khàn: “Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là ác mộng thôi, em đi tắm đây.”

Tần Hoài thấy bước chân cậu yếu ớt bước vào phòng tắm, sợ cậu xảy ra chuyện gì nên đứng ở cửa hét lên một tiếng, được đáp lại mới yên tâm.

Mộ Nam vừa tắm xong đi ra ngoài, mới tỉnh dậy từ trong mộng làm đầu cậu đau nhói nên anh mới liếc mắt đã nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi không che giấu được của cậu, Tần Hoài nói: “Ngủ đi, không sao rồi.”

Tần Hoài thấy cậu ngả người nằm xuống liền tới gần, sờ sờ lòng bàn tay lạnh lẽo của cậu: “Đến cùng đã xảy ra chuyện gì vậy em? Sao gặp ác mộng lại sợ đến như vậy.” Nói xong rồi đưa tay sờ sờ bụng cậu, sau khi thấy Mộ Nam bừng tỉnh từ ác mộng, hình như bụng cậu khó chịu nên cậu mới che bụng phút chốc.

Mộ Nam nằm ở trên giường im lặng một hồi lâu mới mở miệng: “Anh có tin trên thế giới này có tận thế không?”

Nếu như là trước đây Mộ Nam hỏi như vậy Tần Hoài nhất định sẽ nghĩ cậu lại nhìn thấy thứ gì đó rồi tâm huyết dâng trào mới hỏi như vậy, nhưng nhìn cậu mới vừa bị ác mộng doạ thành như vậy, lại nghĩ đến lúc trước Mộ Nam tìm anh khắp nơi còn dùng hết tiền mà anh chuyển trong tài khoản, nhất thời tim thình thịch nảy lên: “Nam Nam, tại sao lại hỏi như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

Khi Mộ Nam vừa nói xong cũng đã nghĩ mình nên nói cái gì, cậu không định che giấu chuyện không gian, dù sao sau này trữ hàng hoá tự nhiên sẽ không thể gạt được Tần Hoài, nhưng cũng phải có lý do mới được: “Từ hơn ba tháng trước em bắt đầu gặp ác mộng, em mơ thấy một trận mưa lớn sau đó là sương mù dày đặc, lúc sau còn xảy ra rất nhiều tai hoạ. Em không biết nó có thật sự xảy ra không nhưng đã có vài thứ đã thật sự ứng nghiệm, giấc mơ kia rất thực đến nỗi em không coi nó chỉ là một giấc mơ được.”

Cõi đời này người cậu tin tưởng nhất chính là Tần Hoài, từ khi cậu sinh ra và còn nằm trong lồng ấp của bệnh viện, Tần Hoài đã ở bên cạnh cậu, trước khi đi nhà trẻ cậu gần như lớn lên trên người Tần Hoài, hoặc là Tần Hoài đến nhà cậu ngủ hoặc là cậu đến nhà Tần Hoài ngủ, dù sao cũng phải ngủ chung với Tần Hoài mới được không thì cậu sẽ khóc nháo không ngớt.

Tuy nhiên sau này hai người lớn rồi, loại tình huống dính chung một chỗ chết sống không rời mới tốt hơn rất nhiều, nhưng hầu như ngày nào cũng ở bên nhau, từ Tần Hoài làm bài tập cậu ngồi chơi ở bên cạnh đến cậu làm bài tập Tần Hoài phụ đạo cho cậu, trước ngày xa cách năm 15 tuổi kia Tần Hoài chưa một lần vắng mặt trong cuộc đời cậu. Vì vậy sự tin tưởng sâu sắc này còn sâu sắc hơn quan hệ huyết thống tình thân. Nếu ngay cả Tần Hoài cũng không tin tưởng được thì ngày mai không còn ý nghĩa gì với cậu nữa.

Nhưng chuyện trùng sinh không liên quan gì đến chuyện tin tưởng nhau hay không, ý nghĩa đằng sau chuyện sống lại quá nặng nề, cậu không muốn Tần Hoài vì vậy mà phải gánh vác một số thứ không thuộc về đời này của cậu.

Tần Hoài trầm giọng nói: “Vậy nên bệnh dịch do trận sương mù này gây ra sẽ giết chết rất nhiều người, mà sau sương mù sẽ có rét đậm và nóng bức, động đất và hạn hán, các loại thảm họa khác sao?”

Mộ Nam ừ một tiếng, Tần Hoài đưa tay đặt trên đầu cậu: “Anh tin em, chỉ cần em nói, anh đều tin.” Hơn nữa, trạng thái bây giờ của Mộ Nam không lừa được anh, dù đã xa cách nhiều năm anh cũng chưa bao giờ thiếu hiểu biết về Mộ Nam, mặc dù chuyện này nghe có chút không dễ tin anh vẫn không do dự chọn tin tưởng.

Tần Hoài duỗi tay kéo cậu vào lòng sau đó đè cậu nằm xuống: “Ngủ với anh một lát đi, trời có sập cũng là chuyện sau khi tỉnh lại, đừng sợ, bất kể là tai họa gì anh đều sẽ đi cùng em, cũng sẽ không bao giờ rời xa.”

Mộ Nam nghiêng người, quay lưng về phía Tần Hoài, nhỏ giọng nói: “Tên lừa đảo.”

Tần Hoài cười cười: “Sau này không lừa em nữa, anh thề.”