Thế Giới Mafia: Tình Yêu Giữa Lửa Địa Ngục
Ánh sáng mờ nhạt của buổi sáng len lỏi qua khe rèm cửa, chiếu lên khuôn mặt của Nhàn Hy. Cô chớp chớp mắt, cố gắng tỉnh dậy sau một giấc ngủ say. Đầu cô đau nhức, cả người như bị đề nặng bởi một sức ép vô hình. Cô nhìn xung quanh, nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng xa lạ.
Nhìn sang bên, Nhàn Hy thấy Huyền Giới nằm trên ghế sofa, gối đầu lên cái gối mà hắn đã mang từ giường.
Khuôn mặt hắn có vẻ mệt mỏi nhưng bình yên, như thể hắn đã thức suốt đêm để trông chừng cô. Nhàn Hy cảm thấy một nỗi xúc động dâng lên trong lòng.
Nhàn Hy nhẹ nhàng ngồi dậy từ giường, cảm nhận được cơ thể còn mệt mỏi và đầu óc chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Ánh sáng buổi sáng len lỏi qua khe rèm, làm cho mọi thứ trong căn phòng nhìn rõ nét hơn. Bước chân cô nhẹ nhàng trên sàn nhà, tiến về phía Huyền Giới. Khuôn mặt hắn mang dấu vết của đêm dài thức trắng, nhưng vẫn tỏa ra một sự bình yên.
Cô ngồi xuống bên cạnh ghế sofa, nhìn chầm chậm vào khuôn mặt của Huyền Giới. Đôi mắt của cô lướt qua từng đường nét trên gương mặt hắn, từ cái nếp nhăn nhó trên trán, đến những nếp gấp nhẹ quanh miệng. Trái tim cô như có một sự rung động nhẹ, một loại cảm xúc mà cô chưa từng trải qua trước đây.
Bồng nhiên, Huyền Giới trở mình một cách đột ngột. Cảm giác bất ngờ khiến Nhàn Hy giật mình và đứng dậy vội vã, chạy lên giường như một phản ứng tự nhiên không kiểm soát.
Huyền Giới cũng cảm nhận được điều đó, liền mở mắt ra, giọng nói vẫn còn ngáy ngủ: “Lại dở trò gì đấy hả?”
Nhàn Hy quay lại nhìn hắn, ánh mắt cô tràn ngập sự bối rối. “Tôi… tôi không làm gì cả.”
Huyền Giới nhẹ nhàng hỏi: “Đã ổn hơn chưa?”
Nhàn Hy gật đầu và cười nhẹ: “Ừ, tôi ổn. Cảm ơn anh.”
Nói rồi hắn đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Một lúc sau, hắn đi ra, cầm lấy áo khoác của mình và đi ra khỏi phòng.
Nhàn Hy thấy vậy liền cũng đứng dậy, chạy theo phía sau Huyền Giới. Trong lúc này, cô không nhịn được mà lẩm bẩm: “Thì cũng báo cho người ta một tiếng chứ ai lại lạnh lùng bỏ đi như vậy chứ.”
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô, Huyền Giới quay lại hỏi: “Nói gì?”
Nhàn Hy vội vã: “Không có gì, tôi nói vu vơ thôi.”
Sau khi trả phòng, cả hai cùng nhau ra xe. Nhàn Hy lúc này từ chối vì không muốn làm phiền thêm Huyền Giới nữa.
“Để tôi tự bắt taxi về, không cần anh phải đưa đâu” cô nói, giọng có phần quyết đoán.
Nhưng Huyền Giới đã biết trước được ý nghĩ của cô, liền kéo cô lên xe. “Lên đi, đừng cứng đầu nữa.”
“Này này, anh làm gì đấy hả?” Nhàn Hy phản ứng, nhưng không thể chống cự lại.
Huyền Giới không kiên nhẫn nữa, liền nói: “Nhàn… Hy Lyn, đừng có lúc nào cũng cứng đầu như vậy được không hả?”
Nhàn Hy nghe hắn nói vậy liền giật mình, thầm nghĩ: “Nhàn, hắn ta vừa định nói là Nhàn Hy đúng không? Hay là do mình nghe nhầm. Chẳng lẽ hắn ta đã… hắn ta đã biết mọi chuyện rồi?”
Ngồi trong xe, dù máy lạnh đầy đủ nhưng cả người Nhàn Hy thì toát đầy mồ hôi, như là đang ngồi trên chảo dầu vậy. Thấy cô im lặng nãy giờ không nói gì, Huyền Giới vội hỏi: “Sao thế, không nói chuyện nữa à?”
Nhàn Hy vẫn không nói gì, mắt cô hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn những con phố lướt qua một cách vô định. Huyền Giới thấy vậy, cũng im lặng, tập trung lái xe.
Xe đến nhà Nhàn Hy, Huyền Giới dừng lại. Cô mở cửa xe, bước xuống và không quên quay lại cảm ơn: “Cảm ơn anh.”
Cô ngập ngừng một lúc rồi nói thêm: “Và cho tôi xin lỗi nếu tối qua có làm gì không đúng với anh.”
Nhàn Hy bước vội vào nhà, lòng vẫn còn rối bời với những gì vừa trải qua. Cánh cửa khép lại sau lưng cô, ngăn cách cô với thế giới bên ngoài, nhưng cảm xúc trong lòng thì không thể ngăn chặn. Cô tựa lưng vào cửa, thở dài một hơi nặng nề, cổ gắng bình tĩnh lại.
Huyền Giới nhìn theo bóng lưng của cô dần rời xa, đôi mắt hắn lấp lánh một nỗi buồn mà hiếm khi xuất hiện. Hắn cảm nhận được những mâu thuẫn và lo lắng trong lòng Nhàn Hy, và biết rằng mình phải hành động nhanh chóng.
Sau vài giây trầm ngâm, Huyền Giới quay người, bước nhanh ra xe. Hắn nổ máy và phóng đi, tâm trí không ngừng xoay quanh tin nhắn của A Tiêu nhận được từ sáng sớm.
Lý do mà hắn cứ vội vã từ khi tỉnh dậy đến giờ là vì tin nhắn khẩn cấp đó. A Tiêu thông báo rằng đã tìm ra được kẻ đứng sau vụ theo dõi và ám sát họ lần trước, và tin tức này khiến Huyền Giới không thể ngồi yên. Hắn cần gặp A Tiều ngay để tìm hiểu thêm và lên kế hoạch đối phó.
Khi đến nơi, Huyền Giới bước nhanh vào căn nhà an toàn của A Tiêu, nơi mà mọi người trong tổ chức thường họp kín. Hắn đi thẳng vào phòng làm việc, nơi A Tiêu đã chờ sẵn với gương mặt nghiêm trọng.
“Tôi đã thu thập được tất cả thông tin về vụ việc hôm trước rồi thưa Ngài” A Tiêu mở lời, ánh mắt kiên quyết.
Huyền Giới im lặng lắng nghe, đôi mắt chăm chú không rời A Tiêu, muốn nắm bắt từng chi tiết một.
“Kẻ đứng sau, là Khắc Phong. Vì sự việc giao dịch lần trước, hắn nghĩ chúng ta chơi hẳn, nên đã cho người chơi lại chúng ta” A Tiêu nói, giọng đầy căng thẳng.
Huyền Giới nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng trở nên sắc bén hơn. Huyền Giới nắm chặt tay, hình thành một nắm đấm mạnh mẽ, rồi đấm mạnh lên bàn. Tiếng động lớn vang lên, tạo ra một không khí căng thẳng trong phòng.
“Mẹ kiếp, thằng chó đó” hắn chửi, giọng đầy phẫn nộ. Đôi mắt hắn ánh lên sự quyết tâm và cơn giận dữ không thể kìm nén.
A Tiêu nhìn Huyền Giới, biết rằng tình hình đang trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết. “Giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo đây?” A Tiêu hỏi, giọng nói có phần lo lắng nhưng vẫn giữ được sự điềm tĩnh cần thiết.
Huyền Giới đứng thẳng lên, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào A Tiêu. “Tao sẽ cho nó biết ai mới là kẻ mạnh ở đây,” hắn nói, giọng đầy quyết đoán.
A Tiêu gật đầu, nhận ra rằng tình thế đã thay đồi. Khắc Phong đã đi quá xa, và bây giờ, không còn đường lùi nữa.
“Vậy kế hoạch cụ thể là gì, thưa ngài?” A Tiêu hỏi, mắt không rời khỏi Huyền Giới.
Huyền Giới suy nghĩ một lúc, rồi lên tiếng: “Đầu tiên, tôi muốn biết mọi thông tin về Khắc Phong và những kẻ đang làm việc cho hắn. Ai là tay chân của hắn, chúng ta phải nắm rõ từng người một.”
A Tiêu ghi chép nhanh những lời dặn của Huyền Giới. “Được, tôi sẽ huy động mọi nguồn lực để thu thập thông tin chi tiết về hắn.”
Huyền Giới tiếp tục: “Khi có đủ thông tin, ta sẽ ra tay trước. Hắn đã tấn công chúng ta một lần, hắn sẽ phải trả giá cho điều đó.”
A Tiêu lúc này ngập ngừng lên tiếng: “Vậy còn Nhàn Hy?”
Huyền Giới nhíu mày, ánh mắt sắc lạnh hơn: “Cô ấy thì sao?”
A Tiêu dè dặt: “Lần trước cô ấy đã bị lộ mặt rồi nên có cần tôi cho người bảo vệ kỹ hơn không?”
Huyền Giới cắt lời, giọng đầy quyết đoán: “Chuyện đó, tôi sẽ tự lo liệu.”
A Tiêu gật đầu, hiều rắng Huyền Giới đã quyết định và không muốn bất kỳ sự can thiệp nào. “Tôi hiểu rồi, thưa ngài. Tôi sẽ tập trung vào việc thu thập thông tin về Khắc Phong và lên kế hoạch phản công.”
Huyền Giới quay lại nhìn A Tiêu, ánh mắt đầy sự tin tưởng. “Tốt.”
Nói rồi Huyền Giới quay người, bước nhanh ra khỏi căn nhà an toàn của A Tiêu, tiến tới chiếc xe đậu ngoài cổng.
Hắn mở cửa, ngồi vào ghế lái, và khởi động xe. Tiếng động cơ vang lên, phá tan sự yên tĩnh của khu vực xung quanh.
Xe rời khỏi khu vực an toàn, lướt nhanh trên con đường hướng về phía trung tâm thành phố. Ánh nắng ban mai chiếu rọi qua kính xe, tạo nên những vệt sáng lấp lánh. Huyền Giới nắm chặt tay lái, đầu óc hắn đã sẵn sàng cho những gì sẽ đến. Một cuộc chiến mới bắt đầu, và hắn sẽ không ngừng nghỉ cho đến khi giành được chiến thắng hoàn toàn.