Thế Giới Mafia: Tình Yêu Giữa Lửa Địa Ngục
Chiếc xe chở Nhàn Hy lăn bánh rời xa khỏi khu rừng, đề lại sau lưng một khoảng không gian u ám và đầy hiểm nguy. A Tiêu, với ánh mắt quyết tâm, quay lại hướng rừng, nơi mà cuộc chiến vẫn đang diễn ra khốc liệt. Hắn biết rằng Huyền Giới vẫn cần sự hỗ trợ của mình và không thể bỏ mặc Huyền Giới trong lúc nguy nan.
Không chần chừ, A Tiêu lao nhanh vào rừng, vượt qua những cây cối rậm rạp, tiến về phía nơi họ đã bị tấn công
Khi gần đến khu vực giao tranh, tiếng va chạm và tiếng la hét vang lên từ phía trước khiến hắn càng thêm gấp gáp. Bóng dáng của Huyền Giới hiện ra, đang chiến đấu với một nhóm kẻ thù đông đảo. Dù vết thương làm máu chảy ướt cả một phần tay áo, sự quyết tâm và kỹ năng của Huyền Giới vẫn không hề giảm sút.
A Tiêu không suy nghĩ thêm, lao vào trận địa, gia nhập cuộc chiến. Huyền Giới thoáng quay lại, nhận ra sự xuất hiện của A Tiêu. “Nhàn Hy sao rồi?” Huyền Giới hỏi, giọng nói xen lẫn lo lắng và quyết tâm.
“Tôi đã đưa cô ấy chạy thoát an toàn rồi,” A Tiêu đáp lại, ánh mắt kiên định.
Nghe vậy, Huyền Giới gật đầu, đôi mắt lóe lên tia hài lòng. Cả hai tiếp tục chiến đấu, phối hợp ăn ý, đẩy lùi kẻ thù từng bước một. Trận chiến diễn ra quyết liệt, nhưng với sự phối hợp và kỹ năng vượt trội, Huyền Giới và A Tiêu dần chiếm ưu thế. Những kẻ địch bắt đầu nhận ra họ không thể đối đầu với hai người này, và dần dần, chúng bắt đầu tháo chạy.
Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc, kẻ thù bị đánh bại hoặc phải tháo lui. Huyền Giới và A Tiêu đứng giữa chiến trường, thở dốc nhưng tràn đầy sự mãn nguyện. Máu vẫn chảy từ vết thương của Huyền Giới, thấm đỏ tay áo. A Tiêu lo lắng, “Vết thương của Ngài … Cần băng bó ngay.”
Huyền Giới thở phào, hất tay bảo, “Không sao. Tôi ổn.
Cả hai cùng nhau rời khỏi khu rừng này, bước đi chậm rãi nhưng kiên định. Tuy nhiên, khi vừa ra khỏi khu rừng, họ thấy Nhàn Hy đang chạy lại phía họ. Ánh mắt cô lo lắng khi nhìn thấy máu nhuốm đỏ tay áo của Huyền Giới.
Nhàn Hy hối hả chạy đến, gấp gáp hỏi, “Chú có sao không? Sao lại nhiều máu như thế này?”
Thay vì cảm động trước lời hỏi han của cô, Huyền Giới lại tức giận. Hắn quát lớn, giọng nói đầy sự phần nộ. “Tại sao em vẫn còn ở đây? Chẳng phải tôi đã bảo em đi trước rồi sao? Sao không nghe lời gì hết vậy?”
Nhàn Hy bất ngờ trước lời la mắng của Huyền Giới, đôi mắt mở to, không tin vào những gì mình nghe thấy. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, nhưng trong đôi mắt ấy vẫn ánh lên sự quyết tâm không bỏ cuộc.
Nhàn Hy nhìn thấy máu thấm đẫm tay áo của Huyền Giới, lòng đầy lo lắng. “Chú, vết thương của chú cần phải băng bó ngay, nếu không…”
Huyền Giới cắt ngang lời cô, giọng lạnh lùng. “Tôi không cần.” Hắn quay lưng, để lại Nhàn Hy đứng đó, bàng hoàng và tốn thương.
Nhàn Hy vội chạy theo, giọng nói đầy hối hận và lo lắng. “Chú, cháu xin lỗi! Chỉ là cháu lo lắng cho chú nên mới quay lại đây.”
Huyền Giới dừng lại, quay đầu nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng. “Lo lắng? Tôi không cần! Tôi là gì của cô mà cô phải lo lắng!”
Nhàn Hy đứng sững người, hụt hẫng trước những lời nói lạnh lùng của Huyền Giới. Trái tim cô như bị bóp nghẹt bởi sự tổn thương và thất vọng. Lời nói của hắn như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim cô, đập tan mọi hy vọng và niềm tin mà cô dành cho hẳn.
“Cháu…cháu…” Nhàn Hy lắp bắp, nước mắt lăn dài trên má. “Cháu chỉ muốn giúp đỡ chú, chỉ muốn…”
Huyền Giới không quay lại nhìn cô, lạnh lùng tiếp tục bước đi. Nối tức giận và sự phẩn nộ vẫn còn cuộn trào trong hắn, che mờ đi lý trí và khiến hẳn không thể suy nghĩ thấu đáo.
Nhìn bóng lưng Huyền Giới khuất dần, Nhàn Hy cảm thấy như có một bức tường vô hình chắn ngang giữa hai người. Bức tường ấy được xây dựng từ những hiểu lầm, tổn thương và sự thiếu tin tưởng. Nó khiến họ xa cách nhau, không thể nào chạm đến trái tim và tâm hồn của nhau.
Cô đứng đó, một mình giữa chiến trường tan hoang, cảm thấy trống trải và lạc lõng. Nước mắt tuôn rơi không ngừng, hòà vào máu tươi trên mặt đất.
Giữa không gian tĩnh lặng, người của Huyền Giới đã đến, mang theo những chiếc xe đen bóng loáng. Huyền Giới, với ánh mắt lạnh lùng, tức giận bước lên xe. A Tiêu cũng theo sau, ngồi vào ghế phụ cạnh tài xế.
Huyền Giới ra lệnh, giọng nói không chút cảm xúc, “Khởi động xe, đi thôi.”
A Tiêu, ngồi ở ghế phụ, quay xuống nhìn Huyền Giới, cố gắng nói vài lời: “Thưa ngài, tôi thấy Nhàn Hy chỉ là lo lắng cho ngài thôi nên mới quay lại như vậy. Nên là…
Nhưng lời của A Tiêu dường như không thể làm mềm lòng Huyền Giới. Hắn nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng bảo tài xế tiếp tục lái xe. A Tiêu thở dài, nhận ra rằng lúc này mình không thể làm gì hơn.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, rời xa Nhàn Hy. Cô đứng đó, đôi mắt ngẫn lệ, nhìn theo chiếc xe lạnh lùng bỏ đi, để lại cô một mình trong đêm tối. Trái tim Nhàn Hy như muốn vỡ òa, cô ngồi xuống, ôm mặt mà khóc, nước mắt chảy dài trên má.
Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút giây như kéo dài vô tận. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc bất ngờ, chiếc xe đen đột ngột quay đầu lại. Khi xe dừng lại bên cạnh Nhàn Hy, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy ngạc nhiên và hy vọng.
Cửa xe mở ra, Huyền Giới bước xuống, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng ẩn chứa một sự do dự nhỏ nhoi. Hắn đứng đó, không nói gì, nhìn Nhàn Hy đang ngồi khóc dưới đất.
“Em có lên xe không?” Giọng Huyền Giới vang lên, không còn lạnh lùng như trước.
Nhàn Hy nhìn hắn, nước mắt vẫn chảy, nhưng trong ánh mắt đã lấp lánh tia hy vọng. Cô không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Huyền Giới kéo cô đứng lên, nhẹ nhàng dẫn cô vào trong xe.
A Tiêu ngồi phía trước, nhìn qua gương chiếu hậu, mỉm cười nhẹ. Anh biết rằng, dù Huyền Giới có vẻ lạnh lùng, nhưng trong lòng hắn vẫn có một chỗ dành cho Nhàn Hy. Chiếc xe lại lăn bánh, nhưng lần này, trong không khí không còn sự căng thẳng nữa.
Mà thay vào đó là tiếng khóc thút thít không thể kiểm lại được của Nhàn Hy. Cô không thể che giấu cảm xúc của mình, từng tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong không gian yên tĩnh của chiếc xe. Huyền Giới ngồi bên cạnh cô, ánh mắt vẫn thờ ơ nhưng lòng hắn không thể phớt lờ những giọt nước mắt của cô.
“Tôi bảo em có thôi đi không hả?” Huyền Giới tức giận quát. “Em mà khóc nữa là tôi quăng em xuống xe ngay bây giờ đấy!”
Những lời này vang lên, như một làn sóng đầy giận dữ và sức mạnh. Nhàn Hy giật mình, ánh mắt bàng hoàng nhìn Huyền Giới, nhưng rồi vẫn là cố gắng kiềm chế không để cho mình phát ra tiếng động nữa.
Sau một thời gian dài, chiếc xe cuối cùng cũng dừng ngay trước nhà của Nhàn Hy. Trước khi cô xuống xe, cô quay qua nhìn Huyền Giới, rồi nhìn vết thương đang gỉ máu của hẳn. Nhưng cô không nói gì, chỉ im lặng bước xuống xe.
Huyền Giới nhìn cô xuống xe, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô “Đừng nói chuyện này cho chị của em biết? Nếu không thì em cũng biết hậu quả rồi đấy!”
Nhàn Hy nhận ra sự nghiêm túc trong lời nhắc nhở của Huyền Giới. Cô gật đầu đáp ứng, biểu hiện sự đồng ý và hiểu biết về tình hình.
Nhàn Hy đã bước vào nhà, để lại Huyền Giới và A Tiều đứng ngoài. Huyền Giới nhìn về phía A Tiều, ánh mắt của hắn trở nên nghiêm túc và quyết định.
“Điều tra tất cả mọi thứ về Nhàn Hy cho tôi, tất cả thông tin về cô ấy,” Huyền Giới lệnh thẳng thắn.
Lúc trước, Huyền Giới chỉ cho người của mình điều tra về Hy Lyn – chị gái của Nhàn Hy. Tuy nhiên, Hy Lyn chỉ là một cái tên mà Nhàn Hy tự đặt cho bản thân khi làm việc, và mọi thông tin về cô đều được ông chủ Lý bảo mật, không ai có thể tiếp cận được.
Huyền Giới không thể phủ nhận rằng mọi thứ xoay quanh Nhàn Hy đều đầy bí ẩn và khó lường. Hắn cảm thấy có điều gì đó ẩn giấu sau vẻ ngoài nhẹ nhàng của cô gái này, và hắn quyết tâm phải tìm ra sự thật.