Sớm Muộn Gì Em Cũng Là Của Anh

Rate this post

Không rõ Thị Nhiên gần đây không có thời gian quản cô hay thế nào mà kịch bản sơ bộ mấy tập trước đó không thấy hồi âm, cũng không nói có thông qua hay không, cũng chẳng bảo phải sửa chữa gì, nhưng tính cách cô không phải nóng vội nên cứ theo tiến trình mà viết thôi.

Hôm nay nghe nói Nhan Lạc phải quay cảnh hôn ở Viện hải dương, cảnh đó cô viết rất lâu, độ duy mỹ chắc chắn có thừa, bản thân cô không được nhìn thấy cũng có chút tiếc nuối.

Nói đến cảnh hôn, cô nhớ lại lúc viết “Kẻ trầm lặng” ban đầu.

Ngành điện ảnh truyền hình trong nước không đặt biên kịch ở vị trí trung tâm, một dự án từ khi vạch kế hoạch đến lúc duyệt kịch bản, thậm chí quay phim thực tế, sẽ có rất nhiều người đến chỉ trỏ ra lệnh, yêu cầu sửa cái này cái kia, thậm chí không sợ sẽ khác hẳn lúc đầu, cho dù trình độ bản thân không đủ hay là có quá nhiều điều bất lực, cuối cùng, thắng, tiếng vỗ tay và hoa tươi là dành cho diễn viên, thua, thì kẻ lãnh đủ chủ yếu là biên kịch.

Nhan Cửu rất may mắn vì có chị cô và Tô Gia Hành, chưa bao giờ vì những lý do nhảm nhí mà phải đụng chạm đến phần cốt yếu của kịch bản, “Kẻ trầm lặng” có thể thuận lợi như vậy tuyệt đối là do không có ai nhúng tay vào bắt sửa lung tung.

Thế nên cảnh duy nhất mà phải sửa khá nhiều khiến cô có ấn tượng rất sâu sắc.

Chính là cảnh hôn duy nhất trong “Kẻ trầm lặng”.

Cũng vì cảnh đó mà lần đầu cô thực sự cảm nhận được thực ra Tô Gia Hành để tâm đến Nhan Lạc nhiều hơn vẻ bề ngoài anh thể hiện.

Còn không đầy một tiếng nữa là đến giờ hẹn với Tiêu Dã, Nhan Cửu ngồi trong văn phòng vắng lặng, nhìn bó hoa kia, biết rằng đã nhận lời thì không thể làm khác được, nên dọn dẹp qua rồi chuẩn bị tới chỗ hẹn.

Bỗng dưng thấy căng thẳng, nghĩ rằng trước đây cô chỉ toàn ở nhà, gần như chưa từng ăn cơm với đàn ông bao giờ, trong lòng cảm thấy gánh nặng càng nặng thêm, lặng lẽ cầu mong ông trời có thể phái thần tiên xuống cứu cô.

Thề, suy nghĩ này vừa xuất hiện thì điện thoại đã reo vang.

Là Tiêu Dã gọi.

“Alo?” Nhan Cửu đứng ở đại sảnh nghe điện thoại, do tạp âm mà dùng tay che ống nghe, chỉ nghe thấy bên kia dường như đang chạy, nghe tiếng gió ù ù, giọng ngại ngùng của Tiêu Dã vọng tới, “Nhan Cửu, xin lỗi em nhé, có lẽ tối nay chúng ta không ăn với nhau được rồi, bây giờ anh phải đi công tác gấp, là chuyện khá quan trọng, nên… hy vọng sẽ không để lại ấn tượng không tốt với em chứ?”

Wow, có trời biết lúc này Nhan Cửu như thấy được giải thoát, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Cô gật đầu đáp lời với bên kia:

“Vâng vâng không sao ạ, anh cứ bận việc đi, không sao.”

Đang định kết thúc thì Đoàn Thanh không hiểu từ đâu nhảy ra, vỗ vào vai Nhan Cửu, nói:

“Hê! Cô làm gì mà vui thế? Phát tiền hả???”

Nhan Cửu vội bịt ống nghe, cuống quýt hoảng loạn trừng mắt với anh ta, cũng may thấy bên kia đã cúp máy nên thở phào, nói:

“Cậu là đồng đội heo à?”

“Trời ạ, sao cô mắng tôi?”

Đoàn Thanh cạn lời, trước đó sư phụ ở bên kia gọi điện thoại xong, anh ta mới hỏi một câu là có phải Nhan Cửu đi hẹn hò không, thì bị sư phụ dùng ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo quét qua, bảo anh ta nhàm chán, ba6y giờ còn bị Nhan Cửu mắng là đồng đội heo, thế là thế nào???

Ấm ức đi được vài bước thì Nhan Cửu từ đằng sau nhảy tới choàng qua cổ anh ta, nói như anh em tốt với nhau:

“Đùa thôi, cậu tan ca rồi hả? Muốn ăn gì nào? Tôi mời!”

Triệu Tế Thành ở đằng xa nghe thấy tiếng cười của hai người thì khóe môi thoáng nhướng lên, bệnh nhân của anh nhìn thấy còn tưởng vết thương của mình không sao, cười ngây ngô vui vẻ rồi nói: “Ha ha, bác sĩ, vết thương này của tôi không sao chứ?”

Triệu Tế Thành thoáng nhìn bệnh nhân nam vì mải chơi điện thoại mà đâm đầu vào cột điện rồi ngất đi, nói:

“Ai bảo?”

“Hả, hả? Tôi thấy… thấy bác sĩ cười nên tưởng… bác sĩ tiếp tục tiếp tục, tôi không nói nữa.”

Vẻ mặt bác sĩ này hồi phục nhanh thật, làm anh ta tưởng đầu mình bị đụng đến mơ hồ hoa mắt rồi chứ.

……

“Em nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh đâu.” Tiêu Dã đứng nghiêm túc trong văn phòng của Lâm Thừa Viễn, vì có được cơ hội này mà niềm vui hiện rõ trên nét mặt.

Anh không ngờ rằng bản thân có được cơ hội đi học tập bồi dưỡng ở thành phố K do đội trọng án dẫn đầu.

“Thông báo yêu cầu cậu đi đến hơi muộn, nên thời gian chuẩn bị cho cậu khá gấp, nếu có trở ngại gì thì cũng đừng trách tôi nhé.”

Lâm Thừa Viễn vỗ vai hậu bối xuất sắc của mình, cười nói.

“Không đâu ạ, anh đồng ý đề cử là cơ hội bao nhiêu người mong mà không có được, những chuyện khác… có thể gác qua một bên, dù sao em cũng còn trẻ, sự nghiệp quan trọng hơn.”

Lâm Thừa Viễn nghe thế, bề ngoài thì gật gù tán thành, nhưng trong lòng lại nghĩ tới phân tích về Tiêu Dã của ai đó lúc gọi điện thoại, anh ta cũng cảm thán, là một bác sĩ mà sao lại biết rõ về cấp dưới của anh ta là một người đặt sự nghiệp lên trên gia đình hay thế nhỉ?

Tiêu Dã rời đi, Lâm Thừa Viễn không nhịn nổi, gọi điện cho Triệu Tế Thành, bên kia nghe máy thì anh ta nói ngay:

“Cậu cũng thần thánh quá rồi, tôi nói với cậu ta ngày mai xuất phát cũng được, tối nay cũng được, cậu ta thật sự không do dự một giây nào, nói tối nay xuất phát ngay.”

Triệu Tế Thành hơi nhướng mày, anh nhìn người khác xưa nay luôn chuẩn, Tiêu Dã tuy không xấu xa và cũng rất chân thật, nhưng làm việc nôn nóng, đòi hỏi phải có kết quả tốt ngay, người như vậy khi nhận được cơ hội tốt hơn thì tuyệt đối sẽ không cảm tính mà từ chối.

Lâm Thừa Viễn hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Tế Thành cả vạn năm không chủ động gọi điện cho anh ta, khi gọi lại hỏi thăm công việc được sắp xếp gần đây của cấp dưới, tuy anh ta bi61t mẹ của Tiêu Dã là bệnh nhân của anh, nhưng tính cách của Triệu Tế Thành sao có thể bỗng dưng quan tâm đến người nhà bệnh nhân được?

“Cảm ơn nhé, cuối tuần mời cơm.”

Lâm Thừa Viễn tin tưởng vô điều kiện vào Triệu Tế Thành, thế nên dù anh chỉ nói ngắn gọn là đang lo chuyện bao đồng, giúp người ta giải quyết vấn đề khó xử, thì anh ta cũng không hỏi nhiều làm gì.

Nhưng trong lòng vẫn không ngăn được sự tò mò.

Kết thúc cuộc gọi, bỗng nhớ lại trước đây nghe những cảnh sát trong đội đùa rằng Tiêu Dã chạy tới bệnh viện chăm chỉ như thế là do đang theo đuổi con gái người ta, liên tưởng thêm nữa thì bỗng một suy đoán to gan vụt xuất hiện.

“Chà chà, cây cột điện không lẽ sắp nở hoa rồi sao…”

Đương nhiên, Triệu Tế Thành bên này sau khi kết thúc cuộc nói chuyện cũng không có nhiều thời gian suy xét kỹ tâm trạng thoải mái lúc này rốt cuộc là vì sao, tâm trạng anh dạo này không bị kiểm soát bởi những nhân tố khách quan nhiều, nhưng vì công việc quá bận rộn, bệnh nhân lại nhiều, vả lại cũng chưa tới mức không thể bỏ qua, thế nên anh cũng tạm gác nó lại.

Hơn nữa tối nay đến phiên anh trực rồi.

……

Những người bán rau ở chợ đã thu dọn hàng hóa, lúc đếm tiền thì tờ tiền từ trong túi bao tử rơi ra một hai tờ, dính bùn trộn lẫn những cọng rau bị hỏng và những phiến lá rụng, anh cúi xuống nhặt lên, lấy tay lau qua loa rồi thổi một cái, tiếp tục dấp nước bọt ở mép rồi bắt đầu đếm tiền.

“Rau này bán thế nào?”

Một cô gái ăn mặc đơn giản sạch sẽ, tóc buột gọn, mấy sợi tóc xõa xuống, cô rất gầy, trông có vẻ rất mệt mỏi, xách một túi rau không nhiều lắm, trên tay cũng chỉ có mấy đồng tiền lẻ để sẵn bên ngoài.

Người bán rau liếc nhìn đống rau mà cô ta chỉ, là rau đã bị nhặt ra, hoặc là không tươi, hoặc là bị dập nhưng không đến nỗi nào.

“Bên đó rẻ hơn.”

Anh ta lôi một cái túi nilon ra, người phụ nữ cầm lấy túi màu đỏ đó, đang định lựa rau, nhưng lúc cầm lên thì đứng đờ ra đó.

Người bán thấy cô ta thẫn thờ thì nhớ ra gần đây nhà cô ta mới đón đứa bé từ bệnh viện về, vội vàng cất tiền đi, rồi lại lấy một cái túi khác ra, nói:

“Đừng chọn bên đống đó nữa, dập cả rồi, con bé nhà cô giờ phải ăn đồ ngon một chút, chọn rau mới đi, bán rẻ cho cô.”

Nhìn bóng người phụ nữ xách rau ra về, người vợ anh bán rau xuýt xoa:

“Một gia đình đang khá giả biết là bao, đứa con mắc bệnh máu trắng cứ thế mà sụp đổ.”

“Haizzzz, đừng nói nữa đừng nói nữa, về thôi.”

Ở hành lang với những ngọn đèn vàng vọt, bức tường vằn vện lốm đốm chỗ trắng chỗ xám, có mấy hộ gia đình chất đống đồ đạc, nhà vệ sinh cũng bốc mùi khó ngửi.

Người chồng lái taxi đã về rồi, đứa bé ở trong phòng, những thứ mang về từ bệnh viện vẫn chưa lấy ra hết, người phụ nữ nở nụ cười duy nhất trong ngày nhìn đứa bé với cái đầu trọc lóc chui vào lòng cô, ngọt ngào hỏi hôm nay ăn gì.

Người phụ nữ vừa nâng mặt đứa con lên, định trả lời hôm nay sẽ ăn một bữa ngon, nhìn thấy gì đó thì sắc mặt vụt thay đổi, trao đổi ánh mắt với bố đứa bé, sau đó nghe người bố cuống quýt nói:

“Anh đi lấy xe lại! Đưa nó đi bệnh viện!”

……

Ăn cơm xong, Nhan Cửu và Đoàn Thanh từ biệt nhau, không cản trở anh ta quay về ký túc ngủ bù nữa, sắc đêm nồng đậm, gió đêm hơi lạnh, cô đeo tai nghe, chuẩn bị ngồi xe bus về nhà.

Tìm được chỗ ngồi gần cửa sổ, đẩy cửa mở to ra một chút, đang định tìm một ca khúc nhẹ nhàng yên tĩnh thì nhớ ra lâu rồi không liên lạc với Khải Văn, không biết cậu ta đang làm gì, tổ biên kịch “Tin lạ” thế nào rồi, vừa gọi điện thì bên kia đã bắt máy.

“99 a a a, em nhớ chị quá.” Bên kia đầu dây, giọng Khải Văn tuy nhõng nhẽo nhưng lại có vẻ mệt mỏi rõ rệt, cậu ta đang tăng ca, đã là lần thứ n trong tháng này rồi.

“Ở tổ biên kịch? Thế nào rồi?”

Nhan Cửu cười không thành tiếng, cô nhận ra đã lâu rồi không đếm xỉa gì tới tin tức bên kia, là lần đầu tiên chủ động hỏi thăm.

Khải Văn đang tăng ca đến đau đầu, không ngờ Nhan Cửu gọi tới cũng là hỏi như vậy nên tưởng cô đã biết chuyện, thế là than vãn:

“A! Thôi đừng nhắc nữa, em đang giúp ở bộ phận quản lý nghệ sĩ, gần đây một đống việc, lại có một đám phóng viên phải đối phó, không nói chuyện với chị nữa, bên này em chưa hết việc…”

Nghe bên kia có người đang thúc giục, Nhan Cửu cũng không tiện quấy rầy nên cúp máy, nhìn cảnh sắc chạy vùn vụt ra phía sau, trong lòng thoáng cảm thấy lần này có chút khác thường, tu duy bỗng chốc rối bời. Đang chờ đèn đỏ ở ngã tư, cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy đứa bé đang áp sát cửa kính chiếc xe taxi đậu bên cạnh và nhìn cô đăm đăm.

Đôi mắt vừa to vừa sáng, nhìn cô chăm chú mà không sợ hãi cũng không xấu hổ.

Nhan Cửu vừa định vẫy tay với đứa bé thì đèn trước mặt đã đổi màu, cũng không biết là vì sao mà ngã tư này tắc đường kinh khủng, đèn lại ngắn, xe nối hàng dài, cô bỏ lỡ cơ hội nhưng cũng không để tâm lắm.

Ai ngờ vừa đeo tai nghe lên, thì nghe thấy một tiếng động kinh khủng từ đằng trước…

Tài xế xe bus đạp thắng gấp, cô bị va đập mạnh vào ghế đằng trước, đau thì không nói làm gì, nhưng những người xung quanh đều lần lượt chạy ra khỏi chỗ ngồi, nhìn về phía chính giữa ngã tư…

Không có tiếng la hét, chỉ có những tiếng cảm thán và thì thầm không che lấp được nỗi kinh ngạc.

Nhan Cửu nhìn kỹ, là hai chiếc xe xảy ra va chạm nghiêm trọng.

Nhưng nhìn kỹ lại lần nữa, cô thoáng thấy lạnh người.

Đó chẳng phải là chiếc taxi ban nãy hay sao?!