Sở Thiếu, Anh Đừng Đến Đây!
Sở Thẩm Mặc trầm lặng một lúc rồi nói.
“Tôi biết rồi!”
Nói xong anh lập tức cúp máy một mạch bước ra ngoài cũng không quan tâm đến An Kỳ.
An Kỳ nhìn theo chân anh rồi lại nhìn cửa sổ.
Trời đang mưa mà, rất lớn, giờ đi ra ngoài chắc chắn ướt.
Mà việc của anh cô cũng không can thiệp vào được, cả ngày hôm nay cô cũng mệt rồi.
Đặt xuống đồ đạc của mình, thả người lên giường, cô chẳng nghĩ nhiều, rất nhanh cô đã thiếp đi.
[…]Trong màn mưa Sở Thẩm Mặc lái xe với tốc độ kinh người.
Tay anh nắm chặt vô lăng hai mắt hiện lên loại sắc lạnh đáng sợ.
Cũng hay thật nhỉ? Vừa mới thấy dấu vết thì kho hàng liền cháy, trời còn đang mưa chắc chắn chỉ có thể do bên trong đốt ra. Sở Nhất Kiến, ông cũng hay lắm!
Lúc anh đến, đám cháy cũng đã được dập tắt, nhờ cơn mưa mà tổn thất không đáng kể.
Sở Thẩm Mặc đến xử lý lô hàng, đồng thời tra ra ai là người phóng hoả.
Sau một hồi điều tra cuối cùng cũng bắt được hắn.
Chẳng qua…hắn vậy mà dám cắn đứt lưỡi mình cái gì cũng không khai ra.
Thật tức chết anh. Sở Nhất Kiến đúng là gừng càng già càng cay nhưng ông càng cố che giấu anh càng muốn biết, rốt cuộc ông ta giấu cái gì.
Bàn giao mọi việc lại cho trợ lý anh cũng trở về khách sạn. Ngày mai sẽ tiếp tục điều tra.
Lúc lên đến phòng, quần áo anh cũng đã ướt nhem, cơn mưa vừa rồi quả thật có chút lớn.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh muốn tìm cô, cuối cùng lại không thấy đâu.
Cái cô gái này lại trốn đi đâu rồi?
Mà cô đi đâu được chứ? Giờ anh cứ tắm trước đã.
Nghĩ là làm anh chậm rãi bước đến phòng tắm, vừa mở ra cảnh tượng trước mắt bỗng khiến anh ngơ người.
Hơi nước mờ ảo lởn vợn khắp nơi, nước từ vòi sen rơi xuống nền phát ra âm thanh tí tách rì rào, dưới vòi sen là thân ảnh hoàn mỹ không một mảnh vải che thân của An Kỳ.
Ba vòng chuẩn chỉnh cùng làn da trắng nõn khiến cho ánh mắt của Sở Thẩm Mặc không thể dời đi nơi khác được hoàn toàn bị cô hớp hồn.
An Kỳ nhìn thấy anh liền giật bắn mình, đồng tử giãn to, vội lấy hai tay che lại thân thể của mình, đôi môi đỏ mọng vội hét.
“Mau đóng cửa lại”
Sở Thẩm Mặc bị cô hét cho hoàn hồn lập tức nghe theo lời cô, đóng cửa.
“Cập” một tiếng cửa đóng lại nhưng mà có cái gì đó lạ lắm.
Cửa đã đóng nhưng Sở Thẩm Mặc vẫn đang ở trong phòng tắm chăm chú ngắm nhìn cô.
“Ý tôi nói là anh ra ngoài đóng cửa lại”
Cô gấp gáp nhắc lại lời của mình, chân lui về sau hai bước.
Sở Thẩm Mặc thấy bộ dạng của cô chịu không được lại cười.
“Không phải bảo đóng cửa thôi sao, cô nói không rõ sao tôi biết được”
Dừng một chút, anh vừa bước đến chỗ cô vừa nói.
“Mà có biết được tôi cũng không làm theo đâu”
Càng nói nụ cười vô lại trên môi anh càng đậm.
Anh bước một bước cô lại lùi một bước, lùi đến bồn tắm, cô không để ý, chân nọ mắc vào chân kia, cả người ngã ra sau.
Thật may lúc đầu cô sắp đụng vào cạnh bồn có bằng tay to lớn ôm chặt cô lại.
Sở Thẩm Mặc nhếch lên nụ cười châm chọc.
“Phấn khích đến đứng không vững sao?”
An Kỳ đẩy mạnh anh ra, khuôn mặt đỏ như quả cà chua hậm hực giận.
“Có anh phấn khích ấy, mau đi ra”
Sở Thẩm Mặc đứng dưới vòi sen lúc bấy giờ từ trên xuống dưới anh đã bị nước làm cho ướt đẫm.
Mái tóc được vuốt thẳng thớm giờ đây rũ xuống trước trán, anh tiện tay vuốt ngược lên trên, mặt hơi ngước khoe trọn chiếc mũi cao cùng xương quai hàm rắn rỏi.
Mắt anh lúc này hơi đỏ lên cứ nhìn chăm chăm vào An Kỳ.
“Ướt cũng ướt rồi, tôi muốn tắm, đến đây cởi quần áo cho tôi đi”
An Kỳ cắn lấy môi dưới của mình, cô biết hôm nay có chạy nhất định cũng sẽ chạy không thoát.
Chi bằng thuận theo hắn sau đó tìm cách thoát thân.
“Nhanh lên”
Sở Thẩm Mặc hối thúc, bộ dạng của cô đáng yêu như thỏ con, anh thật muốn ăn sạch cô không chừa lại bất cứ thứ gì.
Dưới sự hối thúc của anh An Kỳ chậm chạp hành động, bàn tay bé nhỏ được lên áo anh cởi từng nút.
Đầu tiên bỏ ra lớp áo vest, sau đó lại đến lớp áo sơ mi trắng bên trong.
Nước làm ướt đẫm áo, dán chặt lên người anh, xuyên qua lớp vải mỏng manh ấy có thể thấp rõ từng múi cơ bụng săn chắc cùng lồng ngực căng nở ấm nóng.
Cởi một nút tay An Kỳ lại run lên một lần, nước rõ ràng lạnh nhưng thân thể của anh lại rất nóng.
Sau một hồi chiếc áo sơ mi cũng bị cởi ra vứt một bên, phần thân trên của anh hoàn toàn trần trụi lộ rõ mồn một trước mắt An Kỳ.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chúng rõ như vậy, từng múi cơ mạnh mẽ rám màu đồng như dốc núi gập ghềnh, nước từ trên chảy xuống uốn lượn thành đường cong mỹ miều tô đậm vẻ đẹp nam tính của anh.
“Ngắm đủ chưa?”
Sở Thẩm Mặc hỏi đến, An Kỳ lập tức hoàn thần trở lại, biết mình vừa thất thố mặt cô ngày càng đỏ hơn.
“Ngắm…ngắm cái gì, anh tắm đi tôi xong rồi đi ra trước”
Cô lắp bắp nói, trong người có loại gấp gáp muốn rời khỏi.
Sở Thẩm Mặc nào để cho cô dễ thành toàn, nắm bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên đũng quần đã sớm vì cô mà nhô cao của mình.
“Cởi cả quần”
An Kỳ cắn cắn môi, miệng lại lẩm nhẩm.
“Cũng có phải liệt tay liệt chân đâu”