Nuôi Dưỡng Búp Bê

Rate this post

Editor: YYone

Chất lỏng bình thường bốc hơi trong không khí, một số giọt nước còn đọng lại trên haori từ từ trôi xuống, chớp mắt cũng biến mất.

Li Bạch chân trần đứng trên mặt đất, quần áo trên người đã khô hoàn toàn, mái tóc mềm mại không chút ẩm ướt.

“Ba…ba?”

Búp bê tóc trắng ngẩng đầu, bên dưới mặt nạ hồ ly là đôi mắt màu hổ phách tựa mắt của loài thú. Cậu bé nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêng nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió xào xạc nơi rừng rậm.

Thích Triều sửng sốt, hắn không ngờ búp bê vừa nhìn thấy mình đã gọi ba ba. Hắn bình tĩnh lại, giơ tay vuốt tóc búp bê, dịu giọng nói. “Li Bạch thông minh quá.”

Bàn tay ấm áp đặt trên đầu, đôi mắt Li Bạch không tự chủ được hơi nheo lại, kết hợp với mặt nạ khiến cậu bé nhìn hệt như một chú hồ ly nhỏ.

Thích Triều thu tay lại, Li Bạch nháy mắt hồi thần, cậu bé mất tự nhiên, ngón chân co quắp trên sàn nhà. Miệng Li Bạch hơi mấp máy, muốn nói gì đó rồi lại thôi, cậu bé liếc mắt quan sát cha mình nhưng cũng không dám nhìn nhiều, chỉ cẩn thận thăm dò từng li từng tí.

Động tác nhỏ nhiều ghê.

Thích Triều nhìn đứa trẻ chỉ cao tới thắt lưng mình, không nhịn được mỉm cười. Hắn bế Li Bạch lên, để nhóc ngồi trên cánh tay.

“Li Bạch, ba ba đưa con ra ngoài nhé.”

Li Bạch dường như xác nhận được gì đó, cậu bé ôm chặt cổ Thích Triều, mặt nạ đeo trên mặt cũng không giấu được sự vui vẻ của nhóc. Li Bạch cười rạng rỡ, để lộ răng nanh nhỏ. “Dạ!” Mấy giây sau lại véo von. “Ba ba!”

Giọng “cậu bé” trong trẻo hơn cả tiếng suối trong rừng. Đôi mắt nâu sẫm của Thích Triều ấm áp, tràn đầy tình thương của cha. Hắn thấp giọng. “Nhóc con, con đói không?”

Búp bê được thợ chế tác tạo ra, sau khi tỉnh dậy sẽ tự nhiên thích quấn quýt cha mình. Li Bạch thấy cha rất thích mình liền cười không ngớt, thỉnh thoảng còn lộ răng nanh giống như con thú nhỏ. Cậu bé ngồi trên cánh tay của cha, ngoan ngoãn đáp. “Không đói ạ.”

Thích Triều ừm một tiếng, đi tới cửa tầng hầm thì thả Li Bạch xuống, mang ra mấy đôi giày, hỏi. “Li Bạch thích đi giày nào?”

Li Bạch nhìn chân mình rồi lại nhìn qua các đôi giày đủ màu sắc trên mặt đất. Cậu bé nghiêng đầu, dù mặt nạ che khuất nửa khuôn mặt nhưng người ta vẫn dễ dàng nhìn ra sự xoắn xuýt của nhóc.

“Con không đi được không ạ?”

Li Bạch cảm thấy mình đi chân trần là được rồi.

Thích Triều vỗ vỗ đầu nhỏ của nhóc, từ chối. “Không được, không đi giày thì không cho con ra ngoài.”

Búp bê tóc trắng đã hiểu, cậu bé bối rối ngồi xổm, cuối cùng chọn một đôi xăng đan bện bằng trúc. Cậu bé ngẩng đầu nhìn Thích Triều. “Ba ba, con đeo cái này được không?”

“Đương nhiên là được.”

Nghe Thích Triều đáp, Li Bạch cười lộ răng nanh, đôi mắt cong cong như trăng non, cực kỳ vui vẻ đi giày.

Ban đầu Thích Triều còn muốn giúp nhóc nhưng thấy nhóc tự thành thạo xỏ giày liền ngừng lại. Hắn cúi đầu mỉm cười, nhìn màu sắc mẫu thạch đã biết nhóc con nhà mình cấp bậc không thấp, vừa ra đời đã thông minh như vậy, quả là rất đáng kinh ngạc.

Không biết khi Lan Lạc và Mạc Tư chào đời có thông minh thế không.

Thay giày xong, Li Bạch đứng lên.

Cậu bé nhìn ba ba, do dự kéo góc áo Thích Triều, ngẩng đầu hỏi. “Con đeo giày rồi, ba ba ôm Li Bạch được không?”

Này còn phải hỏi ư?

Thích Triều trực tiếp ngồi xổm xuống bế cậu bé lên, dịu dàng đáp. “Đương nhiên rồi.”

Li Bạch vui vẻ.

Ký ức khi còn là mẫu thạch khá mơ hồ, nhưng Li Bạch biết có một người ngày nào cũng dịu dàng truyền năng lượng cho mình, ngóng trông mình chào đời.

Càng hấp thu nhiều năng lượng, cậu bé càng học được nhiều thứ. Li Bạch biết người cho mình năng lượng là cha, cũng biết cha là người tạo ra mình.

Li Bạch rất thích cha.

Hình như cha thích được gọi là ba ba hơn.

Nhóc con sinh ra đã thông minh đương nhiên biết cách làm cha vui vẻ. Quả nhiên cậu bé vừa gọi ba ba, cha đã rất hào hứng.

Li Bạch thấy mình siêu lợi hại luôn.

Nếu biết Li Bạch nghĩ gì, Thích Triều sẽ bị sự dễ thương này làm nhũn tim mất. Rời khỏi tầng hầm, hắn nhìn nhóc con tò mò quan sát xung quanh, ngẫm nghĩ một hồi rồi thả cậu bé xuống để dắt tay. “Li Bạch tự đi nhé. Ba ba nắm tay con, đừng sợ.”

Đây là lần đầu Li Bạch nhìn thấy thế giới bên ngoài, khác hẳn khung cảnh dưới tầng hầm. Lan Lạc vốn đang hiếu kỳ với hoa cỏ, cây cối xa lạ thì nghe ba ba muốn thả mình xuống. Cậu bé lập tức hoảng sợ, vừa định nói gì đó thì Thích Triều nói tiếp.

Ba ba nắm tay con, đừng sợ.

Li Bạch nhìn ba ba đang dắt tay mình, lại quay sang quan sát xung quanh. Cậu bé nặng nề gật đầu, hướng mắt nhìn Thích Triều. “Ba ba đừng sợ, Li Bạch dắt tay ba ba.”

Mặt nạ hồ ly cũng không che được ánh mắt kiên định, nghiêm túc của Li Bạch.

Thích Triều: ….

Bé con nhà mình hình như đáng yêu quá rồi.

Ban đầu hắn chỉ muốn chơi xấu, xem nhóc con có sợ hay không. Thích Triều bỗng thấy thú vui của mình thật tệ.

Hắn vuốt gáy cậu bé, bổ sung. “Nếu con sợ thì kêu ba ba. Ba ba sẽ ôm con.”

Li Bạch lắc đầu. “Con không sợ.”

Thích Triều liếc đôi chân run run của cậu bé, hắn cọ cọ chóp mũi, không nói gì.

Sau khi vào nhà, hắn bế Li Bạch lên. Búp bê tóc vàng núp trong ngực ba ba, cảm thấy bên ngoài cũng không đáng sợ lắm.

Trong phòng khách, Tiến sĩ cùng hai búp bê một lớn một nhỏ đang ngồi xem hoạt hình nhưng không ai thật sự chú tâm.

“Tại sao không thể cùng xuống tầng hầm ạ?”

Lan Lạc mấp máy môi.

Thẩm Du Hi cúi đầu, ánh mắt không rõ ý nhìn cậu nhóc, chẳng biết được anh đang nghĩ gì. Môi mỏng Thẩm Du Hi khẽ mở, anh thản nhiên nói. “Con phải biết chứ.”

Lan Lạc biết thợ chế tác phải rất cẩn thận khi đặt trái tim búp bê. Nếu có hơi thở xa lạ xuất hiện sẽ khiến quá trình dung hợp của mẫu thạch và thân thể xảy ra vấn đề.

Cậu nhóc cũng không biết tại sao mình lại muốn hỏi vấn đề ngu ngốc này. Lan Lạc nghĩ có lẽ do cha và chủ nhân đều thường xuyên xuống tầng hầm nên mình mới tò mò về búp bê kia.

Con mắt đen của Mạc Tư liếc sang Lan Lạc rồi thờ ơ cúi xuống tết tóc cho búp bê vải của mình.

Gần hai tháng trôi qua, nếu là đứa trẻ bình thường thì đã sớm chán rồi. Nhưng Mạc Tư thì không, mỗi ngày cậu đều ôm búp bê, học nhiều cách tạo kiểu tóc cho nó.

Ngoài cửa vang lên tiếng động, ba người ngồi trên ghế không hẹn mà cùng nhìn qua. Người đàn ông đẹp trai vịn lan can, cánh tay phải ôm một “cậu bé” tóc trắng xuất hiện.

Thính giác cậu bé rất nhạy, dường như nhận ra gì mà nghiêng đầu qua, để lộ mặt nạ hồ ly có hoạ tiết màu đỏ. Từ góc độ của bọn họ chỉ thầy được phần cằm tinh xảo của búp bê.

Thẩm Du Hi vừa nhìn qua đã biết cấp bậc búp bê chắc chắn không thấp, anh hơi cong môi, đứng dậy, đôi mắt lam để lộ ý cười, từ tốn nói. “Li Bạch tỉnh dậy rất nhanh.”

Thích Triều đóng cửa, con ngươi nâu đậm đong đầy niềm vui. “Ừm, chỉ tốn hai tiếng thôi. Em còn nghĩ là sẽ phải đợi lâu lắm.”

Dứt lời, hắn ôm Li Bạch tới sofa, đặt búp bê xuống. Trạng thái cậu bé tóc trắng như quay về lúc mới ra khỏi tầng hầm, nhóc nắm chặt góc áo Thích Triều, núp sau lưng ba, đôi mắt màu hổ phách cảnh giác nhìn ba người lạ.

Thích Triều xoa đầu cậu bé, khẽ thì thầm. “Con đừng sợ, đều là người một nhà mà.”

Lan Lạc nhìn búp bê đang trốn sau lưng chủ nhân, mấp máy môi.

Li Bạch là búp bê được sinh ra trong sự mong ngóng. Từ khi thức tỉnh đã nhận được tình yêu thương của ba ba, rất dễ dỗ. Thích Triều an ủi mấy câu, cậu bé lập tức thôi trốn tránh, mỉm cười để lộ cặp răng nanh.

“Đây là cha nuôi con.” Thích Triều giới thiệu, cười với Thẩm Du Hi. “Khi con chưa sinh ra, cha nuôi đã giúp ba rất nhiều. Con phải gọi là cha nuôi mới được.”

Cậu bé tóc bạc gật gật đầu, ngẩng đầu gọi. “Cha nuôi!” Giọng nói búp bê tràn đầy sức sống.

Thẩm Du Hi nhìn búp bê đeo mặt nạ hồ ly, không biết nghĩ đến điều gì, anh không lên tiếng từ chối. Anh hơi cong môi, đôi mắt lam dịu dàng như nước, ôn hòa ừm một tiếng đáp lại.

Li Bạch cảm thấy người đàn ông điềm đạm trước mặt có chút quen quen. Hình như khi còn là mẫu thạch cậu bé đã gặp qua rồi.

Người này thật xinh đẹp.

Li Bạch thích người xinh đẹp.

Cậu bé quyết định sẽ xếp cha nuôi vào vị trí thứ hai trong bảng xếp hạng những người mình yêu thích. Người đầu tiên vĩnh viễn là ba ba, không thể thay đổi.

“Đây là anh Mạc Tư, còn đây là anh Lan Lạc.” Thích Triều lần lượt nói, nhìn Li Bạch véo von gọi anh, hắn mỉm cười, giới thiệu Li Bạch với hai búp bê. “Mấy đứa chơi chung vui nhé.”

Mạc Tư và Lan Lạc khẽ gật đầu, Li Bạch nhìn động tác của hai anh liền học theo, vui vẻ đáp lời. “Vâng ạ! Ba ba!”

Li Bạch là đứa trẻ dễ ngại ngùng khi mới gặp lần đầu nhưng đã quen rồi thì cực kỳ hoạt bát. Lúc gật đầu dường như còn thấy được đằng sau cậu bé là một cái đuôi bông xù hưng phấn vẫn vẫy.

Thích Triều không nhịn được vuốt tóc cậu bé. “Ba đi nấu cơm. Con ngồi đây xem hoạt hình cùng cha nuôi và các anh nhé.”

Li Bạch ngoan ngoãn gật gù. Thẩm Du Hi nghe vậy thì dịu giọng. “Để tôi giúp cậu.”

Thích Triều cười nói được, nhẹ nhàng vỗ đầu Li Bạch. “Thế con đi chơi với mấy anh đi.”

Thích Triều nhìn Lan Lạc và Li Bạch đều mỉm cười với mình. Mạc Tư quấn đầy băng vải thì không phản ứng gì nhưng tính cách anh cả rất tốt, nhất định có thể chơi chung với Li Bạch. Hắn thả lòng, cùng Tiến sĩ vào bếp, để ba đứa nhỏ ngoài phòng khách.

Mạc Tư “tính cách rất tốt” nâng mắt nhìn thoáng qua Li Bạch, xong tiếp tục tết tóc cho búp bê, thái độ cực kỳ lạnh nhạt.

Kể cả có là Lan Lạc thì cậu cũng phản ứng như vậy.

Li Bạch quan sát Mạc Tư rồi quay sang nhìn Lan Lạc đang tủm tỉm cười. Cậu bé chậm rãi mò tới, thăm dò ngồi bên cạnh anh mình.

Anh trai Lan Lạc chắc sẽ dịu dàng.

Li Bạch nghĩ, không biết hoạt hình ba ba nói có đẹp không nữa.

🍭 YYone:

Những chap có (*) là chưa được beta nha, bọn mình sẽ sớm beta để hoàn thiện hơn.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ nhiều nè.