Người Cá Medusa
Trung – Việt: Linh Thần
(Cá thèm ăn lắm rồi…)
—
Tốt lắm. Hắn bắt đầu nghe lời anh rồi. Medusa nhẹ nhàng cầm lấy xích khóa, kéo Celuecus đến trước mặt mình từng chút một. Celuecus chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn anh từ đầu đến chân. Medusa giơ tay nâng cằm hắn: “Nghe lời, Celuecus, lên đây.”
Celuecus ngoan ngoãn đến bên mép hồ nước, bò lên, Medusa nắm vây cánh trên lưng hắn, cố sức lật hắn lại.
“Chậc…” Cơn đau trên lưng ập đến lần nữa, vả lại còn hơn ban nãy, Medusa ngồi thẳng lên, hít một hơi thật sâu. Không cần nhìn anh cũng biết vết roi trên lưng rách ra rồi, nhưng lần này anh thật sự không rảnh mà lo… Celuecus được trở mình lại nằm trong khuỷu tay anh, trông vô cùng ngoan ngoãn. Medusa đặt hắn nằm xuống sàn thủy tinh, vô thức nhìn xuống phần bụng dưới của hắn. Vị trí màng vảy che chắn giờ bị mái tóc xoăn đen ẩm ướt phủ lên, không thấy rõ trạng thái thế nào, không để anh nhìn thêm, một bàn tay có màng đã chặn tầm mắt anh lại.
Celuecus hé môi, phát ra một tiếng gầm trầm trầm tỏ vẻ không vui vừa giống mèo vừa giống chó.
Xem ra, không thể tùy tiện sờ vào vảy cá của người cá, bộ phận riêng tư cũng không thể nhìn ngó tùy tiện.
Medusa chuyển tầm mắt, kìm nén khóe môi không nhếch lên, anh không muốn trêu Celuecus lúc này. Lấy dụng cụ phẫu thuật chỗ hông ra, đặt lên sàn, đầu tiên anh cầm thuốc khử trùng lên, từ từ đến dần vết thương trên ngực Celuecus, bên cạnh đó cũng để ý đến dáng vẻ hắn.
Lần này ánh mắt Celuecus vẫn dán chặt vào anh, khi ngón tay anh chạm đến gần vết thương, cơ thể Celuecus chợt cứng đờ, dường như muốn cố kìm chế không phản kháng.
“Đừng sợ, Celuecus, tôi đảm bảo với cậu, tôi sẽ chữa trị cho cậu.” Medusa vỗ về ngực hắn dỗ dành, sau đó lòng bàn tay đè xuống ngăn hắn nổi điên bất ngờ, tay kia bôi thuốc sát trùng vào miệng vết thương trên ngực hắn.
Celuecus chợt run lên, đuôi cá hung hăng đập lên sàn, phát ra tiếng động trầm thấp chói tai. Medusa đè lên người hắn mới miễn cưỡng dằn lại được run rẩy dữ dội của hắn.
Anh nhìn gương mặt Celuecus, đôi mắt xanh lục lúc này đã tối tăm như mực nước, có thể thấy rõ mặt anh phản chiếu bên trong.
Rõ ràng Celuecus vô cùng đau, đáy mắt hằn tia máu, khiến anh nhớ đến cảnh tượng sông băng phong ấn hắn bao nhiêu năm nứt ra. Chắc chắn là thời gian rất dài, cực kỳ khó chịu. Nước mắt nóng hổi rơi trên tay anh khiến trái tim anh chợt thắt lại.
Hình như khác với dáng vẻ lần trước Celuecus khóc, lần này, gương mặt thiếu niên tuấn tú của hắn giống như mặt nạ nứt một góc, lộ ra đau đớn chôn sâu bên trong, nhưng lúc này, đôi mắt xanh lục ấy nhắm lại, vết nứt cũng lành, hắn cắn chặt răng, mở mắt ra nhìn anh, ngoan ngoãn im lặng, giống một con chó hoang lần đầu tiên gửi gắm niềm tin của mình cho con người.
Medusa không dám rề rà, lấy dụng cụ cần để chữa trị ra ngay, quỳ xuống lần nữa, xử lý mấy mảnh xương vụn trong miệng vết thương của Celuecus. Ánh đèn giúp anh thấy rõ vết thương sâu hoắm, chú ý trạng thái đốt xương ngực sai vị, trái tim anh chùng xuống.
Chữa trị thế này không được, anh phải đưa Celuecus vào khoang Y tế, phẫu thuật ngực mở lồng ngực ra mới được.
Mà ca phẫu thuật lớn như vậy rất khó hoàn thành một mình mà không có người khác giúp đỡ. Anh mở máy liên lạc lên: “Archer, tình hình bên các cậu thế nào rồi? Khu ô nhiễm xử lý xong chưa?”
“Vẫn còn vài noãn và tổ hình hoa… thật hóc búa.” Giọng điệu Archer vừa căng thẳng vừa mệt mỏi: “Thượng úy có lệnh gì sao?”
“Không có gì.” Medusa đáp.
Xem ra, anh chỉ có thể làm một mình rồi.
Còn tổ hình hoa, quân y phụ trách xử lý trong khu ô nhiễm không thể rời khỏi vị trí.
Làm sao đưa Celuecus đến phòng Y tế đây? Medusa nhìn đuôi cá của hắn, đột nhiên nhớ đến video tư liệu nào đó mình từng xem… người cá có thể hoạt động trên đất liền. tuy video quay rất lâu rồi nên cực kỳ mờ, nhưng vẫn có thể thấy được, người cá đuôi đen đó trườn trên mặt đất như một con rắn, vả lại tốc độ cực kỳ nhanh.
Thế thì, có phải Celuecus cũng có thể làm được không?
Anh dắt xích khó trong tay, ra lệnh cho Celuecus: “Celuecus, đứng thẳng lên.”
Celuecus nhìn anh chớp chớp mắt, hình như không hiểu ý “đứng thẳng lên” anh nói. Medusa đã đá đuôi cá vàng kim của hắn, kéo kéo xích khóa muốn bảo hắn đứng lên nhưng Celuecus chỉ vỗ đuôi trên sàn, chỉ chống đỡ nửa người trên.
Chẳng lẽ là khác loài? Hay vì tuổi Celuecus chưa đủ lớn chưa phát dục hoàn toàn, hay chưa học kỹ năng này?
Medusa chậc một tiếng, gọi hai vệ sĩ trực đến.
Nhưng chưa kịp đến gần, Celuecus đã rạp lên mặt sàn, yết hầu truyền đến tiếng gầm gừ muốn tấn công, chóp đuôi cũng bùng lên ngọn lửa, rõ ràng tỏ ý chỉ cần bọn họ dám bước đến, hậu quả sẽ giống như quân y hấp tấp kia, bị thiêu thành hai đống tro tàn.
“Thượng úy, ngài xem…” Hai vệ sĩ trực do dự, nhìn về phía Medusa.
“Về đi.” Medusa thở dài, đúng rồi, dù tối này có quân y khác có thể đến giúp đỡ thì kết quả vẫn vậy thôi. Celuecus vốn không cho người khác đến gần hắn, họ cũng không có vật ngoài hành tinh bí ẩn quấn trên người có thể bảo vệ mạng như anh. Medusa nhìn về phía trạm Y tế, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ.
Nhìn người máy vận chuyển vật liệu y tế nâng Celuecus lên tầng hết sức vụng về, Medusa lau mồ hôi, chung sức với người máy nâng Celuecus lên bàn phẫu thuật.
Mở đèn phẫu thuật* lên, ánh đèn chói mắt khiến anh choáng váng, cơ thể hơi lảo đảo.
Đuôi cá Celuecus cứ nhúc nhích lướt qua cẳng chân anh, vây đuôi sắc bén suýt nữa cắt nát quần anh rồi.
Medusa nhanh chóng ấn nút cạnh bàn phẫu thuật. Tiếng “lạch cạch” vang lên, khóa cơ khóa cổ và cơ thể Celuecus lại. Bàn phẫu thuật không phải thiết bị chuẩn bị cho người cá, chỉ có khóa hai chân. Anh khom người ôm đuôi cá đang rũ xuống của Celuecus lên, cố định lại, chuẩn bị xong tất cả, đồng phục quân y trên người đã bị lửa thiêu lỗ chỗ, trên ngực có mấy cái vết cháy sém.
Celuecus quan sát môi trường xung quanh xong, ánh mắt lại tập trung vào chàng trai trước mắt, hô hấp trở nên trì trệ.
Dường như cảm nhận được ánh mắt hắn vẫn luôn quanh quẩn trên người mình, chàng trai ngước mắt lên nhìn hắn lạnh lùng nói: “Tốt nhất là cậu đừng có ý định chạy trốn gì, không có cơ hội đâu.”
Celuecus nhìn anh chằm chằm, cắn chặt răng không đáp.
Bây giờ hắn chẳng… muốn chạy chút nào. Như thế, sao hắn cam tâm được?
Medusa hít vào một hơi, cảm thấy toàn thân đều là mồ hôi, vết thương trên lưng đã đến giới hạn có thể chịu đựng, dù là người giỏi chịu đau như anh cũng không thể chịu nổi nữa. Anh bước đến chỗ van khử trùng cách vách, cởi đồng phục bị cháy sém ra. Nước khử trùng lẫn máu chảy xuống đất, anh vịn tường hít sâu một hơi, cắn mở kim tiêm thuốc trong tay, tiêm vào tĩnh mạch trên cánh tay.
Celuecus ngước mắt lên, ánh mắt đâm xuyên qua thủy tinh nhìn bóng dáng trong màn sương mờ kia. Khoảng cách lúc này gần hơn, khiến hắn có thể thấy rõ dòng nước chảy xuống mái tóc bạch kim của anh, cần cổ thon dài, nấn ná trên bờ vai anh… dưới những vết máu loang lổ dọc ngang là vòng eo ưu mỹ thon gọn.
Ánh mắt hắn vẫn lướt xuống, những phiến vảy của Celuecus chợt đứng lên.
Medusa vẫn không chú ý đến tình trạng kỳ lạ của người cá trên bàn phẫu thuật, anh mặc đồ phẫu thuật vào, bịt mái tóc ướt đẫm lại bằng mũ phẫu thuật, bước ra khỏi phòng khử trùng, lúc này đột nhiên có một tiếng “ầm” vang lên khiến cả tàu chiến rung lắc dữ dội.
Lần rung chuyển này khác với trước, thật sự giống như sóng thần.
Bước chân Medusa không vững, loạng choạng mấy bước đụng vào vách khoang phía sau, trong lúc trời đất quay cuồng, ánh đèn trong phòng chợt lóe lên vài cái rồi tắt ngúm, xung quanh chìm vào bóng đêm thăm thẳm.
Tiêu rồi.
Trong tim Medusa chợt dâng lên dự cảm không lành, tất cả thiết bị trong khu Y tế đều ngã xuống đất kêu leng keng, anh lần mò đến tay vịn trên vách khonag, miễn cưỡng đứng vững, mở đèn trên đồng hồ lên, chiếu về phía bàn phẫu thuật, con ngươi chợt co lại.
… Khóa cơ trên bàn phẫu thuật tự động mở ra, bên trên trống trơn.
Không thấy Celuecus đâu nữa.
Chỉ có vệt nước đường dòng dưới bàn phẫu thuật.
Chết tiệt… vì sao anh lại tin Celuecus không biết trườn chứ!
Medusa nghiến răng, loạng men theo vệt nước tìm kiếm, đi được vài bước, ánh mắt anh chợt dừng lại trước cửa khoang thủy tinh của khu Y tế.
Nước đọng thành dòng không có chảy ra ngoài.
Mà…
Một giọt nước rơi xuống gáy. Medusa chậm rãi nghiêng đầu sang. Mái tóc đen xoăn xẩm ướt che phủ trước mắt, đuôi cá vàng kim to dài ưu mỹ đứng thẳng lên như một con trăn, anh ngẩng đầu lên, nhìn với góc độ nhìn người khổng lồ mới có thể thấy được gương mặt thiếu niên tuấn tú ấy.
Đầu Celuecus đến tận nóc khoang hơn ba mét, đôi mắt xanh lục nhìn anh chăm chú, giống như một vị thần đứng trên Kim Tự Tháp nhìn xuống con sâu cái kiến.
Cảm giác áp lực to lớn như mây đen phủ đỉnh*, Medusa thấy sau lưng ớn lạnh, tay nắm chặt tay vịn cửa khoang.
“Celuecus…” Anh ngước lên nhìn hắn, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh: “Tôi không làm hại cậu, với lại tôi còn đút thức ăn cho cậu, trị thương cho cậu.”
“Anh… không… làm hại tôi?” Celuecus mấp máy môi, lặp lại từng âm tiết anh đã nói. Nhưng có thể là phát âm không mấy lưu loát nên khiến giọng điệu hắn rất đỗi kỳ lạ, không giống trần thuật, mà giống như đang… hỏi hơn.
Medusa không biết vì sao mình lại có ảo giác kỳ lạ thế này.
Rõ ràng cái này không phải điều quan trọng. Quan trọng là Celuecus có tấn công anh không.
Một bàn tay có màng ẩm ướt chậm rãi sờ lên cổ anh. Lòng bàn tay Celuecus rất nóng, làn da anh rịn ra lớp mồ hôi mỏng. Trong phòng chật hẹp, không có điện, không có vũ khí, cũng không có trang bị bảo hộ, lại phải đối mặt với một người cá cực kỳ nguy hiểm gần trong gang tấc, anh đang ở trong tình thế bất lợi hoàn toàn.
Thứ duy nhất có thể trông cậy vào là vật ngoài hành tinh thần bí này.
Khi nghĩ vậy, cổ anh bị khống chế nhẹ nhàng. Mà không biết vì sao, xúc tua trắng quấn trên cổ tay anh lúc này vẫn im ỉm, không có phản ứng gì.
Hình như nó mất tác dụng rồi.
Medusa từ từ đưa tay ra sau lưng, lần sờ đến eo, nhưng nơi đó trống trơn, đến cả dao phẫu thuật anh mang theo cũng không có, trái tim anh chợt nặng nề. Móng vuốt nơi cổ siết chặt hơn từng chút một, anh thấy bên trên có một bóng đen ập đến, là Celuecus cúi người xuống, mái tóc đen ẩm ướt như tảo biển phủ lên vai anh, động mạch cổ chợt nóng lên, có gì đó đang dán sát chỗ đó.
Là sống mũi của Celuecus.
Nó hít mùi hương trên người anh một hơi thật sâu, trong cổ họng phát ra tiếng gầm trầm trầm, thậm chí Medusa có thể nghe thấy răng nghiến vào nhau, giống như Tử thần Anubis trong thần thoại Ai Cập, chính là con chó rừng khát máu kia, có thể cắn đứt mạch máu anh bất cứ lúc nào.
Anh không dám nhúc nhích, chuyển động hai mắt, đối diện với đôi mắt xanh trong bóng tối ấy. Hắn đang liếc nhìn anh như thể đang từ từ thưởng thức nỗi sợ của anh.
“Celuecus…” Medusa hít một hơi thật sâu, nhìn hắn chăm chú: “Dù cậu giết tôi, cậu cũng không thể chạy trốn được, vả lại còn rơi vào hoàn cảnh tệ hơn bây giờ gấp trăm nghìn lần. Tôi là người duy nhất có thể bảo vệ cậu.”
“Anh… không làm hại… tôi?” Răng Celuecus kề sát cổ anh, thoáng xẹt qua mạch máu, lặp lại câu đó lần nữa, “… Anh… có…”…
Chú thích:
*无影灯: Surgical lighting –
*乌云盖顶