Mẹ Thược Dược

Rate this post

10

 

Đáng tiếc lúc đó tôi cũng đang tức giận, không nhận ra giọng mẹ sau cánh cửa mỏng đang run rẩy.

 

Tôi đến nhà chú Chu ở đầu làng, chú mỗi tối đều đi huyện chạy xe ba bánh chở khách chui.

 

Tôi nói dối chú rằng mẹ muốn chú đưa tôi vào thành phố tìm bố.

 

Tôi vội vã đến nhà bố.

 

Họ đang chuẩn bị ăn tối, thức ăn trên bàn rất phong phú, còn có một chiếc bánh sinh nhật chưa mở.

 

Hóa ra là sinh nhật của con trai dì.

 

Chiếc bánh sinh nhật mà tôi chưa bao giờ có, là do bố mua để lấy lòng con trai riêng của dì.

 

Ông ấy có thể mua bánh sinh nhật cho con riêng, chắc cũng có thể quan tâm đến con ruột của mình chứ?

 

Tôi sụt sịt giải thích lý do đến.

 

Bố cau mày: “Mẹ con nói đúng, đây là lãng phí tiền bạc.”

 

Dì từ bếp ra, đưa cho tôi một đồng.

 

“Bé Bê, con đi sang phố đối diện mua cho dì gói muối được không?”

 

Cửa hàng tạp hóa bên kia phố rất xa.

 

Tôi mua muối xong quay về, cửa đã đóng kín.

 

Tôi gõ cửa nhiều lần.

 

Tôi nghe bố hát bài hát mừng sinh nhật, nghe tiếng cười vui vẻ của Châu Thắng khi nhận quà.

 

Nghe dì nói: “Hôm nay mà anh dám mở cửa cho nó vào phá hỏng không khí, sau này anh cũng đừng vào nhà này nữa.”

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Trời ơi.

 

Tôi hiểu ra quá muộn.

 

Hoặc có lẽ tôi luôn tự lừa dối mình.

 

Thực ra cánh cửa này chưa bao giờ chào đón tôi.

 

Tôi đi dọc theo con phố nhiều lần.

 

Trên phố có nhiều cha mẹ dẫn con đi chơi, chỉ có tôi cô đơn một mình.

 

Lâu lắm rồi, phố vắng dần, chỉ còn nửa vầng trăng lẻ loi cùng tôi.

 

Nhớ lại khi còn nhỏ tôi rất sợ bóng tối.

 

Buổi tối nếu phải ra ngoài, mẹ luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi.

 

Có lần mẹ vô ý ngã xuống mương, câu đầu tiên mẹ nói là: “Mẹ ở đây, đừng sợ.”

 

Lúc đó nỗi nhớ mẹ lên đến đỉnh điểm.

 

Hoặc là một cơn giận dâng lên, hoặc là do tuổi trẻ bồng bột.

 

Tôi cứ thế bước đi dưới ánh trăng, từ thành phố trở về làng.

 

Trên đường núi không có ai, chỉ có tiếng chim mất ngủ thỉnh thoảng vang lên kinh hoàng.

 

Tôi cúi đầu đi thật lâu, bụng đói cồn cào, đôi chân như đổ chì.

 

Con đường dường như không bao giờ có điểm dừng.

 

Lúc đó, ở cuối ánh trăng, có ai đó đạp xe thật nhanh, vội vã đến.

 

Tôi sợ gặp người xấu, vội nấp vào bóng cây.

 

Cho đến khi bóng dáng đó ngày càng gần.

 

11

 

Nước mắt tôi tuôn rơi, nghẹn ngào gọi: “Mẹ…”

 

Mẹ phanh xe gấp, tát nhẹ vào sau đầu tôi.

 

Vừa khóc vừa mắng tôi: “Bây giờ mày gan to bằng trời rồi, lừa chú Chu chưa đủ, còn dám đi một mình đường đêm.”

 

“Mày không muốn sống nữa à? Mấy năm trước trên đường này có mấy cô gái mất tích, mày không biết à?”

 

Về đến nhà đã là nửa đêm, mẹ nấu cho tôi một bát mì to.

 

Khi tôi ăn mì, mẹ cúi đầu lật quyển vở bài tập tôi để trên bàn.

 

Dùng ngón tay viết vẽ lên bàn.

 

Trong ký ức của tôi, tóc mẹ đen mượt.

 

Nhưng giờ đây dưới ánh đèn trắng, tóc mẹ khô xơ, còn có vài sợi bạc không biết mọc từ khi nào.

 

Mẹ nhẹ giọng nói: “Mẹ học đến lớp năm tiểu học thì phải nghỉ, những bài này mẹ không làm được nữa.”

 

“Mẹ từng đứng đầu lớp, thầy giáo nói nếu mẹ duy trì, sau này chắc chắn có thể thi vào trung cấp.”

 

“Nhưng lúc đó bà ngoại con mất, ông ngoại nói con gái không cần học nhiều, cơ hội phải để cho cậu con.”

 

“Con còn nhớ cô Tú không?”

 

“Nhớ.”

 

Mỗi lần cô về quê ăn Tết đều mặc đồ mới, tóc uốn thời thượng, mang đồ cũ cô sưu tầm được cho tôi.

 

“Lúc đó cô ấy học còn kém hơn mẹ, sau này thi đỗ trung cấp, được phân công việc, lấy chồng ở thành phố, an cư lạc nghiệp.”

 

Mẹ cười: “Nếu mẹ học trung cấp, không, dù chỉ học hết trung học, mẹ cũng không lấy bố con.”

 

Mẹ nhìn tôi, ánh mắt đầy nước.

 

“Bé Bê, con học hành chăm chỉ sẽ trở thành cô Tú, không học sẽ trở thành mẹ.”

 

“Mẹ không có khả năng, ngoài việc lo cho con học, thật sự không còn cách nào khác…”

 

Trong giấc mơ đêm đó.

 

Cánh cửa mãi không mở được và ánh mắt mẹ đẫm lệ liên tục đan xen.

 

Tỉnh dậy, tôi thấy trên ghế đầu giường có một xấp tiền, đúng năm mươi đồng.

 

Tôi cầm tiền vào bếp tìm mẹ.

 

Mẹ đang làm bữa sáng cho tôi.

 

“Mẹ ơi, tiền này…”

 

12

 

“Tiền mua trang phục!” Mẹ lườm tôi, “Cất kỹ, nếu làm mất mẹ đánh gãy chân con.”

 

Buổi diễn tổ chức ở nhà văn hóa huyện.

 

Chúng tôi mỗi học sinh tham gia đều có một vé.

 

Mẹ vứt vé lên bàn: “Không đi, không đi, mẹ bận c.h.ế.t đi được!”