Mẹ Thược Dược
Tôi kinh ngạc không nói nên lời.
Mẹ tôi tính tình không tốt, nhưng rất sĩ diện.
Ngay cả khi biết bố tôi ngoại tình với phụ nữ thành phố và muốn ly hôn, bà cũng không phát điên như vậy.
Con d.a.o bị đầu bếp cướp mất, bà kéo tôi.
“Đi về, người ta ức h.i.ế.p đến mặt rồi, về nhà thôi!”
“Không ăn nữa!”
Tôi bị kéo đi, chỉ kịp nhặt hai miếng thịt kho mới lên bàn và nhét vào miệng.
Nóng đến tê lưỡi, nhưng tôi không nỡ nhổ ra.
Mẹ tôi vội ly hôn, chúng tôi không được chia nhiều tài sản.
Mùa đông ít rau ăn, tôi đã nhiều ngày liên tiếp ăn cơm trộn với dưa muối của mợ gửi.
Trên đường về, mẹ liên tục trách mắng tôi.
“Mày là ma đói đầu thai à?”
“Có mồm chỉ biết ăn, người ta nói mà không biết cãi lại à?”
Thấy tôi im lặng, bà lại véo miệng tôi.
Đau đến mức tôi kêu lên.
Miếng thịt trong miệng rơi xuống đất.
06
Lưỡi tê, thịt vẫn không ăn được.
Lúc đó, nỗi ấm ức dâng trào như thủy triều.
Tôi khóc oà lên.
Mẹ giơ tay định tát tôi: “Khóc, khóc, khóc, mày còn mặt mũi nào khóc, nếu không phải tại mày, mẹ đã không phải ở lại đây.”
Tôi nhắm mắt chờ đợi, nhưng không thấy tát vào mặt.
Lo sợ mở mắt ra, thấy tay mẹ vẫn giơ, khóe mắt đã ứa lệ.
Gặp ánh mắt tôi, bà lập tức quay đi.
Lau khô nước mắt, dùng tay vuốt lại mái tóc rối bù.
Rồi bình tĩnh nói: “Sau này đời sống khó khăn hơn, khóc có ích gì, tiết kiệm sức lực đi.”
Tối đó, bà Ngũ và thím ba đến.
Họ đến xin lỗi thay cho chú ba vì đã xúc phạm mẹ, đồng thời mang theo hai bát thức ăn thừa.
Một bát thịt kho tàu, một bát măng xào.
Thời đó ở quê, thức ăn thừa sau tiệc cưới đều là đồ ngon, thịt kho tàu là món chính, nhà chủ thường giữ lại để từ từ ăn, không đem cho người khác.
Bát thịt kho tàu có mười bảy miếng, mẹ nấu cùng cải chua.
Bà nói không thích ăn mỡ, chỉ ăn hai miếng.
Còn lại mỗi bữa mẹ hâm nóng một miếng cho tôi, tôi ăn suốt năm ngày.
Cuối cùng còn chút cặn cải chua, mẹ trộn vào bát cơm, chan nước sôi, thế là ăn tạm một bữa.
Sau tiệc mừng thọ, mẹ thay đổi hẳn tính cách.
Mẹ thường xuyên cãi nhau lớn tiếng với những người đàn ông trong làng.
Nhiều người bàn tán sau lưng: “Ngọc Phân sau khi ly hôn tính tình còn tệ hơn cả trâu, như vậy làm sao mà lấy chồng được?”
Rất nhanh đến tháng Chạp, nhà nào cũng bắt đầu làm cá và thịt khô để chuẩn bị Tết.
Nhà chúng tôi nghèo, mẹ chỉ mua được năm cân thịt và một con cá trắm để muối.
Khi phơi khô, bà nội lại bắt đầu nói mỉa mai.
“Miệng thì cứ đòi ly hôn, giờ đến Tết thịt cũng không mua nổi.”
“Giờ mới biết chứ? Ngoài Thanh Sơn nhà tao, không có thằng nào chịu bỏ tiền vì mày đâu.”
Lời vừa dứt, chú Đại Tráng cao lớn khỏe mạnh từ làng bên cạnh bước nhanh tới.
“Có chứ.”
Gương mặt đen nhẻm của chú ấy ửng đỏ, đưa cho mẹ hai miếng thịt khô đã hun khói.
“Ngọc Phân, cái này cho em.”
Bà mai theo sát phía sau, mặt cười rạng rỡ: “Ngọc Phân trẻ trung xinh đẹp, không biết bao nhiêu người muốn cưới, vừa hun khói xong, Đại Tráng đã vội kéo tôi đến đây, chưa kịp xem ngày.”
Mặt chú Đại Tráng càng đỏ hơn.
Chú ấy cao lớn, tính tình tốt, làm việc chăm chỉ, nhà có hai tầng lầu.
Năm ngoái, sau khi vợ chú ấy qua đời do tai nạn, người đến mai mối không ngớt.
Ở quê, chú ấy là một người đàn ông lý tưởng.
Mặt bà nội xanh lè, nghiến răng: “Đồ đàn bà ác độc như thế mà chú cũng muốn?”
Chú Đại Tráng cười khờ khạo: “Người mạnh mẽ thì tốt, không dễ bị thiệt.”
Bà nội định nói thêm, mẹ nhẹ nhàng nhưng kiên quyết: “Bà Vương, chúng tôi có chuyện cần bàn, bà ở đây không tiện đâu.”
Bà nội tức giận đến mức sắp nổ tung, không muốn nhưng vẫn phải rời đi.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Họ vào phòng khách nói chuyện, mẹ bảo tôi ở lại phòng phía đông.
Tôi ghé tai vào cửa, nghe chú Đại Tráng nói.
“Tôi sẽ đưa ba nghìn tiền cưới, sau này trong nhà em sẽ làm chủ, tiền kiếm được đều đưa cho em, tốt nhất chúng ta có thể sinh thêm một đứa con, trai hay gái đều được.”
“Tôi chỉ có một yêu cầu, em không được mang con gái theo. Tôi đã có một đôi con, sau này chúng ta còn phải sinh thêm một hai đứa nữa, thực sự không nuôi nổi nhiều thế.”
07
Bà mai và mợ tôi nghe tin đến khuyên mẹ.
“Điều kiện của Đại Tráng ở mười dặm quanh đây đều thuộc hàng nhất nhì.”
“Chị cứ trả Bé Bê về cho nhà họ Vương, nó là con cháu nhà họ, họ không nuôi sao?”
“Chị còn trẻ, cũng nên nghĩ cho bản thân.”
…
Tôi trốn sau cánh cửa nghe lén, không may đụng phải ghế, phát ra tiếng “bộp”.
Mẹ đẩy cửa, cúi nhìn tôi nhỏ bé yếu ớt.
Tay tôi run rẩy.
Tôi mong mẹ có thể lấy được người tốt, ngày nào cũng được ăn thịt.
Nhưng cũng sợ mẹ bỏ tôi lại cho bà nội khắc nghiệt và bố vô trách nhiệm.
Một lúc lâu sau, tôi nghe mẹ nhẹ giọng nói: “Tôi muốn cho Bé Bê học đại học, nếu không ai chấp nhận điều kiện này, tôi sẽ không tái hôn.”