Mau Nhìn Cặp Hotboy Đó Kìa
*Fat House Happy Water là một từ phổ biến trên Internet, thường dùng để chỉ Coca.
Số ngày nghỉ còn lại là bốn ngày.
Hai ngày của Tô An thư thả trôi qua, ngày thứ ba cũng như thế, cậu mở máy tính lên, nằm trên giường cà lơ phất phơ vểnh chân đọc truyện tranh, lúc thấy cốt truyện đặc sắc thì ngồi dậy, nhìn chằm chằm cuốn truyện tranh không chớp mắt, một tay lật sang trang, tay kia đưa về phía túi khoai tây chiên đã mở trên tủ đầu giường.
Tay vừa mới với vào, cửa phòng bị Dương Lan mạnh bạo đẩy ra, trên tay cầm cây chổi và hốt rác màu xanh dương, hốt rác dẫn đầu chen lấn tiến vào.
Tô An vội vàng rụt tay về, nhảy trên giường một cái, không hài lòng nói: “Mẹ, sao mẹ vào mà không gõ cửa!”
Dương Lan hơn híp mắt, nhìn cuốn truyện tranh trong tay cậu, lại nhìn túi khoai tây chiên trên tủ đầu giường, Tô An bị bà nhìn đến nỗi bất an xoa tay, để lại bột và dầu mỡ của khoai tây chiên lại giữa những đầu ngón tay.
“Tô An, con lại ăn cái gì trên giường phải không?” Dương Lan chống nạnh bằng một tay, đẩy chối về phía trước, “Cả ngày chỉ biết ăn uống chơi đùa, quét dọn vệ sinh cho con còn phải gõ cửa xin ý kiến hả? Xuống đây, quét qua phòng mình một chút đi.”
Tô An xem tình hình, thấy hôm nay tâm trạng mẹ mình không được tốt, ngoan ngoãn đóng sách trên giường lại cất kỹ, đặt chân xuống giường, rút khăn giấy lau sạch bột ở trên tay và khóe miệng mình, lại để túi khoai tây còn dư lại phân nửa lên bàn học cách xa giường mình, lúc này mới đi qua nhận chổi nịnh nọt cười cười với Dương Lan: “Mẹ, mẹ thật vất vả, mẹ nghỉ ngơi chút đi, còn chỗ nào chưa quét dọn không? Con sẽ làm hết.”
Tô An đứng dậy liền cao hơn Dương Lan tầm mười centimet, Dương Lan ngửa đầu nhìn đứa nhỏ nay đã trở thành cậu trai lớn, duỗi ngón trỏ ra chọc trán cậu, tức giận nói: “Không có, nếu để con chủ động quét dọn, cái nhà này không thể ở nữa rồi.”
“Nào có…… Bình thường con cũng có quét dọn mà.” Tô An nhỏ giọng cãi lại, đáp lại là ngón tay trên trán mình đột nhiên dùng lực làm đầu cậu hơi ngửa ra sau.
“Đừng nói nhảm, quét nhanh lên, xong thì xuống lầu mua chút muối giúp mẹ.” Dương Lan ra khỏi phòng, “Đúng rồi, mẹ mới mua gạo để trong nhà xe, lúc về tiện thể khiêng lên đi.”
“Tuân mệnh tuân mệnh.” Tô An lau trán, cầm chổi bắt đầu làm việc, tùy tiện quét nhà hai cái thì chỉ quét ra chút ít bụi bẩn, nghĩ thầm rõ ràng là rất sạch sẽ, nếu cậu nhớ không lầm thì cậu vừa tự quét qua trước Quốc Khánh……
Quét qua loa xong, Tô An nhét chìa khóa vào túi, mang dép lê bịch bịch bịch đi xuống lầu.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng*, Tô An vừa xốc rèm cửa cửa hàng tiện lợi lên liền vui vẻ, giơ tay chào hỏi Tề Văn Hiên đang tính tiền: “Trùng hợp quá, cậu cũng tới mua muối hả?”
*Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng: Có duyên dù ngàn dặm vẫn gặp mặt, không duyên dù ngay trước mặt vẫn xa cách.
Người tiến vào đứng ngược sáng, nhưng chỉ xem bóng dáng cũng biết là ai, Tề Văn Hiên sững sờ rồi mỉm cười: “Đúng vậy, trùng hợp thật.”
Tề Văn Hiên đứng bên cạnh quầy thu ngân chờ cậu, Tô An chọn muối xong cũng đến đây tính tiền, thuận tay mua hai chai Coca, nhét cho Tề Văn Hiên một chai.
“Có chuyện gì à?” Tề Văn Hiên cầm chai Coca hơi lạnh, cụp mắt nhìn cậu.
“Hửm?” Hai người nhàn nhã đi bộ trong khu chung cư, Tô An vặn mở nắp chai, ùng ục uống Fat House Happy Water đầy bọt khí, vô cùng sảng khoái thở dài một tiếng, sau đó mới chậc lưỡi nói: “Cậu không nên cảm thấy tôi cho cậu cái gì thì đều có chuyện, tổn thương tình cảm lắm…… Nhưng mà, cậu làm xong bài tập chưa?”
Tề Văn Hiên cũng vặn mở nắp chai Coca uống một ngụm, mím mím môi rồi nói: “Trừ Ngữ Văn ra thì xong hết rồi. Nhưng hơn cả bài tập, cậu xem trong nhóm chưa?”
“Nhóm gì?” Tô An mờ mịt muốn lấy điện thoại nhưng mới nhớ mình vốn dĩ đã không mang theo, đành phải hỏi, “Sao vậy?”
“Ngày cuối tuần hết kỳ nghỉ và học bù xong, thi tháng.” Tề Văn Hiên không giỡn nhây với cậu, trực tiếp nói thẳng ra, “Hơn nữa nghe nói lần này thi xong sẽ họp phụ huynh.”
“Họp phụ huynh???” Tô An khiếp sợ.
“Tin tức nhỏ do lớp phó học tập tuồn ra, chắc có lẽ không sai.” Tề Văn Hiên chắc chắn nói, “Không phải Lão Trịnh vừa nhận lớp chúng ta sao, bảo là muốn làm quen với phụ huynh của học sinh mới.”
Loại chuyện như họp phụ huynh này, từ khi tốt nghiệp trung học cơ sở, Tô An chưa từng được gặp qua.
Cậu nhớ lại hồi tiểu học, từng có lần họp phụ huynh xong, Dương Lan vừa về nhà liền đen mặt nhéo lỗ tai cậu, hình như là đứa nhóc nào bị cậu đánh thừa dịp họp phụ huynh đã mách lẻo với phụ huynh và giáo viên, làm cho mẹ Tô An vô cùng xấu hổ.
Ngày đó lỗ tai cậu thiếu chút nữa đã bị Dương Lan vặt xuống nhắm rượu, cậu nhớ lúc ấy bà phẫn nộ không thể kiểm soát nói: “Thành tích kém thì thôi, mẹ không ép con, nhưng con không thể an phận một chút, bớt gây chuyện lại cho mẹ hả?”
Có thể Dương Lan không biết, đôi khi cậu không kiếm chuyện, chuyện sẽ tự động đến kiếm cậu, Tô An không nói cho bà nghe nguyên nhân cậu đánh đứa nhóc kia là do miệng nó thiếu đánh, không biết nghe được chuyện nhà Tô An từ đâu, mắng cậu là đứa đáng thương không có cha.
Tô An không biết mình đã đắc tội với bạn học kia ở chỗ nào, trong lúc không may lại phải chịu đựng ác ý như vậy, có lẽ chỉ là một chút ác ý vốn đã không có nguyên do, đặc biệt là sự tàn nhẫn của một đứa trẻ không rành thế sự.
Có thể cho tới bây giờ cậu cũng không có tính cách yên lặng chịu đựng, lúc ấy Tô An còn rất nhỏ gầy nhảy dựng lên đẩy đứa nhóc kia vào góc tường đánh, mấy đứa con gái trong lớp đều thét lên, mãi đến khi quấy rầy đến giáo viên, hai thầy giáo hợp lực mới tách hai người ra được.
Ngày hôm sau khi bị mẹ vặn đỏ lỗ tai, Tô An kéo bè kết phái cùng mấy đồng bọn nhỏ chặn đứa nhóc kia đánh một trận trên đường tan học, đe dọa nói còn dám mách lẻo thì sẽ đánh tiếp.
Sau đó không biết đứa nhóc kia có phải bị đánh đến sợ không, không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Cậu còn nhớ rõ, đánh người xong vừa quay đầu lại đã thấy Tề Văn Hiên đeo cặp sách đứng ở đầu ngõ nhìn cậu, trong lòng cậu bỗng chốc lộp bộp, nhưng Tề Văn Hiên chỉ vẫy vẫy tay với cậu nói: “Tô Tiểu An, về nhà.”
Khuôn mặt non nớt còn dính chút bụi của Tô An lập tức cười hớn hở, cậu vứt bỏ đứa nhóc đang ngồi ở góc tường kia, nhảy nhót chạy tới nắm lấy tay Tề Văn Hiên.
“Cậu sẽ không mách mẹ tôi chứ?” Cậu nhớ ngày đó trên đường, cậu dè dặt hỏi Tề Văn Hiên.
Tề Văn Hiên lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không. Sau này ai bắt nạt cậu, tôi giúp cậu cùng nhau đánh nó.”
Suy nghĩ thoáng chốc đã trôi đi.
Tô An lấy lại tinh thần, cười khổ: “Chỉ mong lần này không ai mách lẻo với mẹ tôi.”
Dù sao lên cấp ba, số người bị cậu đánh cũng không ít, những tin đồn về cậu trong trường lại bị thêm mắm dặm muối, nhưng cũng không phải tất cả đều là bịa đặt.
Ví dụ như tên Con Rùa vừa khai giảng đã bị cậu đánh một trận.
“Cậu vẫn nên lo lắng cho thành tích của mình hơn.” Tề Văn Hiên chọc chọc cậu, “Nếu cậu có thể rời khỏi đội ngũ hạng một trăm đếm ngược, dì Lan sẽ đốt pháo ăn mừng.”
“Thành tích này…… Không thể vội được.” Tô An ngửa đầu uống Coca, hai người chậm rãi đi đến lầu dưới, cậu nói với Tề Văn Hiên: “Cậu lên trước đi, tôi khiêng túi gạo lên giúp mẹ đã.”
“Tôi giúp cậu.” Tề Văn Hiên theo sau cậu đi đến nhà xe.
Nhà Tô An không có ô tô, nhà xe chỉ để đỗ xe đạp và xe điện nhỏ, xung quanh chất đầy những thùng giấy chứa đồ không cần dùng, chuẩn bị làm phế phẩm bán đi bất cứ lúc nào.
Túi gạo được để bên cạnh xe điện, một túi gạo màu trắng lớn nặng trịch.
“Cậu giúp tôi một chút.” Tề Văn Hiên đưa muối và chai Coca trong tay mình cho Tô An, không nói hai lời đã khiêng túi gạo lên vai, gật đầu với Tô An, “Đi thôi, cậu đóng cửa.”
Tô An cảm động khẽ hít mũi một cái, “Anh Hiên, cậu như vậy sẽ chiều hư tôi.”
Tề Văn Hiên cười, đi về phía hành lang: “Bớt nói nhảm, giả vờ giả vịt.”
Anh đặt túi gạo trước cửa nhà Tô An, Dương Lan nghe tiếng động thì đi ra từ phòng bếp, cười chào hỏi Tề Văn Hiên, đồng thời cũng mắng Tô An: “Đứa nhỏ này không hiểu chuyện quá, kêu con đi khiêng túi gạo mà con còn làm phiền Hiên Hiên.”
“Không sao đâu dì Lan, con tự cướp kiêng, rèn luyện thân thể.” Tề Văn Hiên mở miệng nói dối.
Anh từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Dương Lan, vừa ra trước cửa đã đưa một tay về phía Tô An, lúc này Tô An mới nhớ mình còn cầm đồ của anh, vội vàng đưa một gói muối cho anh, sau đó ngẩn người nhìn hai chai Coca.
Nước trong hai chai Coca bị uống không khác mấy, đã sớm không phân biệt được cái nào của ai rồi.
Tô An cũng không nghĩ nhiều, tùy ý đưa một chai cho anh, nhếch miệng cười vẫy vẫy tay: “Chiều nay tôi đến tìm cậu chơi nha.”
Tề Văn Hiên tự động phiên dịch thành “Chiều nay đến tìm cậu làm bài tập”.
Anh nhìn vào chai Coca trong tay mình, lại nhìn Tô An, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại đổi ý, chỉ nói: “Được, chờ cậu.”
Tạm biệt xong, Tô An trở về phòng, chuyện đầu tiên làm là mở điện thoại lên, tin nhắn trong nhóm ùn ùn kéo tới.
Lục lọi đến tin nhắn đầu tiên, Tô An xác nhận chuyện thi tháng và họp phụ huynh đều là sự thật, thở dài thật sâu một tiếng, ngửa mặt nằm trên giường, vứt điện thoại qua một bên.
Tác giả có lời muốn nói:
Coca bị cầm ngược rồi.
Anh Hiên lại không nói, khà khà.