Luận Pháo Hôi Làm Sao Trở Thành Đoàn Sủng

Rate this post

“Thời tiết hôm nay thật tốt.” Tạ Nguyên Gia ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, cảm thán một câu.

Đầu thu là khoảng thời gian thoải mái dễ chịu nhất, cuối thu không khí mát mẻ trời không một gợn mây, cây cối hoa cỏ trong cung đã bắt đầu chuyển vàng, khiến mảnh tường gạch đỏ càng thêm minh diễm, khiến tâm trạng mỗi người càng thêm khoan khoái.

Phó Cảnh Hồng vừa thả chậm bước chân, vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời, hắn hiển nhiên không có hứng thú ngắm mây trời như Tạ Nguyên Gia, “Chỉ tiếc, thế nhân (người đời) đa phần không thích mùa thu.”

“Tại sao?” Tạ Nguyên Gia khó hiểu.

“Đám thi nhân đó, cứ thấy thu về liền bi thương, dường như một năm bốn mùa, chỉ có mùa thu là khiến con người buồn man mác.” Phó Cảnh Hồng với vẻ mặt hờ hững trần thuật, “Thần ghét nhất chính là đám thi nhân mua danh chuộc tiếng.”

Tạ Nguyên Gia cảm thấy buồn cười, “Suy nghĩ của thi nhân thì làm sao giống với người thường cho được? Bởi vì lối suy nghĩ của họ rất độc đáo, cho nên các tác phẩm của họ mới nổi tiếng và được ưa thích, thật ra bọn họ không phải đang cố ra vẻ đâu.”

“Ờ.” Phó Cảnh Hồng từ chối cho ý kiến, “Suốt ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt [1] cử động cán bút, y hệt cái đám văn thần, chỉ cần đụng phải chuyện quốc gia đại sự, một tên đều không dùng được.”

[1] – Phong hoa tuyết nguyệt: Ám chỉ những cảnh vật đẹp tuyệt vời được thiên nhiên ban tặng. Là một trong những đề tài, nguồn cảm hứng bất diệt của các văn nghệ sĩ.

Sau còn dùng để phê bình những bài văn thơ có câu từ rườm rà, hoa mỹ nhưng nội dung thì nghèo nàn, sáo rỗng. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng điếm.

Trong sách miêu tả Phó Cảnh Hồng chính là loại người tôn sùng vũ lực, dù cho hắn đọc đủ mọi loại thi thư kinh luân một bụng, nhưng thực chất lại rất chán ghét đám văn nhân hủ lậu, sau khi hắn nắm giữ triều chính thì địa vị của võ nhân ở trong triều luôn được đề cao, ngược lại văn nhân lại không được coi trọng. Cách làm này của hắn đương nhiên không có sai, dẫu sao vương triều Đại Thành lúc này cũng đang rơi vào thời kỳ biến động, liên minh Tây Vực rục rịch ngóc đầu dậy, quả thật rất cần võ tướng trấn thủ.

Tạ Nguyên Gia khẽ cười, nhẹ giọng nói: “Hoàng thúc luôn đặt việc quốc gia đại sự lên hàng đầu, kỳ thật trẫm cảm thấy văn võ các quan đều có ưu thế riêng, võ tướng trấn giữ biên quan, văn thần ổn định nội bang, thiếu một bên đều không được.”

Phó Cảnh Hồng tất nhiên cũng biết đạo lý này, “Tuổi của Hoàng Thượng vẫn còn nhỏ, đợi ngươi lớn hơn chút nữa liền biết, đám văn thần đó suốt ngày chỉ biết đem đến phiền não cho ngươi.”

Tạ Nguyên Gia mỉm cười, không thảo luận vấn đề này nữa: “Hoàng thúc thích nhất mùa nào?”

“Mùa đông.” Phó Cảnh Hồng không chút do dự trả lời.

Tạ Nguyên Gia gật đầu, “Quả thật rất phù hợp với tính cách của Hoàng thúc.”

“Vậy Hoàng Thượng thì sao? Hoàng Thượng thích mùa nào?” Phó Cảnh Hồng lập tức hỏi ngược lại.

Tạ Nguyên Gia dừng bước, vừa nhấc mắt liền thấy một phần cây ngân hạnh lấp ló ở bờ tường cấm cung, tán lá hình quạt màu vàng xum xuê thấp thoáng bên tường đỏ, y nhìn một hồi lâu mới nói: “Một năm bốn mùa, mùa nào trẫm cũng thích.”

Mùa xuân trăm hoa đua nở, mùa hè đưa hấu đủ đầy, mùa thu gió lạnh hiu hiu, mùa đông tuyết rơi trắng xóa.

Đôi mắt Phó Cảnh Hồng trở nên thâm thúy, khóe môi bỗng nhiên khẽ nhếch: “Hoàng Thượng quả nhiên có lòng bác ái.”

Tạ Nguyên Gia: “???”

Phó Cảnh Hồng không nói gì nữa, chỉ tiếp tục đi về phía trước, Tạ Nguyên Gia không rõ câu nói lúc nãy của hắn rốt cuộc là khen hay chê, đã không nghĩ ra thì thôi bỏ qua không nghĩ tới nữa.

Hai người lại đi thêm một lúc, bất tri bất giác đi tới Triều Tịch Điện, cũng chính là nơi ở của Trưởng công chúa Thu Dương, bây giờ trong hậu cung chỉ còn mình nàng là Công chúa chưa xuất giá, đương nhiên cũng chỉ có một mình nàng ở đây.

“Nếu đã tới chỗ của Thu Dương rồi, trẫm cũng muốn vào xem thử.” Tạ Nguyên Gia trưng cầu ý kiến của Phó Cảnh Hồng, “Nghe nói hai ngày nay thân thể Thu Dương không được tốt, trẫm vừa khéo tới thăm bệnh.”

Phó Cảnh Hồng đương nhiên sẽ không từ chối: “Vậy theo ý của Hoàng Thượng.”

Hai người cùng nhau đi vào Triều Tịch Điện, thế nhưng rất kỳ lạ, trước cửa cung vậy mà không có cung nhân canh giữ. Tất cả các cửa trong cung luôn có người trông giữ, khi thấy Hoàng Thượng đến nhất định sẽ lớn tiếng thông báo đồng thời quỳ xuống, thế nhưng Triều Tịch Điện lại không có ai, khiến Tạ Nguyên Gia có chút kinh ngạc.

Y đi vào trong, phát hiện người ở trong Triều Tịch Điện rất ít, đưa mắt nhìn một vòng nhưng lại không thấy bất kì một cung nữ thái giám nào, hơn nữa phần lớn hoa cỏ trong viện đều đã héo khô, rõ ràng rất lâu rồi không có ai chăm sóc, tuy vẻ ngoài của cung điện xa hoa, nhưng bên trong lại hoàn toàn không tương xứng với thân phận của Trưởng công chúa.

Lúc này mới có một tiểu thái giám vô cùng lo lắng chạy tới bụp một tiếng quỳ xuống đất, run run nói: “Tham, tham kiến Hoàng Thượng!”

“Miễn lễ.” Tạ Nguyên Gia xua tay, y nhìn trái phải, có chút bất mãn hỏi: “Viện này sao lại không có người chăm sóc? Nhìn cứ như bị bỏ hoang đã lâu.”

Tiểu thái giám vội nói: “Hồi, hồi bẩm Hoàng Thượng, Ma, Ma ma quản sự không, không có an bài.”

Phó Cảnh Hồng hơi nhíu mày.

“Thu Dương đâu?” Tạ Nguyên Gia bỏ qua vấn đề này, chờ vào gặp Thu Dương rồi tính sau.

“Trưởng công chúa đang nghỉ ngơi……” Tiểu thái giám chỉ tay vào trong nội điện.

Tạ Nguyên Gia gật đầu, vòng qua gã dẫn theo Phó Cảnh Hồng đi vào bên trong, vừa đi vừa nhỏ giọng thì thầm: “Chỗ này của Thu Dương có phải âm u quá không?”

“Trước đây Triều Tịch Điện từng là nơi ở của nữ nhi được Thái Tổ thương yêu nhất, dù đã trải qua nhiều năm, nhưng vẫn luôn được chú tâm bố trí người chăm coi, không ngờ lại xuống cấp đến như vậy.” Phó Cảnh Hồng nhàn nhạt giải thích.

Trong lòng Tạ Nguyên Gia dâng lên dự cảm chẳng lành, y nhanh chân bước về phía trước, mắt thấy nội điện gần ngay trước mắt, đồng thời cũng phát hiện có mấy tiểu cung nữ đang ngồi ở bàn đá trước cửa vui cười giỡn hớt, còn có một ma ma lớn tuổi đang gác chân ăn hoa quả, khung cảnh nhốn nháo, căn bản không ai chú ý tới việc có người tiến vào nội viện.

“Láo xược!”

Tạ Nguyên Gia với Phó Cảnh Hồng còn chưa lên tiếng, tiếng quát lớn của Thiến Bích đã chấn tỉnh cả đám cung nhân không ra thể thống đó, đợi đến khi thấy rõ người tới vận một thân long bào minh hoàng thì cả đám đã bị dọa sợ vỡ mật, vội vội vàng vàng quỳ rạp xuống đất: “Hoàng Thượng vạn tuế!”

“Thu Dương còn đang sinh bệnh ở bên trong, sao các ngươi không ở bên cạnh chăm sóc?” Tạ Nguyên Gia cảm thấy kỳ lạ, không phải mấy cô Công chúa ở trên TV khi bị bệnh luôn có một đám cung nữ vây quanh sao?

Đám cung nữ ngơ ngác nhìn nhau, chỉ có vị ma ma lớn tuổi kia mỉm cười nói: “Công chúa đã uống thuốc, bây giờ chắc hẳn đang ngủ.”

“Ngủ?” Tạ Nguyên Gia có hơi do dự, Thu Dương ngủ rồi, y quấy rầy hình như không được tốt lắm, hay là mình đi về trước?

Ngay khi y đang nghĩ đến việc ngày mai lại đến, bên kia cánh cửa liền có âm thanh rất nhỏ vang lên, một tiểu cung nữ tuổi còn khá trẻ đi ra, đó là cung nữ Trần Nhi thường ngày luôn theo hầu bên người Thu Dương, nàng cúi người hành lễ: “Hoàng Thượng vạn an, Trưởng công chúa đã tỉnh, nghe nói Hoàng Thượng giá lâm, đã rửa mặt chờ sẵn.”

“Vậy trẫm đi xem thử.” Tạ Nguyên Gia mỉm cười, y đang muốn vào chợt nhớ tới Phó Cảnh Hồng không thể đi theo mình vào trong, Thu Dương và y có mối quan hệ huynh muội, nhưng Phó Cảnh Hồng lại là ngoại nam (trai lạ), bước vào khuê phòng của nữ nhi chưa lập gia đình, chính là điều tối kỵ ở thời cổ đại.

Phó Cảnh Hồng cũng không có hứng thú tham quan phòng ngủ của tiểu cô nương, tùy ý đi đến cái bàn bên cạnh ngồi xuống, nhàn nhã nói: “Thần ở đây chờ, Hoàng Thượng vào đi.”

Tạ Nguyên Gia yên tâm đi theo tiểu cung nữ kia vào, phía sau chỉ có Thiến Bích đi theo.

“Hoàng huynh sao lại tới đây?” Thu Dương ngồi ở mép giường dựa vào đệm mềm, trên đùi đắp một cái chăn mỏng thêu hoa, sắc mặt có chút tiều tụy, khí sắc rất xấu.

Tạ Nguyên Gia thấy nàng muốn hành lễ, vội bảo nàng ngồi yên, còn bản thân thì ngồi xuống cái ghế bên cạnh giường, quan tâm hỏi: “Hôm qua trẫm nghe nói muội sinh bệnh, hôm nay đúng lúc đi ngang qua, nên tới thăm.”

“Đã đỡ hơn chưa?”

Thu Dương lộ ra nụ cười cảm kích, “Thần muội khá hơn nhiều rồi, đã làm Hoàng huynh lo lắng.”

Tạ Nguyên Gia gật đầu, lại hỏi: “Thu Dương bị bệnh gì?”

“Chỉ là phong hàn mà thôi, Ngự y nói điều dưỡng vài ngày liền ổn.” Thu Dương ngoan ngoãn trả lời.

Tạ Nguyên Gia thấy có vẻ không nghiêm trọng, nhưng vẫn dặn dò: “Vậy phải nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi thật nhiều theo lời Ngự y nói, nhớ uống thuốc đúng giờ.”

Thu Dương đáp lại bằng nụ cười.

Lúc này Tạ Nguyên Gia mới có tâm tình ngó quanh chỗ ở của Thu Dương, đây là lần đầu tiên y bước chân vào phòng của con gái, khó tránh khỏi có chút tò mò. Nhưng vừa nhìn đến, y liền cảm thấy có chút không đúng.

Thu Dương dầu gì cũng là Công chúa, mẫu thân khi còn tại thế cũng giữ chức Tần vị, Triều Tịch Điện đã từng là nơi rất phồn hoa, vậy tại sao trong căn phòng này lại không có bất cứ đồ vật trang trí nào? Trừ bỏ trên bàn ở gian ngoài có đặt một cây đàn cổ, thì trong phòng không có bất kỳ đồ vật đáng giá nào, không biết còn tưởng đây là phòng của thiếu nữ trong gia đình bình thường.

Lại nói đến cái bàn trang điểm này, trên bàn trang điểm của nữ nhi nhà nào mà chẳng có mấy món trang sức? Thu Dương tuy là Công chúa, nhưng trên bàn lại chỉ có le que vài ba cây trâm, kiểu dáng còn không phù hợp với độ tuổi của một thiếu nữ, trông rất cũ kỹ, còn không đáng giá bằng một cây kim thoa của Hoàng Hậu.

Trong lòng Tạ Nguyên Gia ngập tràn sự ngờ vực, đúng lúc này Thiến Bích lại kinh ngạc hô to: “Hoàng Thượng người nhìn xem, bên trong chén thuốc của Công chúa có cặn bẩn?”

“Thật sao?” Tạ Nguyên Gia ghé qua nhìn thử, quả nhiên trong cái chén màu trắng trên tay của Thiến Bích lờ mờ thấy được chút cặn bẩn giống như bụi đen đọng lại, chắc hẳn không phải là bã thuốc, “Cái chén này chưa rửa qua sao?”

“Hoàng Thượng!”

Chưa kịp đợi cho Tạ Nguyên Gia suy luận ra điều gì, tiểu cung nữ vẫn luôn im lặng ở trong phòng đột nhiên quỳ xuống, dập đầu thật mạnh lạy ba cái: “Hoàng Thượng minh giám! Chuyện này vốn dĩ Công chúa không cho phép nô tỳ nói, nhưng nếu người đã tới đây, nô tỳ cả gan, có một số việc muốn bẩm báo!”

Bị khí thế hùng hồn vì nghĩa quên thân của nàng làm cho giật mình nhảy dựng, Tạ Nguyên Gia lập tức cho phép nàng đứng lên nói.

“Trần Nhi!” Thu Dương muốn cản không cho nàng nói, lại bị Tạ Nguyên Gia ngăn lại: “Thu Dương, không sao đâu, Hoàng huynh muốn nghe thử, không cần phải sợ.”

Sắc mặt Thu Dương hơi tái, lúng ta lúng túng ngồi trở về.

Trần Nhi mày liễu dựng ngược mắng: “Hoàng Thượng, Triều Tịch Điện này từng là nơi ở của Trưởng công chúa Thu Dương và Trưởng công chúa Sở Tú, nhưng Trưởng công chúa Sở Tú ba năm trước đã xuất giá, trong cung liền vắng chủ. Tuổi Công chúa vẫn còn nhỏ, Tiên đế lại mang bệnh trong người, ma ma liền bắt đầu chèn ép Công chúa nhỏ dại, ở Triều Tịch Điện bằng mặt không bằng lòng lừa trên gạt dưới, khắt khe với Công chúa!”

“Lúc đầu còn chưa dám làm gì quá mức, chỉ trộm vài món trang sức vàng bạc của Công chúa đem ra cung bán lấy tiền, về sau bắt đầu tác oai tác quái, ăn xén ăn bớt chi phí và nguyên vật liệu ăn mặc của Công chúa! Còn đám tiện nhân ở ngoài kia! Mắt thấy ma ma ở trong cung làm đương gia [2], cũng kéo nhau học theo cái thói đó, chưa từng có kẻ nào hầu hạ Công chúa một cách tận tâm!”

[2] – Đương gia: Người đứng đầu cai quản mọi việc.

“Bây giờ Công chúa ngay cả một bộ cung trang [3] đàng hoàng cũng không có, tất cả đều do con mụ già kia ăn xén ăn bớt!”

[3] – Cung trang: Lối ăn mặc của phụ nữ trong cung.

Trần Nhi nhả chữ như châu, mạnh mẽ lên án những hành vi tàn ác của cung nhân trên dưới Triều Tịch Điện, đang nói hăng say thì bật khóc: “Tính cách Công chúa dễ mềm lòng, thường ngày chỉ thích viết viết vẽ vẽ, không có khả năng quản được cái đám lòng lang dạ sói đó!”

Tạ Nguyên Gia hoảng hốt, hèn gì khi đó rõ ràng đang giữa mùa hè, Thu Dương lại mặc y phục mùa xuân tới thăm mình, lúc đó y cứ tưởng nàng thật sự thích bộ y phục kia, thật không ngờ đó lại là bộ đồ duy nhất nàng có thể mặc ra khỏi cửa.

Trách không được.

Trong lòng Tạ Nguyên Gia khó chịu, nếu y sớm nhận ra được sự lúng túng xấu hổ trong đôi mắt của Thu Dương khi đó thì tốt rồi……

“Vậy tại sao mấy năm trước ngươi tố giác?” Tạ Nguyên Gia khàn giọng hỏi, “Tuy lúc đó Phụ hoàng bệnh nặng bất tỉnh nhân sự, nhưng những chuyện này vẫn có người lo.”

Trần Nhi càng khóc to hơn, “Sao lại không đi tìm! Nhưng lúc đó tình hình quá hỗn loạn, nô tỳ có đi tìm mấy Ma ma quản sự, nhưng ai cũng trơ ra không quan tâm.”

Khi đó quả thật lòng ai cũng hoảng loạn tự tìm kế sách, sẽ không có ai nguyện ý quan tâm đến việc một cô bé chỉ mới mười tuổi đang sống như thế nào, có lẽ sau khi thử qua vài lần Trần Nhi đã từ bỏ.

Tạ Nguyên Gia nhìn sang Thu Dương, rồi nhìn xuống vết đen ở trong chén, đột nhiên ở trong lòng bừng lên một ngọn lửa giận xưa nay chưa từng có, tuy thời gian y tiếp xúc cùng Thu Dương không quá lâu, nhưng y là thật lòng yêu thương cô bé này, y trăm ngàn lần không ngờ, ở một nơi như Hoàng cung, vậy mà lại có kẻ dám đối xử với Công chúa như vậy!

“Hoàng huynh……” Thu Dương thấy y không có biểu cảm gì, không hiểu sao tự dưng lại hoảng hốt, nàng chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của Hoàng huynh, “Là Thu Dương vô dụng, không quản được người của mình, khiến Hoàng huynh tức giận.”

Tạ Nguyên Gia bình tĩnh vỗ về đầu nàng, nhẹ giọng nói: “Thu Dương không cần sợ, Hoàng huynh không có giận.”

Y buông tay, quay đầu nói với Thiến Bích: “Ngươi ở lại đây trông chừng Thu Dương, trẫm ra ngoài một chuyến.”

Thiến Bích vội gật đầu.

Sắc mặt Tạ Nguyên Gia trầm xuống đi ra ngoài, đẩy cửa điện ra.

Phó Cảnh Hồng đúng lúc ngẩng đầu lên, thấy được vẻ mặt này của y, hắn không thích khuôn mặt Nguyên Gia lộ ra thần sắc như vậy, liền quan tâm hỏi: “Hoàng Thượng, làm sao vậy?”

Tạ Nguyên Gia nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Hoàng thúc, muội muội của trẫm bị người ta ức hiếp.”

Động tác trên tay của Phó Cảnh Hồng dừng lại, bỗng nhiên cong môi cười: “Muốn thần thay Hoàng Thượng xử lý ư?”

“Không cần, trẫm tự mình giáo huấn.” Tạ Nguyên Gia lắc đầu, “Muội muội của trẫm, tự trẫm bảo hộ.”

Phó Cảnh Hồng âm thầm gật đầu, hóa ra Nguyên Gia cũng có lúc oai hùng như vậy, quả thật càng làm người ta say đắm.