Lửa Cháy Lan Ra Đồng Cỏ
Mạnh Trì hết cách rồi, lẩu dầu cay là tự cô chọn, người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.
Cho nên, phải ăn thôi.
Thẩm Khinh Nhược cả ngày chưa ăn, vừa rồi lại cùng Mạnh Trì vận động dữ dội trong xe một hồi nên đã sớm đói đến cái bụng lép kẹp, sau khi ngấu nghiến hai ba miếng thịt bò thì chậm rãi lại, đầu óc cạn dầu bắt đầu chuyển động trơn tru lại.
Cô nhìn Mạnh Trì ăn cả nửa ngày cũng không ăn hết đồ ăn trong chén, ngược lại nước thì uống hết ly này tới ly khác.
Cô quan sát một hồi sau đó giơ tay gọi phục vụ tới, nói mấy câu bên tai đối phương.
Ba phút sau, hai người phục vụ đi tới, trong tay mỗi người bưng một nồi lẩu uyên ương.
Mạnh Trì không hiểu, cô ngẩng đầu, đôi gò má ửng đỏ, trên mặt rịn mồ hồi, cánh môi mỏng cay đến đỏ bừng.
“Toàn bộ đồ ăn bên trong tôi đã lấy ra, có thể bưng đi luôn.” Thẩm Khinh Nhược nói tiếp: “Xin lỗi, gây thêm phiền phức cho mọi người.”
Hai nhân viên này đều là người vừa rồi nói chuyện ở cửa, một người bưng nồi lẩu dầu cay lên, một người thay nồi lẩu uyên ương trong tay vào, ngay sau đó bật lửa.
“Không sao đâu, lẩu dầu cay của tiệm tụi em quả thật rất cay, nhiều khách hàng ăn không nổi, giữa chừng phải nhờ thay lẩu hầm xương.”
Một trong hai người nghiêng đầu hướng về phía Mạnh Trì nói:
“Chị gái này vừa nhìn đã biết không ăn được cay, để tụi em đổi lẩu uyên ương sẽ tốt cho chị gái này.”
Chờ đến khi nước lẩu trong nồi sôi sục, Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy Mạnh Trì cúi đầu ăn đồ còn dư trong chén liền nói:
“Đừng ăn, sẽ hại bao tử.”
Cô nhìn thấy lẩu xương đã sôi, chậm rãi bỏ cải thìa vào, từng cọng từng cộng nhúng vào:
“Như vầy sẽ tốt hơn, em có thể ăn.”
Tuy cô khá đói cộng thêm chuyện đổi lẩu giữa chừng nhưng trên gương mặt không hết có chút thiếu kiên nhẫn, cô cũng không hỏi Mạnh Trì quá nhiều như: vì sao không ăn được cay lại muốn chọn lẩu dầu cay. Dường như cô đã biết đáp án.
Mạnh Trì cảm thấy mình đã che giấu rất tốt chuyện không ăn được cay nhưng không biết vì sao lại bị phát hiện, trong lòng rất xấu hổ, cô lo đối phương sẽ truy hỏi nhưng bây giờ lại không có chuyện gì khác để làm cho nên cô chỉ đành vùi đầu tiếp tục ăn, mượn điều này che giấu nỗi xấu hổ của mình, cũng không cần cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ.
Tuy Thẩm Khinh Nhược rất thích trêu chọc cô nhưng cũng có lúc cũng sẽ truy cứu ngọn ngành ép cô vào góc tường hỏi cho bằng được. Ví dụ như lúc này, cô ấy không hỏi cô rốt cuộc có thích ăn lẩu không, vì sao không thích ăn lại muốn hẹn.
Cô nhìn thấy Thẩm Khinh Nhược không có ý cố hỏi nên cũng bình tĩnh lại, khẽ Ồ một tiếng, không tiếp tục ăn đồ ăn cay trong chén, đồng thời nhận lấy nước ô mai đối phương đưa cho.
Thẩm Khinh Nhược gắp đồ ăn đã chín bỏ vào trong dĩa mới, đưa cho người đối diện, từ tốn nói:
“Thật ra tôi không phải là người tỉ tỉ, có đôi khi sẽ quên rất nhiều chuyện cho nên em phải nói với tôi, em muốn gì, không muốn gì, như vậy tối mới biết được.”
“Ồ.”
“Tôi không pha gia vị cho em, tự em pha đi.”
Sau đó Thẩm Khinh Nhược ăn một miếng nhưng lại thấy Mạnh Trì vẫn chậm chạp ngồi yên, cô lại hỏi:
“Sao vậy?”
Mạnh Trì vùi đầu ăn rau:
“Em không thích nước chấm.”
Lần đầu tiên Thẩm Khinh Nhược gặp người ăn lẩu không chấm nước chấm, cô thầm nghĩ: được rồi, đứa nhỏ này đã biết nói lời từ chối với cô, hơn nữa còn nói không thích chấm nước chấm, đúng là học đi đôi với hành.
Tiệm lẩu luôn đón khách, cũng không hề thiếu khách, gần tới hừng đông vẫn có khách mới vào.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện nhưng nói thì ít mà ăn thì nhiều, cứ ăn đến hơn mười hai giờ khuya.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Trì ăn lẩu trễ đến vậy, cũng là lần đầu tiên ăn… vui đến thế.
Mùi vị của tiệm lẩu này cũng khá ngon, với một người ăn lẩu không nhiều như cô thì có thể đứng thứ ba trong danh sách.
Lúc mới đầu ăn lẩu cay, đầu lưỡi tê đau nhói nên không nếm ra mùi vị, sau đó đổi thành lẩu xương hầm thì cũng cảm nhận được chút mùi vị, nguyên liệu nấu đều rất tươi, cô tự nhiên ăn nhiều hơn.
“Hai chị em ăn xong chưa?” Lúc này một người vụ nhìn quen mặt đi ngang qua bàn của các cô, nhìn thấy các cô thu dọn đồ liền thuận miệng hỏi.
“Ăn xong rồi.” Thẩm Khinh Nhược nhìn thấy phục vụ đã thay bộ đồng phục, đeo túi trên lưng, cũng thân thiết trả lời: “Hết giờ làm rồi à?”
“Đúng vậy.” Người phục vụ hết giờ làm cả người vui vẻ, bước ra ngoài, vẫy tay:
“Chị với em gái về chú ý an toàn nha.”
Thẩm Khinh Nhược nói xong “Anh cũng chú ý an toàn.” thì nghe thấy bạn nhỏ cũng nói ‘Chú ý an toàn’, dường như đối phương đồng ý với xưng hô chị chị em em trong câu nói kia.
Mạnh Trì không có cảm xúc, ngược lại cô nói với Thẩm Khinh Nhược:
“Khăn giấy bên cạnh tay chị, đưa cho em.”
Đối với Mạnh Trì thì lời vừa rồi chỉ là buộc miệng, xuất phát từ sự lễ phép cũng không nghĩ gì nhiều.
Thẩm Khinh Nhược cầm lấy hộp giấy, ngắm nghía sau đó nở nụ cười bất lương với Mạnh Trì, đôi môi ửng đỏ khẽ mở:
“Gọi chị*, tôi sẽ đưa cho em.”
*Xưng hô trong tiếng Trung là 我 và 你 tương tự I với You trong tiếng Anh. Trong truyện Mạnh Trì xưng hô với Thẩm Khinh Nhược mình edit là Chị-em vì với tính cách của Mạnh Trì thì với một người lớn tuổi hơn Mạnh Trì sẽ lễ phép xưng chị, xưng hô 我-你 thì tùy vào người đối thoại sẽ hiểu theo ý của mình. Còn cụ thể trong câu nói của Thẩm Khinh Nhược “叫姐姐, 我就给你.” thì 姐姐 (chị), Thẩm Khinh Nhược muốn Mạnh Trì gọi mình trực tiếp là chị luôn. Mình giải thích để mọi người không hỏi sao Mạnh Trì xưng với Thẩm Khinh Nhược là chị rồi mà Thẩm Khinh Nhược còn bắt Mạnh Trì gọi chị. Đồng thời sau này gọi trực tiếp姐姐 mình sẽ edit là chị* nha. Nếu mọi người cảm thấy giải thích của mình có vấn đề thì hãy góp ý cho mình nha.
Bếp lửa đã tắt nhưng nhiệt độ vẫn còn vương lại, hơi nóng trong nồi vẫn còn tỏa ra.
Mạnh Trì vẫn còn nhỏ tuổi nhưng gương mặt lại hoàn mỹ, ở trong làn khói trắng trở nên không chân thật, đáy mắt hơi ửng đỏ, giống như con thỏ nhỏ yếu đuối dễ bị ăn hiếp nhưng cũng toát ra tia quật cường.
Cô nhìn thẳng vào trong đôi mắt Thẩm Khinh Nhược, cánh môi mím thành đường thẳng, vẫn chậm chạp không lên tiếng.
Thẩm Khinh Nhược cảm thấy mình quá vô vị liền đưa khăn giấy tới:
“Em đừng giận, cho em nè.”
Mạnh Trì rút tờ khăn giấy, lau mồ hôi, nhỏ giọng nói:
“Em không có giận.”
Thẩm Khinh Nhược lớn hơn cô rất nhiều, gọi một tiếng chị quả thật không quá đáng nhưng khi Thẩm Khinh Nhược nhìn cô, cô lại không thể… gọi thành tiếng.
Thẩm Khinh Nhược cho rằng Mạnh Trì là sinh viên của học viện Mỹ thuật Tây Lĩnh cho nên lúc này trở về ký túc xá thì quá trễ vì vậy không hỏi mà đưa thẳng Mạnh Trì trở về khách sạn cô đã đặt phòng trước đó.
Mà Mạnh Trì cũng không nhiều lời, cho rằng Thẩm Khinh Nhược lại muốn…
Lúc tới phòng của Thẩm Khinh Nhược, kết nối vào Wifi Mạnh Trì mới có thời gian kiểm tra tin nhắn chưa đọc trong điện thoại, trong đó có tin nhắn QQ của thầy Điền cách đây ba tiếng.
Mạch Điền Lí: (hình ảnh) đây là tranh hôm nay em vẽ?
Mạch Điền Lí: Bức tranh này lưu loát hơn nhiều so với lúc trước, không tệ, nhưng có vài chi tiết có vấn đề.
Trên bức tranh là bản vẽ gốc một người đàn ông ngồi trên bãi cỏ, là tranh ban ngày Mạnh Trì vẽ ở học viện Tây Lĩnh.
Mạnh Trì đã lưu bản vẽ gốc ở phòng tranh nhưng không ngờ bị thầy Điền nhìn thấy, khi nhìn thấy tin nhắn của thầy Điền, lồng ngực căng cứng, bởi vì mấy hôm trước bị phê bình cô cho rằng lần này cũng vậy.
Cô xem đi xem lại tin nhắn của thầy Điền, xác định mình được thầy khen, lại nhịn không được mở tranh của mình ra xem.
Tin nhắn của thầy điền chẳng khác nào liều thuốc trợ tim dành cho cô, cô vui vẻ đi đi lại lại trong phòng hai vòng, nhân lúc Thẩm Khinh Nhược đang tắm, cô đi xuống siêu thị tiện lợi dưới lầu mua giấy bút.
Thẩm Khinh Nhược dẫn bạn nhỏ quay về khách sạn thật sự không có ý định làm gì cả, cô đi tắm cũng bởi vì từ tiệm lẩu trở về cả người đầy mùi. Lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy bản nhỏ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, đến gần nhìn thì thấy bạn nhỏ đang vẽ.
Đúng là sinh viện viện mỹ thuật.
Từ lúc ở chung đến nay, cô chưa từng hỏi Mạnh Trì quá nhiều thông tin cá nhân, trước đó nghe đối phương nói chuyện chứng khoán gì đó, còn tưởng rằng học kinh tế.
Cô liếc nhìn bản gốc, nhìn thấy trên bản nháp nhân vật được vẽ rất sống động, có thể thấy được người này bản lĩnh không tệ liền khen ngợi:
“Tranh vẽ rất khá.”
Thẩm Khinh Nhược vừa lau tóc vừa thuận miệng nói:
“Có dịp vẽ cho tôi một bức nha?”
Cô vừa dứt lời, lại tự lắc đầu, đi ra:
“Thôi bỏ đi, tôi ngồi không yên, không đảm nhận nỗi vai trò người mẫu này.”
Trong lòng Mạnh Trì thoáng dao động, cô nhìn bóng lưng gầy của Thẩm Khinh Nhược, nhẹ nhàng lật qua một trang, đầu bút vẽ vẽ trên giấy không ngừng nghỉ.
Lúc sau, hai người mỗi người một góc, Thẩm Khinh Nhược ngồi trên giường xử lý công việc, Mạnh Trì ngồi xếp bằng trên sofa vẽ.
Bầu không khí yên tĩnh lại hài hòa.
Hơn một tiếng sau, Thẩm Khinh Nhược xoa xoa gáy đã cương cứng, cô ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện trong phòng có thêm một người tồn tại, vừa rồi bận rộn nên tạm quên.
“Đừng vẽ nữa, mau đi tắm đi.” Thẩm Khinh Nhược cố ý giơ tay phe phẩy trước chóp mũi, nói: “Tôi ngồi đây vẫn ngửi thấy mùi lẩu trên người em.” Mạnh Trì đỏ mặt “Ồ’ một tiếng đồng thời đứng lên, không quên đóng lại tập tranh đặt khuất vào bên trong, giống như lo lắng đối phương sẽ xem tranh của mình.
Nhưng Thẩm Khinh Nhược không để ý hành động của Mạnh Trì, cô nói tiếp:
“Tôi biết em không thích dùng đồ trong khách sạn.”
Hai lần thuê phòng với Mạnh Trì, cô đã phát hiện đối phương chưa từng dùng đồ trong khách sạn.
Thẩm Khinh Nhược:
“Trong vali của tôi có khăn mới, đúng rồi, nếu em đồng ý thì cũng có thể mặc váy ngủ của tôi, bộ màu xám nhạt, tôi chỉ mặc một lần.”
Mạnh Trì thoáng do dự cuối cùng bệnh sạch sẽ đã chiến thắng, cô đi đến bên cạnh vali của Thẩm Khinh Nhược.
Bản thân cô lại không ý thức được, đối với cô mà nói, Thẩm Khinh Nhược cũng là người xa lạ không quá hiểu rõ nhưng trong thâm tâm cô lại không có ý bài xích.
Thẩm Khinh Nhược chủ động giải thích:
“Bình thường hay ở ngoài làm việc một hai ngày, tôi đành mang theo vali, lần này cũng vậy.”
Mạnh Trì thầm nghĩ, mỗi lần đều vất vả vậy sao? Luôn đi công tác?
Ánh mắt của cô nhanh chóng lướt qua đồ dùng cá nhân trong vali, mặt đỏ lên, sau khi lấy được đồ mình cần liền chạy thục mạng rồi khỏi hiện trường.
Sau khi tắm xong, Mạnh Trì mặc váy ngủ của Thẩm Khinh Nhược, may là bộ này phong cách khá đơn giản nên sau khi bước ra cô cũng không quá ngượng ngùng.
Thẩm Khinh Nhược cao 1m7+, thấp hơn Mạnh Trì một chút, hai người nhìn sơ thì không chênh lệch nhiều cho nên Mạnh Trì mặc khá vừa người/
Sau khi Mạnh Trì đi tắm không lâu thì Thẩm Khinh Nhược cũng buông công việc, nằm trên giường, sắp đi vào giấc ngủ thì nghe bên cạnh có tiếng động rất nhỏ, Thẩm Khinh Nhược khẽ mở mắt, nhìn thấy đối phương mặc váy ngủ của mình, ánh mắt của cô như bị đóng băng, cơn buồn ngủ cũng mất đi.
Mạnh Trì cho rằng Thẩm Khinh Nhược đang ngủ nên cô rón rén đi đến bên giường, lúc này nhìn thấy đối phương miễn cưỡng mở mắt liền nhỏ giọng nói:
“Em tắt đèn nha?”
Thẩm Khinh Nhược ‘Ừ’ một tiếng, khẽ xoay lưng qua nhường chỗ.
Mạnh Trì tắt đèn sau đó từ từ leo lên giường nằm xuống, dường như không muốn quấy rầy Thẩm Khinh Nhược đang ngủ.
Trong lòng cô nhớ tới bức tranh chưa vẽ xong, ý tưởng nảy nở trong đầu nhưng nhịn xuống không rời giường, chỉ khắc họa trong đầu. Một lúc sau, cô không nhịn được giơ tay, đầu ngón tay cách da thịt đối phương vào tấc thì ngừng lại, mặt không biến sắc, gần như cố không để phát ra âm thanh nào, ở trong không khí miêu tả đường nét cơ thể đối phương.
Thẩm Khinh Nhược vừa mở mắt lại nhắm lại, cứ như vậy nhiều lần, rốt cuộc không nhịn được nữa, nhẹ nhàng bay người qua.
…
Một tiếng sau, Mạnh Trì thủ thỉ bên tai cô:
“Chị*…”
– —-Hết chương 15—-
Chúc mọi người buổi tối ấm áp!