Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng
Lục Dương khoác sơ sài một chiếc áo ngủ bên ngoài thân hình vạm vỡ, ngồi ở ban công hút thuốc. Anh nhìn vào người phụ nữ đang nằm ngủ say trên giường của mình.
Sau một trận mây mưa, người con gái có cơ thể đẹp đẽ đầy hấp dẫn nằm sấp trên nệm, chăn vắt lên thân người che đi phần nhạy cảm. Lục Dương cau mày nhìn Uyển Hạ, lòng tự hỏi:
“Hạ! Em thật sự là người đó sao? “
Tiềm thức mang Lục Dương trở lại chuyện của mười hai năm về trước.
Khi đó anh là cậu nhóc mười lăm tuổi. Vì bị cha mẹ ép phải học tập và rèn luyện để trở thành người thừa kế từ quá sớm nên đã nghĩ quẩn. Khi anh đang định gieo mình từ lầu cao xuống để kết thúc tất cả thì một đứa bé mười tuổi chạy ra kéo lấy tay anh làm anh ngã nhào xuống sân thượng. Khoảnh khắc sống còn ấy đã khiến anh sợ hãi và từ bỏ luôn cả việc tự s.á.t.
Nhưng cô nhóc mười tuổi ấy thì không tin anh, cô bé ôm chặt lấy anh và mắng:
“Anh bị điên à! Sao lại phải nhảy lầu chứ? Cha mẹ anh biết thì sẽ buồn đấy. Em còn nhỏ thế này còn không muốn chết, anh lớn rồi mà ngốc thế? “
Lục Dương bật cười:
“Nhỏ như em mới không nên nghĩ đến cái chết đó nhóc”
Anh và cô bé cuối cùng cũng ngồi dậy nhìn nhau. Cô nhóc thấy anh cười được thì bớt lo. Cô nhóc hỏi anh:
“Sao anh lại muốn nhảy xuống đó? “
“Vì… vì anh ghét cha mẹ anh.”
Cô nhóc không nương tay, cốc đầu anh một cái rồi tự òa khóc nức nở. Anh bối rối hỏi:
“Sao? Làm sao mà khóc. Ai làm gì nhóc đâu mà khóc. Ơ kìa! “
Dỗ mãi thì con bé cũng nín. Lục Dương dịu dàng hỏi:
“Thế giờ nói cho anh nghe vì sao em khóc được chưa?”
Cô nhóc gạt nước mắt rồi nói:
“Cha mẹ em mất rồi. Anh còn có cha mẹ sao lại không thương mà đi giận họ chứ. Đúng là đồ ngốc.”
Lục Dương bật cười, tự dưng lòng anh nhẹ bẫng. Đúng vậy, anh vẫn may mắn hơn rất nhiều người, tại sao lại nghĩ quẩn chỉ vì áp lực kia chứ. Ít nhất anh vẫn còn có cha mẹ bên cạnh, không như cô nhóc trước mặt này.
Anh cảm kích vì cô bé đã cứu anh, anh xoa đầu và hỏi:
“Em tên gì, ở đâu? “
“Em ở quán mì dưới tòa nhà. Em tên…”
Con bé chưa kịp nói dứt câu thì bị tiếng quát của ai đó vang lên cắt đứt mất. Là cha mẹ và người nhà của Lục Dương đến tìm, họ làm ồn ào cả sân thượng, ôm lấy anh khóc lóc xin lỗi. Họ quây anh một hồi lâu cuối cùng kéo anh khỏi sân thượng. Khi anh quay sang tìm cô nhóc con kia thì đã chẳng còn thấy đâu nữa.
Sau ngày hôm đó, cha mẹ đã đưa anh qua Đức định cư. Anh chăm chỉ học tập và rèn luyện, mong bản thân nhanh chóng thành công để có thể tự lập và quay về Việt Nam. Đối với anh, cô nhóc năm nào chính là cứu tinh của đời mình, anh thành công trở thành vị CEO trẻ nhất tuổi nhất trong lịch sử của tập đoàn Lục Thị, một phần công lao chính là nhờ cô bé ấy.
Vì thế sau khi trở về nước, Lục Dương đã nhanh chóng tìm lại người xưa.
Quán mì dưới chung cư ngày xưa đã không còn nữa, hỏi thăm qua rất nhiều người cuối cùng Lục Dương cũng tìm đến được một căn hộ nhỏ ở khu bình dân, được biết là nhà của chủ tiệm mì ngày xưa.
Vừa bước vào Lục Dương thấy hai người tầm trung tuổi bố mẹ anh khiến anh có chút hoài nghi. Nhưng vẫn lịch sự mà chào hỏi.
“Chào hai bác”
Thấy người mặc vest lại còn đi xe sang tới bố mẹ Uyển Hạ đương nhiên là vui mừng ra mặt, niềm nở mà đón tiếp. Biết đâu làm người ta vừa ý mình lại được miếng hời.
“Chào cháu, ngồi xuống…ngồi xuống đi. Cháu muốn ăn gì để ta làm?”
“Thật ra cháu đến đây không có mục đích để ăn uống cháu đến đây là vì thứ khác…”