Hạ Cánh Nhanh Chóng
Gió thu giữa tháng mười đã mang theo hơi lạnh. Bên ngoài có một đài phun nước, Tống Dụ Minh mở cửa, anh nghe tiếng nước chảy thì cứ tưởng là trời mưa.
Tỉnh táo lại anh mới nhận ra đó là âm thanh của đài phun nước. Sương trắng chia ánh đèn vàng nhạt thành những quầng sáng đứt đoạn, trông như một dải hành tinh lơ lửng giữa không trung.
Một bóng dáng cao lớn đứng trước đài phun nước, Tống Dụ Minh vội vàng chạy vài bước đến gọi hắn: “Trình Hướng Lê, đừng để tâm những lời Tống Khải Minh nói vừa nãy. Chỉ vì tôi quen một chú mở trường bay nên mới…”
“Tống Dụ Minh.” Trình Hướng Lê xoay đầu ngắt lời anh: “Thật ra với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, cậu không cần phải giải thích những điều này với tôi.”
“Vậy tại sao anh lại ra ngoài?” Tống Dụ Minh kéo chặt áo trước ngực, anh nghĩ thầm chẳng lẽ hắn thật sự thấy nóng sao?
Trình Hướng Lê thở dài, hắn nhìn những cột nước cao thấp tạo thành các hình dạng khác nhau: “Vậy bây giờ cậu muốn nói gì với tôi? Nói với tôi cách cậu lái máy bay hạng nhẹ cùng người bạn phi công của cậu đi du lịch khắp nơi à?”
Nghe những lời nặng nề của hắn, Tống Dụ Minh cắn môi: “Anh cũng biết buồng lái cần hai người mà.”
“Vậy tại sao cậu không để Tống Khải Minh nói hết?” Trình Hướng Lê đánh trúng điểm yếu của anh: “Dù là ở nước ngoài thì thi bằng PPL (bằng lái máy bay cá nhân) cũng không phải chuyện dễ dàng, những trải nghiệm quý giá như vậy, cậu chưa từng chia sẻ gì với chúng tôi.”
“Bởi vì…” Tống Dụ Minh ấp úng nói ra hai chữ, anh phát hiện bản thân không biết nên kể cho Trình Hướng Lê từ đâu.
Lúc đó anh đã trải qua một tai nạn nên mới phải từ bỏ ước mơ từ nhỏ để vào học trường y. Dù miệng nói không sao, nhưng trong lòng anh rất khó chịu, suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng đọc sách.
Kin là người bạn thân lớn lên cùng Tống Dụ Minh. Sau khi biết được chuyện của anh, Kin luôn khuyến khích anh tự giải thoát cho bản thân bằng cách thi lấy bằng PPL, dù không thể thực sự vào nghề nhưng lái máy bay hạng nhẹ đi chơi cũng coi như thực hiện được ước mơ thời thơ ấu.
Nghĩ đến đây, Tống Dụ Minh cuối cùng cũng sắp xếp lại ngôn từ, bổ sung vào những khoảng trống trong câu chuyện sau thời gian dài ngắt quãng không nghĩ ngợi gì về nó: “Bởi vì quá trình học bay của tôi không suôn sẻ lắm, Kin học trước tôi vài năm nên đã động viên tôi rất nhiều, chỉ có vậy thôi.”
“Thật sao?” Trình Hướng Lê suy tư gật đầu: “Có nhiều người cùng lớn lên với cậu như vậy, thật là một điều hạnh phúc.”
Giọng hắn bình thản đến bất ngờ, nhưng lại như một con dao mềm mại có thể giết người, treo lơ lửng trên đầu Tống Dụ Minh.
Vì Tống Dụ Minh không chịu thừa nhận nên Trình Hướng Lê cũng không muốn hỏi quá sâu. Nhưng trong lòng hắn vẫn rất khó chịu, giống như bị thứ gì đó bị mạnh bạo phá vỡ.
Trình Hướng Lê đột nhiên nhận ra, hắn và Tống Dụ Minh thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Cả đời Tống Dụ Minh nhận được rất nhiều sự yêu thương vô điều kiện. Anh về nước làm việc có thể ở trong biệt thự mà cha mẹ mua cho, thích máy bay có thể bỏ ra hàng trăm nghìn tệ để thi bằng lái, anh có một gia đình hoàn chỉnh, có cha mẹ yêu thương và vô số bạn bè.
Còn bản thân hắn, dù làm công việc có vẻ ổn định, nhưng vẫn chỉ là một người lao động ngày ngày chạy đôn chạy đáo để kiếm sống, chỉ mới đặt cọc tiền nhà hai triệu, xung quanh cũng không có mấy người bạn thân.
Có lẽ bây giờ, hắn cũng sẽ sớm mất đi Tống Dụ Minh.
Thật ra Trình Hướng Lê không ít lần thắc mắc, tại sao Tống Dụ Minh lại đột ngột thay đổi thái độ với hắn, hôm nay là lúc hỏi rõ ràng.
“Tống Dụ Minh, khi cậu kết bạn với người khác, cậu xem trọng nhân cách hay năng lực hơn?”
“…Ý anh là sao?” Tống Dụ Minh khó hiểu hỏi lại.
“Ví dụ như nếu tôi không đạt được thành tích như hiện tại, chỉ là một cơ phó bình thường, không có hậu thuẫn và mối quan hệ, đến bốn mươi tuổi cũng chưa chắc đã thành cơ trưởng, cậu vẫn sẽ thấy tôi đặc biệt sao?” Trình Hướng Lê xoay người lại nhìn thẳng vào anh.
“Tôi…” Tống Dụ Minh ngơ ngác chớp mắt.
“Không trả lời được sao?”
“Không, tôi chỉ cảm thấy.” Tống Dụ Minh ngập ngừng mở lời: “Nếu anh không quen biết chị Hiểu Trang, Giang Thính Nhiên và những người khác thì chúng ta sẽ không có giao điểm trong mối quan hệ xã hội.”
“Dụ Minh.” Trình Hướng Lê nhẹ nhàng lắc đầu: “Tôi không cần cậu dùng logic và lý trí để phân tích, tôi chỉ cần cậu nói cho tôi nghe cảm nhận đầu tiên khi nghe câu hỏi này.”
“…” Tống Dụ Minh do dự cúi đầu, nhớ lại lúc mới quen, đứng ở cửa bệnh viện, anh nhìn hắn mặc đồng phục cơ trưởng lướt qua mình.
Cái xoay đầu ấy đã khiến Tống Dụ Minh hoảng hốt vài giây, cũng trở thành tối hậu thư cho mối quan hệ giữa anh và Lưu Trạch Thần.
Lúc đó cảm tình mơ hồ của Tống Dụ Minh dành cho Trình Hướng Lê thực sự chỉ bắt nguồn từ sự ngưỡng mộ dành cho một người tài giỏi trong ngành nghề mà anh hằng mong ước.
Có thích, nhưng không nhiều, cũng không đơn thuần.
Nhưng——
“Cảm xúc giữa người với người sẽ thay đổi theo thời gian, không phải sao?” Tống Dụ Minh không thể phản bác lại câu hỏi của Trình Hướng Lê, nhưng anh vẫn bướng bỉnh nghĩ rằng, Trình Hướng Lê sẽ bao dung cho suy nghĩ nho nhỏ của anh.
Chỉ là lần này, Trình Hướng Lê không đứng về phía anh.
“Vậy thì đến khi nào cậu mới có thể gạt bỏ nghề nghiệp của tôi sang một bên và đối xử với tôi như một người bạn bình thường?”
“Chẳng lẽ tôi chưa từng sao?” Tống Dụ Minh gấp đến đỏ cả mặt, vừa nãy anh uống không ít rượu, giờ lại bị gió thổi qua nên cả người cảm thấy hơi choáng váng.
Trình Hướng Lê lắc đầu: “Tống Dụ Minh, cậu hơi say rồi.”
Tựa như khi thi lên nghiên cứu sinh, nhận được giấy báo nhập học và tốt nghiệp là lúc người ta được thả lỏng và vui vẻ, nhưng đối với hắn, trở thành phi công là một kỳ thi vĩnh viễn không bao giờ được tốt nghiệp.
Đặc biệt là sau tai nạn lần này, trong thời gian chờ đợi kết quả điều tra, mỗi ngày trôi qua với Trình Hướng Lê đều là sự giày vò.
Nếu Tống Dụ Minh cứ muốn gán ghép những danh tiếng hư ảo này lên người hắn, thì mỗi khi ở bên anh, Trình Hướng Lê sẽ không có được một giây phút nào yên ổn cả.
“Anh nói đi, tôi say chỗ nào?” Tống Dụ Minh mượn cơn say nắm chặt lấy áo Trình Hướng Lê: “Anh nói tôi không chân thành với anh, vậy ngay từ đầu anh bám lấy tôi, không phải cũng vì thấy tôi đẹp trai sao?”
“Vấn đề này tôi đã giải thích rất nhiều lần rồi. Tôi thích cậu vì…”
Vì sự dũng cảm đứng lên trong lúc nguy hiểm của anh, vì sự kính trọng của anh đối với sự sống và cái chết. Dù anh không phải là bác sĩ, bất kể địa vị xã hội của anh ra sao thì đó mới là điều quyến rũ nhất ở anh.
Đó gần như là lời tỏ tình, nhưng vào khoảnh khắc chuẩn bị nói ra thì lý trí đã kịp kìm lại.
Trình Hướng Lê thu hồi tất cả sự bốc đồng, hắn cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để nói những điều này —— có lẽ sau này cũng không còn cơ hội nữa.
“Ở ngoài gió lớn quá, tôi đưa cậu về.” Trình Hướng Lê gạt tay anh ra, cách lớp áo khoác dày, hắn nắm lấy tay anh kéo đi.
“Trình Hướng Lê, anh nói rõ ràng đi.” Tống Dụ Minh lắc lắc cánh tay hắn, anh nhận ra tình huống lại một lần nữa vượt khỏi tầm kiểm soát.
“Đến khi cậu thật sự biết yêu một người thì chắc cậu sẽ hiểu những lời tôi nói.”
“Vậy chúng ta hiện tại là gì?”
“It depends on you.” (Tùy thuộc vào cậu.) Trình Hướng Lê giơ tay gõ cửa.
(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)
Vài giây sau, tiếng bước chân vang lên trong phòng, Giang Thính Nhiên ra mở cửa thì thấy hai người đứng ở cửa.
Trình Hướng Lê khoác vai Tống Dụ Minh, hắn giao anh cho Giang Thính Nhiên: “Tôi về trước, các cậu ở lại với cậu ấy một lúc nữa đi.”
“Anh không sao chứ?” Giang Thính Nhiên nhìn thấy sắc mặt Tống Dụ Minh ủ rũ thì hơi lo lắng hỏi Trình Hướng Lê.
Trình Hướng Lê nhìn Giang Thính Nhiên rồi nói: “Không rõ nữa, có lẽ cần bình tĩnh một thời gian, phiền cậu rồi.”
“Đã biết, anh đi đường cẩn thận.” Giang Thính Nhiên ôm lấy eo Tống Dụ Minh rồi khép cửa lại.
Tống Dụ Minh uể oải đi đến trước sofa, anh thấy chai rượu còn một nửa trên bàn thì trực tiếp cầm lên đổ vào ly.
“Dụ Minh, anh đừng làm liều.” Giang Thính Nhiên giữ tay anh lại.
“Không sao, uống chút cũng không say được.” Tống Dụ Minh nâng ly rượu nốc một ngụm lớn.
“Anh.” Tống Khải Minh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra: “Vừa nãy em có nói sai điều gì không ạ?”
“Không liên quan đến em.” Tống Dụ Minh uống được một nửa thì cảm thấy hơi bị sặc nên anh đặt ly xuống nhíu mày nói: “Là vấn đề của anh.”
Lời tác giả:
Mọi người chắc cũng hiểu lọ giấm này đổ vì điều gì và điều gì được quan tâm nhất rồi phải không?
Nói đơn giản là Trình Hướng Lê chỉ muốn làm một người bình thường trong mắt Tống Dụ Minh, nhưng tình cảm của Tống Dụ Minh dành cho hắn lại được chiếu qua lăng kính nghề nghiệp nên mới khiến hắn cảm thấy mệt mỏi.
Vẫn cần tiếp tục điều chỉnh.