Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên

Rate this post

//Cô dâu đến!

Giản Thuệ được bà mối ma dìu đến bên cạnh quan tài Tiêu Lang “Tiêu nhị thiếu gia, đây là vợ của cậu, tên gọi Giản Thuệ. Từ đây cậu sẽ không bao giờ thấy cô đơn, dù là cậu đang ở đâu!”

Bà mối ma liếc mắt nhìn Giản Thuệ “Cô nhìn xem, chồng của cô là một nam nhân khôi ngô anh tuấn, minh hôn cùng cậu ấy cũng đâu khiến cho cô bị thiệt thòi gì”.

Giản Thuệ mặc kệ bà mối ma muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm…bản thân cô còn giống xác chết hơn người nằm trong cổ quan tài.

Tiêu phu nhân khẽ lên tiếng hỏi người hầu “đã chuẩn bị xong cả chưa?”

//Xong cả rồi, thưa phu nhân!

*Vậy nhanh cho tiến hành lễ cưới đi, chần chừ gì nữa…sắp qua giờ lành rồi.

//Dạ thưa phu nhân!

Giản Thuệ nghe Tiêu phu nhân nói thế thì cười khổ “Giờ lành sao? Giờ nào mới được gọi là giờ lành…minh hôn mà cũng cần phải chọn giờ lành sao?”

Giản Thuệ nghe lòng chua chát “mười tám tuổi đã trở thành góa phụ…”

Bà mối ma nhẹ nhàng nắm tay Giản Thuệ và dìu cô đến trước bài dị để làm lễ.

Hủ tục minh hôn luôn là việc rùn rợn nhất ở vùng núi xa xôi hẻo lánh này.

Cô mặc kệ ai muốn làm gì thì làm, bản thân cô xem mình như đã chết…cuộc sống này có còn nghĩa gì nữa.

Sau khi đã hoàn thành thủ tục minh hôn, người hầu mang tấm di ảnh đến trao tay cho Giản Thuệ.

Mọi người bắt đầu vào việc cài nắp quan tài. Nắp quan được đóng lại từ từ…

Giản Thuệ đưa mắt nhìn người trong quan tài, cho đến khi nắp quan được đóng chặt, gương mặt anh tuấn ấy đã biến mất sau lốp áo quan. Không hiểu vì sao lòng cô chợt nhói lên, cô khẽ nhíu mày “Sao vậy chứ? Sao mình lại có cảm giác đau lòng? Chỉ là hai con người xa lạ thôi mà…do mình đồng cảm với anh ta sao?”

Tiêu phu nhân lạnh lùng nhìn Giản Thuệ, thấy cô u sầu ủ rũ…bà không hài lòng nên lạnh giọng hỏi “cô rất ghê tởm con trai của tôi sao?”

Giản Thuệ nghe Tiêu phu nhân hỏi thế thì liền giật mình “không…không phải như vậy đâu ạ!”

*Không phải sao? Nó đã hiện rõ lên mặt của cô rồi còn gì.

Dứt câu, Tiêu phu nhân ra lệnh cho người hầu dẫn đường đưa Giản Thuệ về phòng. Không hiểu tại sao mà bà lại rất phản cảm khi nhìn thấy cô.

Giản Thuệ đi theo sau lưng cô hầu nữ…chân lặng lẽ qua từng dãy phòng rộng mà lòng không khỏi cảm khái. Họ Tiêu trước giờ nổi tiếng giàu có, nhưng cô nghĩ đó chỉ là lời đồn, cho đến hôm nay cô mới được tận mắt chứng kiến.

//Nhị thiếu phu nhân, đến rồi ạ!

– Cảm ơn em!

//Dạ không có gì, nhị thiếu phu nhân nghỉ ngơi đi.

– Ừm…em mặc ta, cứ làm việc của mình đi.

//Nhị thiếu phu nhân cần gì thì gọi người giúp việc.

Giản Thuệ gật đầu.

Cô hầu nữa thấy lòng có chút xót thương cho Giản Thuệ, cô lén quay đầu lại nhìn Giản Thuệ rồi mới tiếp tục đi “tội cho nhị thiếu phu nhân quá, còn trẻ tuổi như vậy đã trở thành góa phụ. Mà phu nhân cũng kỳ…sao lại cho thiếu phu nhân ở cùng dãy phòng với hầu nữ trong Tiêu gia chứ!”

………………

Đêm càng về khuya, cảnh vật càng thêm tĩnh lặng. Người trong Tiêu gia hầu như không còn ai thức.

Giản Thuệ ngồi nhìn ra cảnh vật bên ngoài qua ô cửa sổ, ngoài sân chỉ là màn đêm tăm tối. Vài chiếc đèn lồng le lói bên hiên nhà, ánh sáng từ những chiếc đèn lồng chỉ đủ soi lối đi mờ mờ ảo ảo. Đâu đó là tiếng của những loài côn trùng réo rắt gọi nhau trong đêm.

Chưa bao giờ Giản Thuệ nghe lòng mình nặng nề đến như vậy, cô sắp hít thở không thông nên quyết định ra ngoài hóng gió.

Phòng mà Giản Thuệ ở, Tiêu phu nhân cho người sắp xếp cùng dãy phòng của những người giúp việc trong Tiêu gia…nằm phía sau hậu viện.

Giữa đêm đen mờ ảo chỉ có duy nhất một chiếc bóng đang lang thang trong hậu viện. Càng lúc Giản Thuệ càng cảm thấy lạnh vì hơi sương giá buốt, cô đưa tay lên ôm lấy bờ vai gầy của mình và nhanh chân quay trở về phòng…

Một mình cô đơn giữa căn phòng lạnh lẽo, cô cứ nằm trằn trọc suy tư đến lúc sắp tàn canh thì ngủ thiêm thiếp.

Két…

Cánh cửa bỗng dưng bị mở ra…

Giản Thuệ mơ hồ mở mắt ra nhìn nhưng vì mệt quá nên cô lại tiếp tục ngủ.

Lộp cộp…

Loạt xoạt…

Nghe có tiếng bước chân gần kề bên tai và tiếng động trong căn phòng, Giản Thuệ cố gắng nhướn mắt lên nhìn thì thấy trong phòng mình có bóng người lướt qua nên liền ngồi bật dậy.

Cảm nhận được trong phòng còn có ai đó ngoài cô, Giản Thuệ đảo mắt nhìn quanh…

Choang…

Âm thanh tách trà vỡ! Giản Thuệ hốt hoảng nhíu chặt tấm chăn, giọng run rẩy thốt lên “ai?”

Meo…

– Úi, hoá ra là bé mèo! Em làm chị sắp vỡ mật vì sợ đấy!

Cô xuống giường chạy đến ôm lấy mèo con và vuốt nhẹ lên bộ lông trắng muốt, mềm mại.

– Em thật rất đáng yêu.

Loạt xoạt…

Lại có tiếng bước chân…tiếng bước chân ấy di chuyển về phía cửa rồi dần xa…

Giản Thuệ nhíu chặt mày!

………………

Sau tang lễ của Tiêu Lang, nhà họ Tiêu trở nên ảm đạm hơn.

//Nhị thiếu phu nhân, người làm gì vậy?

Giản Thuệ dịu dàng lên tiếng “ta giặt giũ!”

//Để đó em làm cho ạ!

– Không cần đâu, chỉ vài bộ áo váy…ta làm được, em làm việc của mình đi.

Cô hầu nữ nhìn Giản Thuệ một lúc rồi khẽ dạ!

– Mà em tên gì vậy?

//Dạ thưa nhị thiếu phu nhân, tên em là Tiểu Đan.

– Ừm!

‘Này…cô kia!’

Giản Thuệ và Tiểu Đan cùng ngoáy đầu nhìn về phía sau lưng, thấy người đến là một hầu nữ cao tuổi.

Giản Thuệ khẽ hỏi Tiểu Đan “bà ấy là ai?”

//Dạ, bà ấy là Sương ma ma. Là hầu nữ bên cạnh phu nhân.

Tiểu Đan cúi đầu lễ phép trước mặt Sương ma ma “Tiểu Đan chào Sương ma ma, chúc Sương ma ma buổi sáng tốt lành!”

Sương ma ma lạnh lùng nhìn Giản Thuệ và đưa đến xấp áo váy “y phục của phu nhân, cô giặt giũ cẩn thận vào!”

Không những Giản Thuệ mà Tiểu Đan cũng ngỡ ngàng nhìn Sương ma ma trân trối.

Tiểu Đan dịu dàng lên tiếng “Sương ma ma, người này là nhị thiếu phu nhân, sao có thể giặt giũ được…mớ áo váy này để Tiểu Đan giặt ạ!”

‘Không có gì là không thể cả, giặt đi!’

Sương ma ma đặt xấp y phục vào tay Giản Thuệ rồi quay lưng rời đi…

//Nhị thiếu phu nhân để em giặt cho ạ!

– Không cần đâu, ta có thể làm được.

Giản Thuệ cười lạnh “giặt áo cho mẹ chồng là trách nhiệm của nàng dâu, có gì là không ổn chứ!”