Định Mệnh Anh Và Em: Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Tổng Tài
Ban đầu ông ta còn cho rằng tin tức đó chỉ là che mắt dư luận, không ngờ chồng của cháu gái lại thật sự là chủ tịch của tập đoàn Way. Nhìn Trác lão vui vẻ giới thiệu cháu dâu với mọi người mà ông ta cảm thấy hối hận vì đã nghe lời vợ đuổi cháu gái đi. Vừa thấy Trác Phi Vũ ra ngoài nghe điện thoại, ông ta liền nhân cơ hội đến bắt chuyện với cô.
“Tịch Vy, chú ba chúc mừng cháu.”
“Cháu cảm ơn chú ba! Thím không đến cùng chú sao ạ?” Cô nhìn ra phía sau lại nhìn ông.
“…” Ông ậm ừ đảo mắt tìm cớ. “À, từ khi giận cháu chuyện ồn ào đó, bà ấy bị ốm đến giờ vẫn chưa khỏi. Bà ấy cứ tự trách vì sao lúc đó lại đuổi cháu đi.”
“…” Cô rũ mắt. Thím thật sự nghĩ vậy sao? Vừa rồi khi Trác lão giới thiệu phía nhà gái, chỉ có mỗi mình bà ngoại. Cô còn nghĩ là chú sẽ không đến.
“Tịch Vy! Cháu không giận chú thím chứ?” Ông ta thăm dò sắc mặt cô.
Cô không lên tiếng, chỉ lắc đầu với nụ cười nhạt trên môi. Cô làm gì có tư cách để giận ai, dù thím không thích cô, nhưng sự thật là mấy năm qua từ khi ba mất, chú thím đã cưu mang cô.
“Chú rất vui vì cháu không giận chú thím.”
Ở phía đằng xa.
Trác Phi Vũ vừa nhận điện thoại xong, đang định quay đi, lại vô tình gặp Dương Trung ngồi thưởng thức cốc nước ép trái cây. Vì tính chất công việc nên ông ta không mấy khi uống rượu, cứ vậy mà trở thành một thói quen.
“Chú vẫn vậy.”
“Thiếu gia!” Ông vội đứng dậy cúi chào anh.
Anh gật đầu, ám chỉ cho ông tự nhiên.
“Thời gian qua xảy ra một số chuyện. Mà tôi mãi nợ chú một lời cảm ơn.”
Ông ta vội xua tay. “Thiếu gia đừng nói vậy. Tôi, tôi có làm gì đâu.”
“Tôi biết, người báo tin cho tôi trong khách sạn hôm đó là chú. Cảm ơn!” Để lại một câu người đã quay đi.
“…” Nhìn theo bóng lưng anh mà Dương Trung thật sự bất ngờ. Ông không nghĩ anh lại biết cả chuyện này. Con người của Trác Phi Vũ luôn là như vậy, tuy tâm tư khó đoán, nhưng công tư ân oán lại rất rõ ràng.
An Tịch Vy đang thăm hỏi bệnh tình của thím, thì nghe tiếng anh gọi.
“Tịch Vy!”
Chưa kịp nhìn lại, anh đã phủ chiếc khoác vest lên vai cô.
“Đợi anh có lâu không?”
“…” Cô cúi gằm mặt xuống, lắc lắc đầu.
“Ông nội bảo chúng ta về trước. Chắc em cũng mệt lắm rồi?”
“Dạ, chỉ chút xíu thôi.” Cô cười cười. Không những ân cần, còn tỏ ra dịu dàng như vậy. Diễn thôi mà cứ như thật.
An Đông nhìn họ ngọt ngào mà không khỏi lo lắng. Nếu An Tịch Vy mà nói gì đó không tốt với cậu cháu rể này thì công việc làm ăn của ông ta coi như xong.
“Tịch Vy! Đây chắc hẳn là cháu rể, chú đến trễ nên là không kịp tham dự lễ của cháu.”
Chuyện là sáng nay, ông ta cứ lái xe lanh quanh tìm mãi, vì ông ta không nghĩ hôn lễ lại được tổ chức ở một nơi long trọng thế này, cho đến khi gặp được bà ngoại của cô ở ngoài cổng lớn.
“Em không định giới thiệu anh với chú của em sao?”
“Dạ!” Cô tự nhiên quên mất còn có chú ba ở đây. Cô nhìn sang An Đông. “Giới thiệu với chú ba. Anh ấy là Trác Phi Vũ. Chồng, chồng cháu.”
Không hiểu sao nói xong cô lại tự xấu hổ một mình, dù biết rõ cuộc hôn nhân này chỉ là bất đắc dĩ không phải thật.
An Đông sượng mặt khi bàn tay lửng lờ giữa không trung. Vốn định bắt tay anh, không ngờ Trác Phi Vũ lại dửng dưng không nhìn tới.
“…” An Tịch Vy cắn cắn cánh môi khó xử, kêu người ta giới thiệu xong lại tỏ thái độ. Tuy cô không hiểu gì về Trác Phi Vũ, nhưng tính khí ngang ngược, không những buồn vui thất thường, còn luôn tự làm theo ý mình thì cô hiểu quá rõ.
“Anh…”
“Lý Huân đợi chúng ta bên ngoài.” Anh cắt ngang lời cô. “Hôm khác nói chuyện với chú ba sau vậy.” Anh dời ánh mắt lạnh lùng sang An Đông.
“Ừm, được. Hôm khác nói tiếp.” An Đông lau vội tầng mồ hôi trên trán. Dù có muốn nói thêm vài câu, ông cũng đâu dám.
“Chú ba đi đường cẩn thận, cháu xin phép về trước.” Cô lễ phép cúi chào, khoác tay anh cùng bước ra ngoài.
Ông ta nhìn theo bóng lưng hai người mà bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Chả lẽ nó nói gì với cậu ta rồi. Tuy Trác Phi Vũ không nói ra nhưng thái độ lại hiện rõ sự bất mãn với ông. Ánh mắt vừa rồi, thật sự đủ để làm đối phương bị đóng băng.
Nhưng ông ta nào biết rằng, nếu ngày hôm đó anh không xuất hiện, thì có thể đã không còn An Tịch Vy ở trên đời. Chính do sự ghẻ lạnh vô tình, cho cái được gọi là người một nhà của ông. Anh chưa dạy cho ông ta một bày học là đã quá lễ độ rồi.
***
Xe nhanh chóng lăn bánh trở lại trung tâm thành phố.
Trên suốt đường đi, cả hai cũng không nói năng gì, cho đến khi xe rẽ hướng ngược lại.
An Tịch Vy cảm thấy khó hiểu, vì hướng xe đang đi không phải đường về căn hộ của anh.
“Trác Phi Vũ. Chúng ta đi đâu vậy?”
***