Đấu La Chi Lăng Thanh
“Ta vẫn chưa biết tên của ngươi a.” Mạnh Y Nhiên cười nói, “Chính thức giới thiệu một chút, ta là Mạnh Y Nhiên, 16 tuổi, Võ Hồn Xà Trượng, 30 cấp Chiến Hồn Sư. Hiện tại chỉ có hai Hồn Hoàn, hân hạnh được biết ngươi.” Dứt lời, còn tinh nghịch nháy mắt với Phong Lăng.
“Mạnh tiểu thư khách khí. Ta là Phong Lăng, Võ Hồn Lăng Thiên Phiến, được quen biết Mạnh tiểu thư là hân hạnh của ta.” Phong Lăng trả lời, cũng hồi một cái rất “chính phủ” mỉm cười.
“Hừ, ngươi còn không thèm giới thiệu tuổi cùng cấp bậc của ngươi a.” Mạnh Y Nhiên bất mãn “Tính, ngươi chưa muốn nói cũng không sao, từ từ ta sẽ làm cho ngươi chịu khai ra hết toàn bộ.”
Không thể trách Phong Lăng. Cô đã nói muốn làm bằng hữu với Mạnh Y Nhiên, đó là không thể nói dối về cấp bậc của mình, còn tuổi chỉ là vì ngượng miệng nên không dám nói. Cho nên, cô chỉ có thể lựa chọn im lặng a.
Lúc này, Phong Lăng đã điều khiển phong nâng mười tám thanh Phá Hồn Đao nằm trên mặt đất lên, thu vào trong tay, mười tám thanh đao lơ lửng trên tay cô, đưa cho Mạnh Y Nhiên, “Mạnh tiểu thư, đao của ngươi, thu hảo.”
Mạnh Y Nhiên nhìn một màn này hai mắt sáng rỡ, cười toe toét, dùng bố nang bao lại Phá Hồn Đao, “Ngươi có thể gọi ta Y Nhiên, Nhiên Nhiên hoặc Tiểu Nhiên a, không cần cứ một câu Mạnh tiểu thư, hai câu Mạnh tiểu thư.”
“Hảo.” Phong Lăng gật đầu đáp ứng, nhưng vẫn không gọi. Cô vẫn thực không tự nhiên với sự nhiệt tình của cô nương này, trực giác mách bảo cô không cần có những cử chỉ hay lời nói dư thừa, dù cô cũng không hiểu vì sao lại có cảm giác này. Nhưng có thể duy trì khoảng cách vẫn là tốt nhất.
“Hừ, ngươi cũng không gọi một tiếng a.” Mạnh Y Nhiên nhăn mặt, bất mãn trước thái độ ba phải thế nào cũng được của Phong Lăng.
“Vị này tiểu hữu, ngươi nói ngươi tên Phong Lăng? Có thể cho lão biết kiếm pháp của ngươi là từ đâu học được hay không?” Long Công Mạnh Thục đã tiến đến trước mặt Phong Lăng hỏi, thái độ ôn hòa hơn lúc nãy rất nhiều.
“Vãn bối Phong Lăng gặp qua Mạnh tiền bối.” Phong Lăng lập tức thi lễ với Mạnh Thục, cũng thể hiện sự kính trọng của mình. “Không giấu tiền bối, kiếm pháp của vãn bối là một tay gia gia dạy dỗ, chưa từng bái sư hay theo một tông môn nào.”
Mạnh Thục cúi đầu, nhìn kỹ thanh đoản kiếm của Phong Lăng, muốn xác nhận lại một lần nữa. Chỉ thấy hai mắt của lão sáng rỡ, gương mặt kích động tới cơ mặt cùng râu đều run rẩy, “Là gia gia sao?… Phong Lăng … Phong tiền bối…” Long Công Mạnh Thục lẩm bẩm, sau đó nâng đầu nhìn chằm chằm Phong Lăng, lệ nóng đảo quanh trong song đồng.
“Hảo, hảo, hảo. Tiểu Lăng, chúng ta Mạnh gia tuy không lớn mạnh gì, nhưng cũng có một chút hữu dụng chỗ. Sau này, nếu có bất cứ việc gì cần hỗ trợ, cứ liên hệ Mạnh Thục ta. Ta chắc chắn sẽ tận lực, đạo nghĩa không từ mà giúp đỡ.” Long Công thái độ thay đổi 180 độ, nhiệt tình với Phong Lăng đến mức không phải một người dường như.
Mọi người đương trường ngốc, đây là cái gì phát triển!? Ngay cả Mạnh Y Nhiên cũng không thể hiểu được gia gia của mình, trợn mắt há mồm mà nhìn Long Công nâng hai tay chạm vào vai Phong Lăng, xoay người cô một vòng để quan sát. Sau đó còn nâng hai tay Phong Lăng lên để sờ soạng, một bộ “cháu gái thất lạc mười mấy năm bây giờ mới gặp lại” giống nhau.
“Mạnh tiền bối, ngài nhận thức gia gia của vãn bối?” Phong Lăng sau khi bị xoay một vòng, mờ mịt hỏi Long Công. Lúc nãy cô cũng đã loáng thoáng nghe được “Phong tiền bối” từ lời nói của lão, còn nhìn thấy lão chăm chú quan sát thanh đoản kiếm mà Lão Phong đưa cho mình. Phong Lăng chỉ có thể liên hệ đến gia gia.
“Ân, có thể xem như quen biết.” Mạnh Thục nhìn Phong Lăng một bộ mờ mịt biểu tình, cũng ý thức được mình thất thố. Có vẻ ngài Vô Thượng Đấu La còn chưa cho cháu mình biết thân phận của ngài, lão đây là bạch nhiệt tình a. Vô Thượng Đấu La đã muốn giấu, cái miệng xú này của lão lại bại lộ ra, quả thực đáng bị tấu. Lão đáng thương nhìn về phía Xà Bà, mong chờ được cứu viện.
“Chúng ta này đó lão nhân sống lâu rồi, nên không thể tránh được việc biết nhau a.” Xà Bà cũng tiến tới, đứng cạnh Long Công cười nói.
“Phong Lăng tiểu hữu cũng đừng trách lão già này, lão phát hiện người cùng thời với lão thì kích động như vậy thôi, lời nói không lựa lời, tiểu hữu đừng cho là thật.”
“Vãn bối không dám, vãn bối chỉ là thụ sủng nhược kinh mà thôi.” Phong Lăng lắc đầu, vội đáp.
“Nhưng mà ta xem tiểu hữu ngươi rất hợp mắt duyên, nên là vẫn câu nói của lão già này. Nếu ngươi có cần trợ giúp, cứ tìm tới bọn ta, nếu trong phạm vi bọn ta có khả năng, bọn ta chắc chắn sẽ tận lực.” Xà Bà Triệu Thiên Hương cười nói. Cứu lão già này khỏi hố lão tự đào là một chuyện, bà vẫn muốn cho Phong Lăng một yêu cầu để bà cùng lão già này trả ân tình.
___________________________
Long Công Mạnh Thục thời còn trẻ đã chịu ân cứu mạng của Phong Hàn. Sau đó còn làm cái đuôi nhỏ lẽo đẽo đi theo Phong Hàn để xin bái ông làm sư phụ.
Và hiển nhiên, Long Công không thành công trong việc bái sư. Tính tình Phong Hàn rất tùy hứng, lại càng không thích bị ràng buộc bởi việc có đệ tử. Nhưng ông cũng không chê phiền mà còn vui vẻ hướng dẫn Long Công, cho phép Long Công theo lão một đoạn thời gian để học hỏi. Dù Võ Hồn không giống nhau, nhưng kinh nghiệm tu luyện, kiến thức uyên bác, cũng như kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Phong Hàn đã đủ để một tên nhóc Hồn Tông đi theo học hỏi.
Với Long Công Mạnh Thục, Phong Hàn đã là sư phó của lão, dù không có chính thức bái sư. Mãi đến sau này lão thành gia lập thất, trong lúc cùng Xà Bà săn gϊếŧ Hồn Thú thì không may dẫn động một đầu Vạn năm Hồn Thú. Hai người đều đã bị thương trong trận chiến trước đó, hiện tại chạy trốn còn không thể chứ đừng nói tới việc giao chiến.
Lúc họ đã kề bên tử vong thì Phong Hàn ngang trời xuất thế mà cứu mạng cả hai. May là Phong Hàn đang ở gần đó, nhận thấy có Hồn Sư gặp nạn nên đã tiến đến cứu người, không ngờ là gặp lại người quen.
Với Long Công, Phong Hàn là ân nhân cứu mạng của lão đến hai lần, còn cứu mạng cả vợ của lão, lại là “sư phó” của lão; có thể nói ân tình hơn cả tái sinh phụ mẫu. Lão hận không thể dùng toàn bộ của mình, thậm chí tính mạng của lão để trả ân tình to lớn này cho Phong Hàn.
Nhưng người đó là Vô Thượng Đấu La a, ngài ấy không cần sự trợ giúp nhỏ bé của lão. Lão luôn cố gắng thu thập tin tức từ Vô Thượng Đấu La, phòng khi ngài ấy cần thì lão sẽ lập tức có mặt. Nhưng đã hơn mười năm nay, lão không còn nhận được bất kỳ thông tin gì về ngài cả.
Bây giờ, có người cho lão biết ngài ấy còn sống, thậm chí còn là cháu của ngài ấy đứng trước mặt lão, lão không đương trường quỳ xuống đã là kỳ tích.
Khoảnh khắc nhìn thấy Phong Lăng cầm kiếm, cùng với kiếm pháp tinh diệu tuyệt luân, xuất quỷ nhập thần đó. Đặc biệt chính là cái khí thế khi cầm thanh kiếm trong tay, “Thiên Thượng Thiên Hạ – Bổn Kiếm Độc Tôn” đó.
Trên dưới bầu trời này, chỉ có kiếm của ngài là tôn quý nhất.
Đó chính là bóng dáng của ngài Vô Thượng Đấu La không thể nghi ngờ. Kiếm pháp của ngài, thậm chí là Kiếm Đấu La – một Phong Hào Đấu La với Võ Hồn là Thất Sát Kiếm, được cho là có lực công kích mạnh nhất đại lục cũng không thể bì kịp. Bởi kiếm pháp tinh diệu chỗ, không nằm ở lực công kích, mà là ở tốc độ cùng bản tâm của người thi triển. Nó đòi hỏi sự trau dồi không ngừng nghỉ về cả thân thể lẫn tâm thức.
Đó mới chính là kiếm đạo thực thụ.
_____________________________
“Đa tạ hảo ý của các tiền bối. Được các tiền bối xem trọng là vinh hạnh của vãn bối.” Phong Lăng cũng vui vẻ đón nhận hảo ý của Long Công Xà Bà. Với sự nhạy bén của mình, cô biết sự nhiệt tình này của bọn họ chính là vì Lão Phong, cũng đại khái đoán được ông già nhà mình có ân tình với người ta.
“Haha, Tiểu Lăng ngươi càng ngày càng hợp mắt ta.” Mạnh Thục cười to sang sảng nói, còn vỗ vỗ tay lên vai Phong Lăng, hòa ái như gia gia nhà bên.
Shrek học viện nhìn toàn bộ quá trình, chỉ biết câm nín. Bọn họ không ngờ thái độ của Long Công lại thay đổi lớn đến như vậy. Lúc đầu còn đằng đằng sát khí muốn lấy mạng Đường Tam, bây giờ thì như thân quyến lâu ngày gặp lại. Từ thái độ của Mạnh Thục, bọn họ còn biết được gia gia của Phong Lăng chính là rất có thực lực. Có thể được Long Công Xà Bà kính trọng, đó là một cường giả không thể nghi ngờ.
Long Công, Xà Bà tuy rất vui vẻ khi gặp được Phong Lăng. Sau một hồi hàn huyên, dù không tha nhưng vẫn phải phân biệt để đi tìm kiếm Hồn Thú cho cháu gái. Vả lại, nơi này là Tinh Đấu Đại Sâm Lâm nguy hiểm muôn vàn, còn có Thái Thản Cự Vượn vừa xuất hiện gần đây, không phải là nơi phù hợp để hàn huyên.
“Tiểu Lăng, chúng ta đây đi trước.” Long Công tươi cười vỗ vai Phong Lăng.
“Phong Lăng” Mạnh Y Nhiên mỉm cười bước đến trước mặt Phong Lăng, nói, “Hiện tại chúng ta đã là bằng hữu sao?”
“Phải.” Phong Lăng gật đầu, đáp. Vừa nói xong, Mạnh Y Nhiên đột nhiên tiến đến, hôn lên gương mặt Phong Lăng một cái.
Phong Lăng hiển nhiên không ngờ tới việc bị Mạnh Y Nhiên “đánh lén”, chỉ cảm thấy một trận ôn nhuận trên mặt, trong lúc nhất thời cứng đờ thân mình, ngây ngốc tại chỗ.
Nhìn gương mặt ngây ngốc của Phong Lăng, Mạnh Y Nhiên trong lòng vui vẻ, tươi cười nói, “Đây là đánh dấu cho hữu nghị của chúng ta nha.”
Nói xong còn nháy mắt với Phong Lăng, “Chúng ta sẽ tái kiến nhanh thôi. Ta đây đi rồi.”
Long Công, Xà Bà nhìn nhau cười, hướng Phong Lăng và Shrek học viện mọi người gật đầu, sau đó mang cháu gái đằng thân lướt đi.
Oscar đến bên người Phong Lăng, cười hắc hắc, “Tiểu Phong, sảng khoái chứ?”
Phong Lăng khóe miệng khẽ nhếch, ánh mắt nguy hiểm nhìn Oscar, trầm thấp giọng, nói, “Sảng cái gì? Ngươi muốn hay không thử cảm giác thật sự sảng là như thế nào? Đảm bảo xuống không được giường, kêu không ra tiếng cái loại này?”
Oscar run cầm cập, hắn chính là đùa giỡn trên đầu lão hổ a. Phong Lăng khí tràng quá cường, liếc mắt một cái đã làm hắn chân mềm, gằn giọng một cái là toàn thân run rẩy. Lần đầu được thấy đôi mắt của Phong Lăng, mặc dù thực xinh đẹp một đôi mắt, nhưng tiếc là ánh mắt này quá có lực sát thương!
Hắn chính là đùa giỡn thói quen, thuận miệng hỏi hỏi, chính là quên mất đối tượng là ai. Đành phải liên tục xua tay, run rẩy trả lời, “Không… Không cần.. Ta chính là miệng tiện, ngươi đừng để ý.”
“Tiểu Phong, cảm ơn ngươi a.” Đường Tam tiến tới, biểu đạt sự cảm kích với Phong Lăng. Tuy Hồn Hoàn của con Nhân Diện Ma Chu này là hắn đánh hạ, có thể hấp thụ được thì cũng phải nhờ đến Phong Lăng giúp hắn, cảm ơn một tiếng hẳn là.
“A, ngươi không nhắc thì ta cũng không nhớ này họa là ta giúp ngươi chắn đâu.” Phong Lăng cười giễu, ánh mắt thâm thúy mà nhìn Đường Tam. Tên này chính là dứt khoát quăng cô ra chắn lạn đào hoa cho hắn, lúc nãy hắn đã đáp ứng yêu cầu của Mạnh Y Nhiên rất dứt khoát a.
“Haha, này không phải vì ngươi rất lợi hại sao.” Đường Tam cười làm hòa, hắn cũng vì muốn thử thái độ của Phong Lăng đối với bằng hữu, vả lại cũng muốn thăm dò thực lực của cô. Phong Lăng từ trước đến nay chính là chưa từng dùng toàn lực trước mặt bọn hắn.
Lúc nãy Phong Lăng có đấu với Thái Thản Cự Vượn, nhưng hắn cũng không thể quan sát do bị Nhân Diện Ma Chu từ đâu chạy tới tấn công. Tuy không ngờ trận tỷ thí với Mạnh Y Nhiên kết thúc nhanh đến vậy, nhưng ít nhất hắn cũng nhìn ra được, Phong Lăng thực lực là sâu không lường được. Hắn hiện tại còn kém rất xa. Không ngờ ở đại lục này còn có Hồn Sư đồng lứa cường đại hơn cả hắn như vậy.
“Hừ! Bớt vô nghĩa, ngươi nắm chặt thời gian đến hấp thụ Hồn Hoàn đi, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để hấp thụ.” Phong Lăng ghét bỏ mà đẩy Đường Tam, xua tay đuổi hắn đi. Thi thể Nhân Diện Ma Chu lúc này có quang mang màu đen nồng đậm ngưng tụ thành hình phía trên, đúng là thời cơ tốt nhất.
Đường Tam cười đi đến bên thi thể Nhân Diện Ma Chu ngồi xuống, nói, “Phiền toái mọi người.”
Triệu Vô Cực hướng Đường Tam gật đầu, phất phất tay ý bảo bọn Phong Lăng vây xung quanh Đường Tam, cẩn thận đề phòng. Có sự bảo vệ, Đường Tam không cần lo tới bị Hồn Thú bình thường gây uy hϊếp, có thể toàn tâm toàn ý hấp thu Hồn Hoàn trước mặt.
“Tiểu Phong, sảng khoái chứ?” Giọng nói thanh lãnh, không nghe ra cảm xúc gì vang lên từ phía sau, tuy không có nhiều thay đổi trong giọng điệu nhưng nếu cẩn thận cảm nhận, có thể nhạy bén nghe ra một ít sự bất mãn trong đó.
“Lại sảng? Ngươi có phải hay không muốn…” Phong Lăng khó chịu xoay người, một bộ muốn dạy cho bọn nhóc này một bài học cho trường trí nhớ. Nhưng vừa nhìn thấy đối phương, Phong Lăng liền im bặt.
Nữ nhân trước mặt băng thanh ngọc khiết, da như băng, xương như ngọc, dáng người đầy đặn, khí chất lãnh diễm tuyệt mỹ. Trường một khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, mạo tự thiên tiên. Trong mắt phượng sóng mắt lưu chuyển, sáng tựa sao trời, làm người không rời được mắt.
Diện mạo cao lãnh nhưng lại không mất khiêm nhường, có vẻ lạnh nhạt, bàng quan với mọi thứ nhưng lại khó bỏ qua sự kiên cường trong cặp mắt đó. Phong Lăng đắm chìm trong ánh mắt của người này.
Chu Trúc Thanh quả thật mỹ áp quần phương, làm cô không rời được mắt. Diễm nhưng không mị, lãnh nhưng không ngạo cái loại này. Quả thật lớn lên hợp mắt Phong Lăng đến từng milimet a.
“Muốn? Muốn gì a?” Chu Trúc Thanh mày khẽ nhếch, hỏi ngược lại.
Phong Lăng hoàn hồn, gương mặt nhanh chóng thăng ôn, phát hiện chính mình nhìn chằm chằm nhân gia tiểu cô nương, còn không hiểu được tim đập gia tốc, liền ho vài tiếng, vội vàng che lấp, “Khụ.. khụ…, không có gì.”
Não nội nhanh chóng vận chuyển, cười ngượng ngùng đáp, “Khụ… Là muốn tập trung cảnh giới a. Hiện tại không thể lơ là, Đường Tam hắn đang hấp thụ Hồn Hoàn, không thể bị gián đoạn.”
Nếu quan sát kĩ, sẽ thấy hai tai của Phong Lăng ửng hồng. Nhìn chăm chú gương mặt của nhân gia, còn bị đương trường phát hiện, mặt già của cô dĩ nhiên là chịu không nổi.
“Ha hả. Ngươi chính là túng a ký chủ.” Tiểu Bạch điên cuồng phun tào trong đầu Phong Lăng, vừa nãy còn hung ba ba chuẩn bị đánh người, nhìn thấy Chu Trúc Thanh liền cụp đuôi lấy lòng. Nó còn chưa được thấy bộ dạng chân chó này của cô bao giờ.
“Ta còn tưởng ngươi sảng khoái đến mức quên luôn việc chính mình bị thương.” Chu Trúc Thanh nhàn nhạt nói, ngữ điệu thanh lãnh, nhưng ánh mắt cùng nội dung câu nói đã để lộ ra sự khó chịu.
Chính Chu Trúc Thanh cũng không phát hiện mình khác thường, nhìn thấy Mạnh Y Nhiên hôn lấy Phong Lăng, nàng có một ít bực bội trong lòng, xem người trước mặt này cũng không thuận mắt.
Không nhắc tới còn hảo, Chu Trúc Thanh vừa nói, Phong Lăng liền cảm thấy toàn thân đau đớn, không một chỗ nào trên cơ thể không đau.
Dù đã được Thái Thản Cự Vượn độ Hồn Lực trị thương, nhưng cô đã bị thương gần như mất nửa cái mạng, thời gian lại còn cấp bách. Cho nên lúc đó chỉ kịp cứu được mạng nhỏ của Phong Lăng, vết thương vẫn chưa được chữa khỏi.
Đừng nhìn động tác nhanh nhẹn, lưng trạm thẳng tắp của Phong Lăng mà cho rằng cô chỉ bị tiểu thương, “Trọng Lực khống chế lãnh vực” của Thái Thản Cự Vượn đã nghiền ép lục phủ ngũ tạng và từng đoạn xương cốt của cô. Vừa nãy chỉ kịp nối liền bọn chúng lại, vết nứt và vết rách thì vẫn còn đó. Hiện tại cẩn thận cảm nhận, quả thực là thống khổ.
Phong Lăng liền xả ra một nụ cười gượng, “Ta đây liền đi điều tức.”
Nói xong liền tìm một góc ngồi xuống, điều động Hồn Lực để chữa trị.
Nhìn gương mặt căng chặt, đầy hãn và tái nhợt của Phong Lăng, cùng trang phục đẫm máu trên người, Chu Trúc Thanh mày đẹp kẹp chặt, ánh mắt đầy lo lắng cùng quan tâm, còn có một tia đau lòng mà chính bản thân nàng cũng chưa nhận ra.