Đài Ngắm Xuân

Rate this post

Khách khứa dần dần đến đông đủ, ta và Giang Tuyết Hạc cũng yên vị.

Thẩm công nâng chén, nói vài lời chúc tụng ngắn gọn, rồi tuyên bố khai tiệc.

Có lẽ đây là bữa tiệc đơn sơ nhất mà ta từng tham dự.

Không có người rót rượu hay dâng thức ăn, rượu và món ăn đều do binh lính bưng ra, khách ngồi cạnh nhau còn phải chuyền đĩa cho nhau.

Nhưng đây cũng là bữa tiệc thoải mái nhất mà ta từng dự.

Món ăn nóng hổi, ta không cần phải quỳ ngay ngắn, khi uống rượu cũng không cần dùng tay áo rộng che miệng.

Rượu qua ba tuần, một binh sĩ bỗng loạng choạng tiến đến trước mặt ta.

“Lư cô nương, ta kính ngươi!”

Ta không hiểu tại sao, nhưng lập tức cầm chén đứng dậy.

Hắn nâng chén, cười hì hì: “Đa tạ ngươi, đa tạ bọn quý tộc các ngươi không phân biệt đúng sai, chẳng hiểu cái gì, khiến cho ta tan cửa nát nhà!”

Giọng nói của binh sĩ rất to, cả sân bỗng chốc im phăng phắc.

Giang Tuyết Hạc gần như ngay lập tức kéo ta ra sau lưng, cau mày nói: “Lão Trần, ngươi say rồi.”

“Lão tử đúng là say rồi!”

Hắn đột ngột đập vỡ chén rượu, chỉ vào ta nói: “Lão tử nếu không say, tiểu thư quý tộc kiều diễm này còn có thể đứng trước mặt lão tử sao! Bọn chó má quyền quý này đã hại c.h.ế.t mười ba người nhà lão tử!

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

“Mười ba mạng người đó!”

Giang Tuyết Hạc trầm mặt xuống: “Chuyện này không liên quan đến nàng ấy.”

“Không liên quan? Ha! Cái c.h.ế.t của người nhà ta đương nhiên không liên quan gì đến nàng! Nhưng nàng là vợ, là con của bọn tham quan ô lại đó! Là kẻ bám víu! Nàng ăn sung mặc sướng, có thứ nào không phải đến từ bọn tham quan ô lại!? Có thứ nào không phải bóc lột từ m.á.u và mồ hôi của chúng ta!”

Hắn chỉ vào ta gào thét, rồi lại òa khóc: “Con gái ta, mới ba tuổi! Khi nó chết, còn chưa cao bằng chân ta…”

Tiếng khóc than của binh sĩ vang vọng khắp sân, khoảng sân vốn đã yên tĩnh bỗng chốc càng thêm im ắng.

Vẻ giận dữ trên mặt Giang Tuyết Hạc cũng theo tiếng khóc bi thương của hắn mà phần nào tan biến.

Thẩm công cười xòa, giảng hòa: “Cần gì phải so đo với một kẻ say!”

Lúc này mọi người mới kịp phản ứng, xúm vào lôi binh sĩ xuống.

Giang Tuyết Hạc an ủi nắm nhẹ lòng bàn tay ta, cố gắng kìm nén cơn giận, nói lời xin lỗi với Thẩm công và phu nhân, rồi đưa ta rời khỏi bàn tiệc trước.

Đêm khuya gió lớn, hắn khoác một chiếc áo choàng lên người ta, chúng ta chậm rãi đi dọc theo con phố dài.

Đèn lồng bên đường bị gió thổi đung đưa qua lại.

“Nhà lão Trần có mười ba người, đều bị bọn quan lại tàn ác bức chết, chỉ còn lại một người đệ đệ bị què chân.”

Giang Tuyết Hạc trầm mặc hồi lâu, giọng buồn bã giải thích với ta: “Tuy ta phẫn nộ với hành vi của hắn hôm nay, nhưng không nỡ trách phạt quá nặng, muội yên tâm, ta sẽ dặn dò Mạch Đông, tuyệt đối không để hắn xuất hiện trước mặt muội nữa.”

Ta ngây người không nói.

Mười chín năm qua, những lời giáo huấn ta nhận được, đều là Phạm Dương Lư thị đồng khí liên chi, một người vinh hiển cả họ được nhờ.

Phận làm nữ nhi chúng ta hưởng sự vinh hiển của gia tộc, thì phải cống hiến cho gia tộc, thậm chí hy sinh cho gia tộc.

Nhưng chưa bao giờ ta nhận thức rõ ràng như vậy, rằng ta chẳng qua chỉ là một kẻ phụ thuộc.

Thế nhân không quan tâm ta có là bậc thầy văn học, kiến thức uyên bác hay không, không quan tâm ta có thể điều chế hương, biết quản lý việc nhà, giỏi vẽ tranh hay không.

Ta chỉ là một bông hoa điểm tô trên gấm vóc của Lư thị, phủ Thái Sư, và Tạ gia mà thôi.

Nếu cha và nhà phu quân sụp đổ, bông hoa tất nhiên cũng theo đó mà rơi xuống bùn đất.

Ai sẽ quan tâm đến niềm vui và nỗi buồn của một bông hoa chứ?

Giang Tuyết Hạc lầm tưởng ta vẫn còn đang tức giận, muốn khuyên giải thêm.

Ta bỗng quay đầu, ánh mắt rực cháy nhìn hắn: “Ta có thể không làm vật sở hữu của bất kỳ ai được không?”