Cuồng Cung Xuân Thâm

Rate this post

Bên người bỗng có thêm một người, Tần Nguyệt Oánh kinh ngạc ngỡ mình đang mơ, còn trước mặt là hình người trong mộng do Cục Than hóa thành.

Đến khi người kia khàn giọng ngoan ngoãn gọi nàng một tiếng, nàng mới tỉnh táo lại một chút.

“Ngươi làm gì ở đây?”

Tần Nguyệt Oánh hỏi một cách thật tự nhiên.

Chiếc giường nhỏ trong thư phòng không thể so được với giường trong phòng ngủ, không đủ rộng để hai người thoải mái nằm cạnh nhau. Chưa kể vóc dáng người này cao to, thể lực thì như hổ, để không đè phải nàng mà hắn đành miễn cưỡng rúc vào góc.

Trong tháp đâu phải chỉ có một cái giường, sao hắn phải co ro chen chúc bên nàng như vậy? Làm như nàng mang bệnh nặng, tối nay là đi chầu trời không bằng……

Nghĩ vậy, Tần Nguyệt Oánh lại nhớ tới mấy cốt truyện cẩu huyết từng đọc trong sách, ánh mắt nhìn người đối diện cũng dần trở nên kỳ lạ.

Sự thay đổi cảm xúc này lại bị Phượng Quan Hà hiểu là ghét bỏ và xa lánh.

“Ngủ……,” hắn khép mắt, cố giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể, nhưng âm thanh lại run rẩy như thể đang ấm ức, “Vậy cũng không được sao?”

Vì Oánh Oánh không cho hắn ôm nên hắn đã co người lại hết mức để tránh chạm vào nàng.

“Phò mã không có giường riêng à?”

Tần Nguyệt Oánh tò mò mở to mắt nhìn, thật sự không hiểu hành động này của hắn.

Nhưng vừa dứt lời nàng liền nhận được một cái nhìn vô cùng oán giận từ người đối diện —— dù chỉ thoáng qua nhưng Tần Nguyệt Oánh chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Hắn không nhìn nàng nữa mà mím môi nghiêng đầu đi, cả người tản ra thứ oán khí chồng chất, hắn thương tâm và cam chịu nhìn đi chỗ khác, bộ dạng đau lòng như bị cả thế gian bỏ rơi.

“Ngươi…… dáng vẻ này của ngươi là sao hả? Có phải Oánh Oánh ép ngươi nằm đây đâu……” Tần Nguyệt Oánh vừa nói vừa nép vào góc giường, dù gì nàng vẫn chưa quên chuyện lần trước bị kéo vào quan tài.

Phượng Quan Hà không nhìn nàng và cũng không nói gì.

Tần Nguyệt Oánh không muốn tranh giành chỗ mát mẻ hợp phong thủy này với hắn, nàng kéo kéo góc áo hắn, ôn tồn khuyên: “Nằm không thoải mái thì ra chỗ khác đi……”

Phượng Quan Hà vẫn im lặng, trông có vẻ càng u ám hơn, mặc cho người phía sau dùng ngón tay hay ngón chân chọc hắn, hắn vẫn không phản ứng như một khúc gỗ.

Tần Nguyệt Oánh nhìn hình ảnh nàng dâu nhỏ bị bắt nạt này lại càng chắc chắn mình đang mơ, những chuyện vừa rồi chỉ là những điều kỳ lạ gặp trong mơ mà thôi.

Đây chắc chắn là Cục Than lặng lẽ hóa thành người tới mê hoặc nàng.

Con chó nhỏ này đúng là hư, lại còn mặc trộm y phục của phò mã nữa chứ.

Dù gì chỉ có Cục Than mới làm như vậy, không được nàng chú ý là lại quay mông với nàng để trút giận.

Hơn nữa bình thường nó luôn nghe lời nàng nhưng lúc mất bình tĩnh lại bướng bỉnh đến mức kỳ cục. Nó cũng hay thế này, không được ôm và vuốt ve thì sẽ không chịu nguôi giận.

Tần Nguyệt Oánh im lặng nhìn tấm lưng kia một hồi, sau đó cẩn thận nghiêng người về phía trước một chút, định xác nhận xem nam nhân này là mặt người hay đầu chó.

Nhưng nàng vừa mới nghiêng người qua một chút, vừa nhìn thấy sườn mặt kia thì tầm nhìn đã đảo lộn, bị tay ai đó đẩy xuống chiếc giường nhỏ.

===

“Phò…… phò mã……”

Cánh tay hơi đau vì bị đè lên cùng với khuôn mặt hiện rõ trước mắt nhắc nhở nàng về tình cảnh hiện tại.

Tần Nguyệt Oánh đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Không phải là mơ sao?

Vậy thì rắc rối rồi.

Đôi mắt tối tăm, đau buồn và giận dữ nhìn chằm chằm vào nàng. Tần Nguyệt Oánh gọi hắn mấy tiếng một cách khô khan, nhưng đối phương vẫn hoàn toàn bất động.

Chiếc giường tuy nhỏ nhưng hai người chồng lên nhau nên nhìn có vẻ rộng rãi một chút. Đáng tiếc tay chân của Tần Nguyệt Oánh bị đè xuống nên dù địa hình có tốt đến đâu, nàng cũng không chạy đi được.

Nàng run rẩy, cảm thấy sự liên tưởng trước đó của mình không phải không có lý.

Dáng vẻ như một con hổ đói vồ mồi này của phò mã quả thật có chút thu hút giống Cục Than.

Còn nàng thì……

Tất nhiên là cái đùi gà to béo bất động đang bị hắn để mắt tới.

“Ngươi làm gì vậy?”

Đùi gà run rẩy nói.

Thấy không ai đáp lại mình, nàng lại tuyệt vọng nói: “Ngươi…… ngươi cứ im im như vậy, làm sao ta biết……”

Khi đang cố gắng nói bằng giọng thật đáng thương, Tần Nguyệt Oánh nhìn thấy môi người nọ hơi động.

Nhưng cuối cùng Phượng Quan Hà vẫn không nói gì với nàng.

Hắn nhìn nàng một lát rồi lật người nàng lại, trói tay chân nàng ôm vào ngực rồi cùng nàng nghiêng người nằm trên chiếc giường nhỏ.

Dù đang nằm song song với nhau nhưng thân hình cao lớn phía sau gần như có thể ôm trọn cả người nàng vào lòng, lồng ngực nóng bỏng của hắn truyền hơi ấm đến nàng qua các lớp vải.

Hắn lại kéo nàng lên, đưa chiếc cổ thanh tú mịn màng kia đến bên miệng mình ——

Tần Nguyệt Oánh lúc ấy đã rất sợ hãi.

Đúng vậy, nàng nhớ ra rồi, Cục Than cũng làm thế này khi tâm trạng không tốt, nó sẽ tha đùi gà trong bát ra đất, dùng móng và miệng nghiền nát chúng rồi ăn ngấu nghiến……

Hơi thở của nam nhân không ngừng phả vào cổ, Tần Nguyệt Oánh cuối cùng cũng không chịu đựng được sự im lặng của hắn nữa.

“Rốt cuộc…… rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Nàng làm bộ đẩy đẩy hắn, “Ngươi muốn ngủ ở đây thì Oánh Oánh đi phòng khác là được.”

“Đừng, cứ ngủ như vậy đi.” Phượng Quan Hà cuối cùng cũng đáp lại nàng.

“Ta không muốn, ngay…… ngay cả xoay người cũng không được.” Sắc mặt Tần Nguyệt Oánh đỏ lên một cách khả nghi.

Trong không khí nóng bức, mùi hương dễ chịu trên người hắn dường như càng rõ ràng hơn — nhưng dù thơm, Tần Nguyệt Oánh ngửi lâu lại cảm thấy thẹn thùng, thân thể cũng mềm nhũn ra, nàng đương nhiên không muốn nằm sát hắn ngủ như vậy cả đêm.

Phượng Quan Hà lại không quan tâm đến điều đó.

“Người thật vô tâm,” hắn lẩm bẩm, không cho nàng quay đầu lại nhìn mình, “Đặt bát xuống liền quên đầu bếp.”

Có lẽ vì trong lòng có tâm sự nên khi nhìn vào mắt nàng, Phượng Quan Hà luôn cảm thấy mình không thể nói chuyện tự nhiên được.

Nên tốt nhất cứ ôm thế này, không nhìn nàng là được.

“Nhưng trước khi ăn cơm ngươi đâu bảo là sẽ ngủ chung.” Tần Nguyệt Oánh giãy giụa mấy cái vô ích rồi mới bi thương nhớ ra mình chỉ là một cái đùi gà.

“Ta nói muốn ngủ chung khi nào?” Phượng Quan Hà phía sau khẽ cau mày, “Cứ thế này…… chỉ nằm một lát thôi mà cũng không được sao?”

Đương nhiên là không rồi.

Tần Nguyệt Oánh thầm nghĩ, nàng sẽ không kiềm chế được mất.

“Hay là…… Oánh Oánh bắt đầu chán ta rồi,” không nhận được câu trả lời, Phượng Quan Hà đã tự đưa ra kết luận, “Nên chỉ thế này thôi cũng không được?”

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~