Cuồng Cung Xuân Thâm

Rate this post

Trong đêm đầy gió, Phượng Quan Hà một mình cặm cụi bên bếp lò phía sau phòng bếp với chiếc đèn dầu nhỏ.

Chỉ cách một tấm màn tre mỏng, gian bên ngoài truyền đến những tiếng cười đáng sợ.

“Ha ha ha…… Cục Than à……”

“Cục Than nhỏ của ta……”

Tiếng cười nham hiểm đột nhiên cao lên.

“Con chó nhỏ như con sinh ra đúng là để nương ăn mà!”

“Hehehe…..”

Tay Phượng Quan Hà run lên, suýt nữa cắt trúng vào mình.

===

Khoảng chục phút sau, Phượng Quan Hà bưng đồ ăn ra.

Nữ nhân ngồi ở gian ngoài ôm con chó lớn trong lòng, nở nụ cười đoan trang nhã nhặn.

Nếu không thấy vẻ mặt sống không bằng chết của Cục Than trong lòng nàng thì Phượng Quan Hà còn tưởng vừa rồi mình nghe nhầm.

“Nào nào, tự đi chơi đi.” Tần Nguyệt Oánh vỗ mông Cục Than rồi buông nó xuống.

Cục Than đáng thương rên rỉ mấy tiếng, nhìn mâm đồ ăn rồi lại nhìn hai người, hy vọng được bù đắp tinh thần một chút.

Phượng Quan Hà im lặng.

Hắn sẽ không tỏ thái độ tốt với con chó do Thiệu Ưng đưa tới này.

Tần Nguyệt Oánh xoa đầu nó, nói một cách thâm sâu: “Cục Than ơi Cục Than, lát nữa nha hoàn đi tuần đêm tới đây, con hãy dùng nhan sắc của mình dụ họ đi hết đi, biết không?”

Phượng Quan Hà: “……”

Cục Than: “……”

===

Đèn dầu không đủ sáng nên Phượng Quan Hà lại châm thêm ít dầu vào.

Ánh đèn mơ hồ tỏa ra từ giữa bàn, chiếu sáng không gian phòng bếp nhỏ và ánh mắt bi thương của chú chó cạnh cửa.

Tần Nguyệt Oánh nhiều năm rồi không ăn uống lén lút như vậy, điều này làm nàng nhớ lại hồi nhỏ học ở trường dành riêng cho hoàng thất, mọi người đều chăm chỉ làm bài, chỉ có nàng cứ nhân lúc sư phụ quay đi là lén bỏ đồ ăn vào miệng.

Ăn vụng lúc nào cũng ngon nhất, đó là đạo lý bất biến.

Món cơm nửa đêm được chiên đơn giản với rau xanh xắt nhỏ và ba loại củ quả thái hạt lựu, một ít chân giò hun khói để mùi vị thêm đậm đà, ở giữa có vài con tôm to đã bóc vỏ, bên trên là một quả trứng chiên lòng đào núng nính và một cái đùi gà to được rưới nước sốt đỏ đậm đà…

Đáng buồn thay.

Nam nhân ngồi đối diện nàng có vẻ rất đói rồi, hắn chỉ im lặng vùi đầu ăn, ngay cả ánh mắt cũng không rảnh nhìn nàng, mặt gần như sắp chôn luôn vào bát cơm.

Tần Nguyệt Oánh chỉ nhìn hắn ăn cơm thôi cũng thấy ngon miệng, trong lòng vừa nhộn nhạo lại bối rối.

Đùi gà này lớn như vậy, không cắt ra thì ăn thế nào đây?

Vấn đề này rõ ràng đã vượt quá tầm hiểu biết của nàng.

Đừng nói là phải bốc tay đấy?

===

Phượng Quan Hà giả vờ vô tình ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, vừa hay thấy nàng đang khó xử nhìn cái bát trước mặt.

Lòng hắn trầm xuống, thầm nghĩ quả nhiên mình không nên coi lời nói đùa là thật.

Tất nhiên, với kỹ năng nấu nướng được trau dồi một cách hời hợt của mình, hắn vẫn miễn cưỡng được coi là trên mức trung bình giữa một đám nam nhân, nhưng so với đầu bếp hoàng cung khắc được cả hoa văn trên mì và nhồi thịt qua giá đỗ thì e rằng hắn còn kém xa vạn dặm.

So sánh như vậy khiến Phượng Quan Hà càng lo lắng hơn.

Cơm trong miệng cũng chẳng còn mùi vị gì, hắn chỉ một lòng một dạ lén lút nhìn nàng.

Nữ nhân nhỏ ngơ ngác ngồi đó, dùng đũa chọc chọc nhưng không chịu ăn.

Phượng Quan Hà âm thầm quan sát hồi lâu, nàng vẫn không mở miệng.

Tâm hắn cũng theo đó lạnh xuống tận đáy.

Đến khi hắn ăn hết bát, nàng vẫn như vậy.

Trong lòng Phượng Quan Hà cứng lại, hắn chỉ nói: “Oánh Oánh, nếu người không muốn ăn……”

Thì có thể để hắn ăn.

Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần.

===

“Ai bảo ta không ăn?”

Tần Nguyệt Oánh vừa nghe vậy liền theo bản năng che chắn cái bát.

Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra hành động của mình có vẻ hơi thái quá nên lại cắn răng nói: “Ta…… ngươi…… ngươi học đâu cái tật xấu thích ăn cơm thừa của người khác vậy?”

Nhưng Oánh Oánh không phải người khác, đây cũng đâu phải cơm thừa.

Phượng Quan Hà nhìn bộ dạng nôn nóng của nàng, thầm nói trong lòng.

Dù hắn có ngốc thì cũng biết nàng đang ngại, vì vậy chỉ sờ mũi rồi đứng dậy đi rửa bát.

Rửa được nửa chừng, hắn nghiêng người ra khung cửa phía sau, lặng lẽ quan sát nàng.

Nữ nhân nhỏ ngồi trước bàn, cúi đầu, khom lưng, im lặng ăn.

Nàng ăn rất chậm, gắp thức ăn cũng chậm rãi. Nàng chọc đũa một lúc rồi từ từ tách da và thịt miếng đùi gà bóng loáng ra, kèm với ít lòng đỏ và lòng trắng trứng, gắp một chút cơm chiên, đậu Hà Lan và thịt hun khói…… mỗi thứ trong bát đều phải kẹp một ít, vừa cẩn thận lại nghiêm túc như đang cử hành nghi thức thần bí nào. Cuối cùng còn ngửi ngửi rồi thổi thổi, đút một miếng vào, khớp hàm chậm rãi di chuyển, giống như một con mèo nhỏ đang thưởng thức đồ ăn, tao nhã khoan thai nhưng lại thèm thuồng liếm láp miệng……

Phượng Quan Hà nhìn cảnh này thầm bật cười, trong lòng ấm áp và có một cảm giác tự hào mà chỉ khi nuôi những con vật nhỏ mới có.

Nhưng khi ánh mắt hắn lia đến mặt chó bên cạnh cửa, nụ cười liền thu lại.

Trừ những con vật nhỏ do Thiệu Ưng đưa.

===

“Cục Than, Cục Than lại đây,” Tần Nguyệt Oánh ăn được nửa chừng mới nhớ tới đứa con trai này của mình, “Cho con một miếng này.”

“Không được,” Phượng Quan Hà ở bên kia bức tường lạnh lùng nói, “Chó không thể ăn đồ mặn.”

Bước chân háo hức của Cục Than chợt khựng lại giữa đường.

“Vì sao? Nhà ta đâu cần chú ý đến thế,” Tần Nguyệt Oánh nói, “Hôm qua Thiệu Ưng đến đây, ta còn hỏi hắn, hắn nói Cục Than có thể……”

“Thiệu Ưng đã tới đây?”

Phượng Quan Hà lập tức cảnh giác nắm được điểm mấu chốt trong câu nói.

“Đúng vậy, hắn tặng một mẻ hải sản tươi được hiếu kính từ Sơn Đông, có hàu cua gì đó. Hắn còn ghé thăm Cục Than một lúc, khen Cục Than ăn uống tốt béo lên nhiều.”

Phượng Quan Hà cảm thấy huyệt thái dương co giật.

“Hắn ta…… tới thăm con chó này?”

Có phải tham vọng quá trắng trợn rồi không.

“Đúng vậy, Cục Than còn nhận ra hắn nữa!”

Tần Nguyệt Oánh tự hào nói, như sợ trên đời còn có ai không biết Cục Than thông minh.

===

Nhiệt độ giảm sâu mấy độ.

Cục Than kẹp chặt cái đuôi lui ra ngoài cửa mấy bước.

Ngay cả nó cũng biết sắp có bão nhưng tại sao lại có người không biết?!

Tất nhiên được ăn đùi gà thì vui, nhưng không được ăn thì giữ được cái mạng cũng tốt rồi.

Cục Than lui ra cửa, buồn rầu nghĩ ——

Bây giờ còn ai nhớ cái đùi gà kia vốn là của nó chứ?

===

“Tốt thôi, tốt thôi,” một lát sau, Phượng Quan Hà ở bên kia tường mới nói một câu không rõ ý nghĩa, “Để bọn họ gặp cũng được.”

Tần Nguyệt Oánh dừng đũa, cảm thấy những lời này thật kỳ quái.

Phượng Quan Hà đang mài dao xoèn xoẹt bên kia bức tường.

“Về sau, chỉ sợ con chó bảo bối của người không còn được gặp Thiệu Ưng nữa.”

(Editor: chịu khó ăn chay mấy chương nhé mn, sắp có tí thịt rồi)

Editor: Lạc Rang

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~