Chuyện Tình Âm Thầm Với Anh Trai Của Bạn Thân
“Này, cậu có thấy ai không?”
Cố Doanh thần bí ghé sát tôi: “Tôi đang tìm một cô gái.”
“Ai cơ?”
Tôi hỏi theo phản xạ.
Cố Doanh suy nghĩ: “Tóc dài, chiều dài…”
Cô ấy nhìn tôi: “Đúng đúng, dài cỡ tóc cậu.”
Cố Doanh lại nói: “Mặc áo hoodie màu vàng và quần jeans, đúng đúng, giống hệt bộ cậu đang mặc hôm nay!”
Tôi: “…”
Cố Doanh: “…”
Cố Doanh không nói gì, ánh mắt cô ấy nhìn tôi dần trở nên phức tạp.
“Hạ Hạ, cậu…”
Cô ấy chưa nói hết câu thì Cố Hằng từ quán trà sữa bên cạnh bước ra.
Cố Doanh cứng người nhìn anh trai mình.
Trong ấn tượng của cô ấy, người anh trai nghiêm túc và đáng sợ của mình, lúc này lại cười dịu dàng, tay cầm hai ly trà sữa, cổ đeo túi xách màu hồng, đầu còn đội băng đô hình sừng ác quỷ, Cố Doanh cảm thấy mình đang mơ.
Và giấc mơ này thật quá phi lý.
Ha ha ha, anh trai mình lại đang yêu bạn thân của mình sao?!
Ha ha ha.
Cố Doanh nhìn tôi rồi nhìn anh trai mình, hai mắt đảo qua rồi ngất đi.
Tôi và Cố Hằng vội vàng mỗi người một bên đỡ cô ấy, rồi nhìn nhau.
Hôm nay xem ra không đi dạo phố được rồi.
Buổi tối, tại nhà tôi.
Tôi và Cố Hằng mỗi người ngồi một bên sofa.
Cố Doanh kéo ghế ngồi đối diện chúng tôi, như đang thẩm vấn phạm nhân, trong tay còn cầm một hộp xà phòng làm cây búa gõ.
Cô ấy đập hộp xà phòng: “Nói, hai người hẹn hò bao lâu rồi.”
Tôi nhỏ giọng trả lời: “Một năm rưỡi…”
“Một… Một năm rưỡi?” Cố Doanh kinh ngạc: “Hai người yêu nhau dưới mí mắt tôi một năm rưỡi mà tôi không hề hay biết?”
Cô ấy thở hổn hển: “Tôi cần đôi mắt này làm gì nữa?! Tôi tự móc mắt mình cho xong!”
Tôi vội vàng ôm lấy tay cô ấy: “Không được, không được.”
Cô ấy hất tay tôi ra, trừng mắt nhìn tôi: “Tôi chưa hỏi xong, ngồi lại!”
Tôi ngoan ngoãn ngồi lại.
Cố Doanh ho khan một tiếng: “Đã tiến triển đến đâu rồi?”
Tôi lén liếc nhìn Cố Hằng, không nói gì.
Cố Hằng cau mày: “Cố Doanh, không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Nghe vậy Cố Doanh còn gì không hiểu nữa, lập tức cầm gối ném vào đầu anh trai mình.
“Cải trắng nhà em bị lợn trộm, em còn không được hỏi hai câu.”
Bỗng nhiên trở thành lợn, Cố Hằng mặt không biểu cảm.
Cố Doanh hít một hơi sâu, nhìn anh trai mình: “Câu hỏi cuối cùng, anh trả lời.”
“Anh với Hạ Hạ, rốt cuộc có thật lòng không? Định khi nào kết hôn?”
Biểu cảm Cố Hằng có chút động.
Anh dường như hơi căng thẳng, ngón tay vô thức chạm nhẹ.
Tôi ngẩn người, lòng cũng hồi hộp theo.
“Tất nhiên là thật lòng.”
Anh vừa nói vừa chậm rãi rút ra một hộp nhẫn từ túi áo.
Cố Doanh: “??”
Cố Hằng mở hộp nhẫn, lấy nhẫn bên trong ra.
Tôi còn đang ngẩn ngơ, anh ấy đã nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng đeo nhẫn vào tay tôi.
“Thật ra hôm nay anh định cầu hôn.”
Lòng tôi rung động, chưa kịp nói gì.
Vừa đeo nhẫn lên đã bị người khác tháo ra.
Cố Doanh nhét nhẫn vào n.g.ự.c anh trai, hận rèn sắt không thành thép: “Ai cầu hôn lại làm vậy, người ta đã đồng ý chưa mà tùy tiện đeo nhẫn, về làm bài tập lại rồi hãy quay lại!”
Không nói không rằng, Cố Doanh kéo nửa đẩy nửa túm anh trai mình ra khỏi nhà tôi.
Lúc này, trong nhà cuối cùng chỉ còn lại tôi và Cố Doanh.
Tôi lo lắng bước tới.
Cố Doanh quay lưng lại với tôi, tôi đi tới trước mặt cô ấy mới phát hiện mắt cô ấy hơi đỏ.
Tôi cũng cảm thấy khó chịu: “Cố Doanh, xin lỗi, tôi không định giấu cậu.”
“Tôi luôn muốn tìm thời điểm thích hợp để nói với cậu, nhưng cứ chần chừ, rồi kéo dài đến bây giờ.”
Cố Doanh bực tức quay đầu: “Cậu vẫn không coi tôi là bạn thân.”