Chứng Bệnh
Edit: phongsunuong.
Yến Hành Dục giả bệnh hơn nửa tháng, toàn bộ kinh thành khắp nơi đều là lời đồn về y.
Có người nói y khí độ tục tằng không muốn ra ngoài, có người nói y có thể khuất nhục trước cả tiểu đệ, sợ là một cái bánh bao mềm tính tình yếu đuối đến mức không dám gặp người, càng có người biết được lí do năm đó y ly kinh lén lút ác ý mà bôi nhọ y là tai tinh.
Vô luận lời đồn có bao nhiêu loại, thì dù gì cũng không có cái nào là lời hay cả.
Lời đồn ngày càng trở nên huyên náo, thậm chí còn truyền đến tai Thánh Thượng.
Trong cung, hoàng đế trong lúc rảnh rỗi nói đùa một câu: “Hành Dục sao lại giống như là đại tiểu thư đài các, cũng không sợ nhàm chán.”
Yến Kích nghe xong đáp lại: “Hành Dục mới về kinh còn không quen với khí hậu nơi này, mấy ngày nay có đỡ hơn chút, thần hôm qua còn khuyên Hành Dục nhanh chóng tiến cung một chuyến, để bệ hạ nhìn một cái.”
Yến Kích là thư đồng của hoàng đế từ nhỏ, quan hệ cũng không phải là ít, được hoàng đế quan tâm, vô luận trên triều có bao nhiêu người trình sổ con nói Yến Kích quyền khuynh hướng dã*, thì địa vị của hắn vẫn vững như bàn thạch.
*Quyền khuynh hướng dã: kẻ có quyền lực thao túng cả triều đình.
Hoàng đế nở nụ cười, nói: “Cũng tốt, nhiều năm không thấy, trẫm cũng thật sự nhớ Hành Dục.”
Yến Kích khom lưng, khẽ rũ mắt che đi lãnh ý nơi đáy mắt.
Cùng ngày, Yến Hành Dục đang chép kinh Phật trong phòng thì bị Triệu bá lôi kéo mặc vào một bộ cẩm y hoa mỹ, mê mê hoặc hoặc mà tiến cung.
A Mãn sốt hết cả ruột, cơ hồ muốn một tấc cũng không rời mà đi cùng với Yến Hành Dục, lại bị chặn lại ngoài cung, tức giận dậm chân tại chỗ.
Yến Hành Dục hơi hơi cụp mắt, bị cung nhân đẩy xe lăn đến điện Thái Hoà.
Ngón tay y xoay phật châu không ngừng, nếu nhìn kĩ thì thân thể được bao bởi cẩm y đang căng chặt như dây cung, bàn tay nắm chặt phật châu trắng bệch, giống như chỉ cần một động tĩnh nhỏ cũng có thể khiến y vỡ vụn.
Cung nhân giúp y đẩy xe lăn là lão thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế, tên là An Bình, thần tình hoà ái khả cúc, nhìn thấy Yến Hành Dục giống như rất khẩn trương, khẽ cười trấn an: “Bệ hạ cùng thừa tướng có quan hệ sâu đậm, mấy ngày hôm nay vẫn luôn nhớ tới ngài, nên công tử không cần kích động quá.”
Yến Hành Dục trên mặt vẫn còn thần sắc tái nhợt, y miễn cưỡng mỉm cười, ngón tay xoay chuyển phật châu nắm chặt hơn.
“Ta… Không hề kích động.”
An Bình cũng chỉ nghĩ y đang miễn cưỡng cười cho vui, lại an ủi y mấy câu, chốc lát liền đến điện Thái Hoà.
Tối hôm qua vừa mới rơi một trận tuyết, hơi lạnh không ngừng luồn lách vào trong áo khoác, đây là lần đầu tiên Yến Hành Dục ra ngoài từ khi về kinh, đi một khoảng từ cửa cung đến điện Thái Hoà, đã lạnh đến mức ngón tay y đều phát run.
An Bình đẩy y đến cửa điện Thái Hoà, khom người đi vào thỉnh an, thực mau liền trở về, thần tình hoà nhã nói: “Công tử có lẽ phải đợi một chút, Thất điện hạ đang luyện bắn cung cùng với bệ hạ.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Yến Hành Dục trắng đi: “Phải làm.”
Thất điện hạ luyện bắn tên cùng bệ hạ nửa canh giờ, Yến Hành Dục cũng liền ở trong gió rét đợi nửa canh giờ.
Đến lúc An Bình được lệnh đẩy Yến Hành Dục vào điện Thái Hoà, tay y suýt nữa cũng không cầm được phật châu.
Trong đại điện to bày đầy bia bắn, trên mặt những bia bắn đã cắm đầy mũi tên, Yến Hành Dục có chút mệt mỏi mà nâng mắt lên nhìn lại, tầm mắt vừa lúc chạm phải Kinh Hàn Chương đang khoanh chân khắc ngọc trên nhuyễn tháp.
Bệ hạ đi vào trong điện thay quần áo, cung điện to như vậy lại có vẻ không rộng cho lắm.
Kinh Hàn Chương nhìn đến y một thân đầy khí lạnh, khẽ cau mày: “Ngươi mới vừa rồi đợi bên ngoài đấy à?”
Yến Hành Dục không biết có phải là bắt đầu sốt rồi hay không mà phản ứng lại có phần chậm chạp, ngây người một lúc mới khom người nói: “Vâng.”
Kinh Hàn Chương thấy cả người y đều đang run rẩy, con ngươi sắc lạnh như đao nhìn An Bình: “Đồ chó, Thừa Tướng công tử là người mà ngươi có thể chậm trễ hay sao?”
Kinh Hàn Chương hung danh không phải tự nhiên mà có, chỉ với một câu chất vấn liền làm cho An Bình sắc mặt trắng nhợt, trực tiếp quỳ xuống, run run nói: “Mong điện hạ thứ tội! Nô tài chính là không muốn quấy rầy hưng trí của bệ hạ với điện hạ.”
Yến Hành Dục ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt đều là mê mang mà chính y cũng không nhận ra.
Kinh Hàn Chương bị ánh mắt này của y nhìn đến mày nhíu chặt hơn, hắn nhảy từ tháp xuống, đi tới trước mặt Yến Hành Dục, nhìn y từ trên cao xuống.
Kinh Hàn Chương thích cảm giác đem mọi thứ đều nắm trong tay, hắn hơi hơi cúi người, nhìn chằm chằm đôi mắt như lưu ly của Yến Hành Dục, đột nhiên hừ cười một tiếng, nói: “Nai của ta, ngươi tính toán xem khi nào trả ta?”
Yến Hành Dục ngẩn ngơ, bị mùi Phục Linh cao trên người Kinh Hàn Chương bao phủ, y mới sửng sốt hồi thần lại, rũ mắt thì thào nói: “Kia, kia cũng đã là của ta rồi.”
Bộ dáng yếu đuối lại cố chống cự không chịu thua của y gợi lên hưng trí của Kinh Hàn Chương, hắn chống hai tay trên tay vịn xe lăn của Yến Hành Dục, nhìn qua giống như đang ôm cả người Yến Hành Dục vào trong ngực.
Yến Hành Dục không thích ứng được cường thế như muốn bức y vào góc tường của Kinh Hàn Chương, thân thể càng thêm căng thẳng, cả người đều phải lùi đến tận cùng xe lăn, tay trái không tự giác mà cầm tay áo bên phải.
Kinh Hàn Chương ác liệt nói: “Bản điện hạ chỉ là đưa cho ngươi nhìn một cái, từ khi nào nói muốn tặng cho ngươi?”
Yến Hành Dục mê mang, trong đầu như có một đống keo dính khiến y không thể suy nghĩ được gì.
Đúng lúc này, hoàng đế đã đổi xong quần áo đi vào điện.
Kinh Hàn Chương nghe được tiếng bước chân, lúc này mới lùi về sau, trở về chỗ cũ mà khắc ngọc của hắn.
Đương kim Thánh Thượng vừa mới qua bốn mươi, khí độ uy nghiêm, hắn chậm rãi mà đi tới, thấy Yến Hành Dục ủ rũ như lá cây héo, con ngươi hiện lên một tia ám quang.
Hắn cười lớn, thản nhiên nói: “Hành Dục trở về rồi, sắc mặt sao khó nhìn như vậy, kinh đô có phải lạnh hơn Giang Nam không?”
Yến Hành Dục chống tay vịn xe lăn, hơi hơi nghiêng người, “bịch” một tiếng mà ngã xuống xe lăn, miễn cưỡng quỳ trên mặt đất dập đầu hành lễ.
“Hành Dục gặp qua bệ hạ.”
Âm thanh trầm đục khi đầu gối chạm đất khiến tay Kinh Hàn Chương run lên, khối ngọc thượng đẳng trực tiếp hỏng luôn trên tay, hắn nhìn Yến Hành Dục quỳ phục trên mặt đất, lại nhìn hoàng đế cùng An Bình, giống như đã biết được cái gì.
An Bình không có lá gan lớn dám tự tiện làm khó Thừa Tướng nhi tử, vậy chỉ có thể là ý của hoàng đế.
Mà Yến Hành Dục ở ngoài đợi trong gió lạnh nửa canh giờ hẳn là cũng nhìn ra hoàng đế cố ý làm khó, mới có thể tình nguyện ngã khỏi xe lăn làm chu toàn cấp bậc lễ nghĩa.
Kinh Hàn Chương tặc lưỡi “chậc” một cái, không nghĩ tới Yến Hành Dục là người thông minh, không phải là cái bao cỏ làm gì cũng sai mà bên ngoài nói.
Hoàng đế giật mình mà nhìn y, vội hỏi: “Hành Dục làm gì vậy, thân thể ngươi không tốt, cấp bậc lễ nghĩa đều được miễn hết.”
Hắn khoát tay, làm An Bình đang quỳ một bên đi đỡ người.
An Bình vội đứng lên, đỡ Yến Hành Dục lên xe lăn một lần nữa.
Yến Hành Dục cười một chút, nói: “Đa tạ bệ hạ hậu đãi.”
Kinh Hàn Chương mắt loé sáng mà nhìn một màn này, cái gì cũng không nói.
Hoàng đế lại cùng Yến Hành Dục nói chút chuyện, thưởng vài thứ đồ quý giá, liền phân phó người đưa y về.
Kinh Hàn Chương lúc này cũng đứng dậy cáo từ.
Hoàng đế nghi hoặc: “Không luyện bắn tên nữa?”
Kinh Hàn Chương quơ quơ miếng ngọc đã hỏng, nhướng mày nói: “Nhi thần phải đi về tìm khối ngọc mới.”
Hoàng đế cười mắng: “Ngươi đấy, thái phó mấy ngày trước lại cáo trạng với trẫm về ngươi, suốt ngày mải mê khắc ngọc, không bằng cố gắng đọc chút sách, đỡ phải để người khác suốt ngày nói ngươi không học vấn không nghề nghiệp mê muội mất hết ý chí.”
Kinh Hàn Chương nhướng mày, nói: “Nhi thần vốn đã mê muội mất hết ý chí, đây là việc mà toàn bộ kinh đô đều biết.”
Hoàng đế trừng mắt nhìn hắn: “Ngươi lại còn thấy tự hào nữa?”
Kinh Hàn Chương mỉm cười, cũng không nói gì.
***
Ra khỏi cung, xe liễn của phủ Thừa Tướng ra roi thúc ngựa trở về.
Sắc trời kinh đô đã tối sầm, xa phu điều khiển xe ngựa vội vàng đi qua con phố phồn hoa, bánh xe không biết lăn qua cái gì, toàn bộ thân xe đều bị rung lắc dữ dội, cùng lúc đó, bên trong xe truyền tới một tiếng thở dốc mạnh, tựa hồ đã kìm nén đã lâu, lắng nghe kĩ còn có chút khàn khàn.
A Mãn tức giận nói: “Có chuyện gì thế? Ngay cả xe ngựa mà cũng không biết dùng hay sao?!”
Hắn vén rèm đi ra ngoài, đang muốn thay xa phu bên ngoài, tầm mắt đảo qua xung quanh, con ngươi lập tức co rụt lại.
Con ngựa kia không biết bị cái gì làm cho hoảng sợ, lúc này đang chạy lung tung, đâm cho mọi thứ trên đường người ngã ngựa đổ, một mảnh trời toàn tiếng kêu rên.
Trong lúc hoảng loạn, không ai để ý tới hai đồng tiền lăn trên mặt đất.
Xa phu hoảng loạn, dùng sức kéo dây cương: “Không khống chế được ngựa nữa!”
A Mãn đang muốn đi cứu nguy, xe liễn không biết đụng phải cái gì, đột nhiên không nói một lời toàn bộ thùng xe cơ hồ phải lật nghiêng, bên trong truyền đến tiếng thở dốc ngày càng nặng của Yến Hành Dục.
“Công tử!”
Xe ngựa vẫn chạy nhanh như cũ, dọc theo đường đi không biết đụng bao nhiêu thứ, bất quá rất nhanh liền ra khỏi con phố, mà xe ngựa cũng đã bị phá thủng một cái lỗ.
Ngựa bị hoảng sợ cũng không phải là vấn đề nhỏ, nếu đụng vào tường hoặc cột đá ven đường, toàn bộ thùng xe sẽ bị hỏng trong chốc lát.
A Mãn trong một trận rung lắc kịch liệt muốn vọt vào trong, trước khi thùng xe bị va hỏng liền cứu Yến Hành Dục ra, còn chưa kịp chạy vào đột nhiên cảm nhận được một cỗ sát khí nùng liệt từ xung quanh.
A Mãn đưa tay ra sau thắt lưng, nhưng trong thùng xe truyền đến một âm thanh rất nhỏ, giống như là tiếng ngón tay gõ vào ván gỗ.
A Mãn khẽ dừng lại động tác.
Trong chớp mắt, một cây đao đánh xuống từ phía đối diện, sượt qua bả vai A Mãn, thẳng tắp cắm vào cổ hai con ngựa, lưỡi đao loé ra hàn quang hoà vào cùng với ánh tà dương giống như đoá hoa máu.
Con ngựa hí dài một tiếng rồi gục xuống, toàn bộ thùng xe theo quán tính chạy trước kia của ngựa cứ thế trực tiếp nghiền thẳng qua xác ngựa, rồi bị lật sang một bên
“Ầm ầm” một tiếng thật lớn, A Mãn suýt soát kéo xa phu ra khỏi xe ngựa, tránh khỏi bi kịch trở thành thịt nát dưới thùng xe.
Tro bụi tản bớt đi, A Mãn ngẩng đầu lên.
Trong một mảnh phế tích, xuất hiện một thiếu niên mặc hồng y một tay cầm huyết đao, một tay đem Yến Hành Dục mặc tố y ôm vào trong ngực, con ngươi toàn lệ khí.
Kinh Hàn Chương tùy tay ném đao đi, giống như ghét bỏ máu dính trên đao, không ngừng tay mà hướng về chỗ dưới đầu gối của Yến Hành Dục, nâng cả người y lên ôm vào trong lòng.
Yến Hành Dục tóc tai hỗn độn, hô hấp có chút mỏng manh, y miễn cưỡng mở một mắt, để nhìn người trước mặt.
Kinh Hàn Chương lạnh lùng nhìn A Mãn, nói: “Đồ phế vật, chờ ngươi tới cứu, công tử nhà ngươi đã sớm chết liền tro cũng không còn.”
A Mãn không nói lên lời.
Kinh Hàn Chương đang nói cái gì, Yến Hành Dục đã hoảng sợ đến mức không nghe được nữa, y gian nan vươn tay nắm chặt vạt áo của Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Chương hình như phát hiện được, cúi đầu hờ hững nhìn y.
Môi Yến Hành Dục khẽ động đậy, lại cái gì cũng chưa nói ra khỏi miệng, tay liền buông lơi xuống, hôn mê.
Chỗ này cách phủ Thừa Tướng chỉ một con phố nữa, Kinh Hàn Chương nhìn thân thể nhỏ bé của A Mãn, thần tình ghét bỏ, chỉ có thể đưa Phật thì đưa đến tây thiên, ôm Yến Hành Dục về phủ Thừa Tướng.
Chờ đến lúc hắn đi theo A Mãn đang kinh hoàng vào phủ, rẽ trái rẽ phải vào một tiểu viện hẻo lánh mày cũng nhăn hết lại.
Yến Hành Dục này nói đi nói lại cũng là trưởng tử, Yến Kích thế nhưng lại an bài chỗ ở của y ở đây?
Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng.
Đường đường là Thừa Tướng nhi tử sống thành bộ dạng như thế này, cũng thật là một cái đáng thương.
Trong phòng Yến Hành Dục tất cả đều là mùi thuốc đông y nồng nặc, một bên còn để một pho tượng Phật nhỏ, Kinh Hàn Chương không thích thuốc đông y với thần phật, tầm mắt lại hạ xuống một chút, khi nhìn thấy một con mèo đen ở góc phòng, đồng tử hắn co rụt lại, chân suýt thì không đứng vứng được.
Kinh Hàn Chương không sợ trời cũng không sợ đất, chỉ sợ mèo.
Ngoài kia đồn thổi rằng Thất điện hạ không gì là không làm được, thế nên hắn sẽ không cho ai biết được nhược điểm của mình, vì vậy hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định đem Yến Hành Dục đặt trên giường, xong liền xoay người bước đi, tầm mắt cũng không dám nhìn con mèo đen kia, sợ hãi nó sẽ nhảy tới vồ mình.
Kinh Hàn Chương oán giận mà nghĩ, đối với cái bánh bao mềm không có chí tiến thủ, hắn coi như là đã tận tình tận nghĩa.
Kinh Hàn Chương là hoàng tử được hoàng đế sủng ái nhất, dù hắn có làm trời thủng một lỗ thì cũng không có bất kì trách phạt nào mang tính thực tế cả, dần dà, tính tình Kinh Hàn Chương ngày càng trở nên bất thường, hành vi cùng cử chỉ cũng ngày càng làm càn.
Cho nên hắn căn bản không hiểu được vì sao lại có người có thể nhẫn nhục chịu đựng mà không hề lên tiếng để phản kích lại như Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương nghẹn họng, nghĩ thầm: “Y chỉ biết mỗi khuất nhục thôi hay sao?”
Nếu có người dám đắc tội hắn hay làm hắn cảm thấy nghẹn khuất dù chỉ một chút, hắn nhất định sẽ trả thù lại ngay gấp trăm lần.
Kinh Hàn Chương suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên phản ứng lại.
“Không đúng, ta quan tâm tới y làm cái gì?” Kinh Hàn Chương bừng tỉnh đại ngộ, “Y có chết hay không, liên quan gì tới ta?!”
Kinh Hàn Chương mặt bình tĩnh mà đi về, Giang Phong Hoa thấy hắn đã trở về, nói: “Điện hạ, hạn nộp sách thái phó phạt ngài chép là ngày mai rồi, ngài…”
Kinh Hàn Chương nhìn cũng không nhìn, nghẹn một cục tức: “Ngươi nhìn rồi tự làm đi.”
Giang Phong Hoa: “…”
Trước khi đi ngủ, Kinh Hàn Chương vẫn còn nổi giận đùng đùng mà nghĩ tới tính tình làm tức chết người như bánh bao mềm của Yến Hành Dục, hắn nghĩ tới bao nhiêu giả thiết “nếu bị làm khó dễ thì hắn sẽ báo thù như thế nào”, ngay cả trong lúc mơ cũng đang hành hung cừu nhân, báo thù rửa hận.
Một từ thôi “SẢNG”.
***
Trong cơn mơ màng, Kinh Hàn Chương bị nóng tới tỉnh.
Hắn cảm thấy thế giới đang quay mòng mòng, tay mềm thắt lưng nhũn ra, cả người không có nổi một chút khí lực, liền mắt cũng không mở ra được.
Kinh Hàn Chương mê mang mà nghĩ, hắn rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Bị bệnh sao?
Thân thể của hắn vẫn rất luôn khoẻ mạnh, không biết đã bao lâu rồi hắn chưa bị bệnh lần nào.
Kinh Hàn Chương không biết cố gắng bao lâu, rốt cuộc cũng mở được mắt, tầm mắt cũng chỉ nhìn rõ được mạn giường xa lạ.
Hắn sau mấy lần ngã mới gian nan chống tay ngồi dậy được, đau đầu mà xoa xoa mi tâm, thế nhưng hắn lại phát hiện mình đang mặc y phục màu xanh thẫm.
Áo choàng này… Hình như đã nhìn thấy ở đâu rồi?
Kinh Hàn Chương bị sốt đến mơ mơ màng màng, mê mang mà muốn vén tay áo lên, nhưng ngón tay vừa mới đụng tới cổ tay áo, bên tai chợt nghe thấy tiếng mũi tên xé gió mà đến.
Tài bắn cung của hắn cực giỏi, đối với tiếng mũi tên rời cung hắn lại càng không thể nào mà quen thuộc hơn.
Theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, hắn nhanh chóng nghiêng đầu đi, một mũi tên khéo léo từ trong cổ tay áo của hắn bắn ra, gào thét mà sượt qua tai hắn, lôi theo mấy sợi tóc đang tán loạn bên người.
Kinh Hàn Chương: “…”
Chỉ kém một chút thôi, hắn sẽ bị nỏ bắn trúng mi tâm.
Kinh Hàn Chương dù còn ngái ngủ thì lúc này cũng đã phản ứng lại được, hắn ngạc nhiên nhìn tay áo của mình, do dự một chút cố nén âm thanh ù ù bên tai, đưa tay nhẹ nhàng vén một góc tay áo lên.
Lộ ra cánh tay đang buộc một cái nỏ tinh xảo khéo léo.
Kinh Hàn Chương: “???”
Kinh Hàn Chương cảm thấy chính mình chắc chắn là đang nằm mơ.
Hắn không bao giờ mặc y phục màu xanh, lại càng không thích buộc mấy thứ ám khí vào tay như thế này.
Đây rốt cuộc là giấc mơ kì quái gì vậy?
Hắn vỗ vỗ đầu, muốn cưỡng bách chính mình phải tỉnh táo lại, khuỷu tay trong lúc vô ý đụng vào trụ giường, “phịch” một tiếng trầm đục, không biết là chạm vào cơ quan gì, một phen hàn quang từ bốn phía mạnh liệt rơi từ trên mạn giường xuống, thẳng tắp mà cắm ngay cạnh tay hắn.
Kinh Hàn Chương: “…”
Kinh Hàn Chương bây giờ thật sự chết não luôn.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, có người xốc màn trúc tiến vào phòng.
Kinh Hàn Chương đờ đẫn ngẩng đầu nhìn lại.
Thiếu niên A Mãn ban ngày bị hắn gọi là phế vật đầy mặt vui vẻ, thân thể nhìn như gầy yếu lại có thể thoải mái mà xách một nam nhân thành niên, giống như đang kéo một con chó chạy vào.
“Công tử công tử!”
A Mãn cao hứng mà chạy vào, thấy hắn tỉnh rồi, vội vàng tranh công mà đưa hai đồng tiền cho hắn, nói: “Công tử hai văn tiền ta đã tìm về rồi, có thể mua được nửa cái bánh nướng a.”
Kinh Hàn Chương trên mặt viết to hai chữ “chết lặng”.
A Mãn vẫn đang lải nhải: “Lần sau công tử đừng lấy tiền làm ám khí nữa, không tìm lại được thật phí phạm.”
Kinh Hàn Chương: “…”
Kinh Hàn Chương đầu óc nhão như hồ dán mà nghĩ, quỷ nghèo từ đâu tới vậy, hai văn tiền mà cũng phải tính toán đến vậy sao?
A Mãn quở trách xong, đem nam nhân tùy tay ném tới trên mặt đất, ngáp dài một cái, oán giận nói: “Lại bắt được một con sâu, không biết là nhà ai phái tới nữa.”
Kinh Hàn Chương: “…”
A Mãn thần sắc thuần triệt, còn thiên chân vô tà* mà hỏi: “Công tử, có giết hay không nha?”
*Thiên chân vô tà: ngây thơ vô tội.
Kinh Hàn Chương: “…”
⭐⭐⭐