Biển Bạc
Edit + Beta: V
Ban nhạc bốn người, Khâu Thanh và Lư Nhất Ninh còn trẻ nhưng lại tự do nhất. Một người đã thoát khỏi trói buộc của gia đình từ sớm, một người thì giữ khoảng cách nhất định với gia đình, trừ lễ Tết ra thì chẳng quan tâm gì nhau.
Còn Cố Kỷ và Văn Hựu Hạ, hai người này luôn bị gia đình kéo chân.
Bây giờ Cố Kỷ vừa luyện tập vừa đi làm, sống trong tầng hầm với giá thuê rẻ nhất Đông Hà, mới kiếm được chút tiền thì bị người nhà giục đóng học phí cho em trai, mua điện thoại, mua laptop. Anh ta phản kháng nhưng không có kết quả, mỗi lần nghe điện thoại trong nhà xong thì phải uống rượu giải sầu, cũng bởi chuyện này nên đến giờ anh ta vẫn không thể thuyết phục bản thân nhận lời bày tỏ của Thúy Thúy.
Hoàn cảnh của Văn Hựu Hạ thì éo le hơn, phương thức đòi tiền của nhà họ Văn không hề quanh co chút nào.
Văn Đức Xương rành nhất là nói bóng nói gió, nghĩa đen nghĩa bóng đủ cả, còn Văn Hựu Hạ thì phải tỏ ra “không hiểu”, lời ngụy biện của anh khiến người nghe phải cau mày. Ông ta suy tính cho cháu ruột, bây giờ Văn Hạo Khiêm vẫn ổn, chỉ là không thể chạy nhảy, nhưng không ai có thể đảm bảo tương lai mấy chục năm sau bệnh tình sẽ không chuyển biến xấu. Huống hồ ông ta đã lớn tuổi, sau này không thể chăm sóc cho Văn Hạo Khiêm cả đời được, thấy chỉ có một cái phao cứu mạng trước mắt nên đương nhiên phải nắm chặt rồi.
Cơ mà, Văn Đức Xương cũng có lúc “thấu tình đạt lý”. Cách đây không lâu, Văn Hựu Hạ đề nghị tính toán rạch ròi giữa hai bên, anh không muốn tiếp tục ăn nhờ ở đậu, ý của anh rất rõ ràng, nhưng Văn Đức Xương lại đưa ra điều kiện, chỉ cần Văn Hạo Khiêm khỏi bệnh hẳn thì anh muốn đi đâu thì đi.
Cần phải “khỏi hẳn”, nghĩa là cần phải phẫu thuật.
Khâu Thanh nghe mà khịt mũi coi thường, cậu thấy Văn Đức Xương cố ý, rồi lại không hiểu được tại sao Văn Hựu Hạ lại nhân nhượng. Song Khâu Thanh biết đây là lỗi của người lớn, Văn Hạo Khiêm chỉ là con nít, không nên giận chó đánh mèo với cậu ta.
Ven biển lúc nửa đêm, Khâu Thanh nói xong, Văn Hựu Hạ không trả lời, cậu cũng hiểu đại khái rồi.
“Cứ để vậy cũng không phải cách.” Cậu ăn mực nướng: “Anh kiếm được một ít thì ông ta đòi một ít, chẳng phải cây bass của anh đã lâu chưa đổi…”
“Anh sẽ nghĩ cách.” Văn Hựu Hạ nói.
Khâu Thanh khựng lại, cậu lấy điện thoại ra xem tin nhắn biến động số dư của mình: “Hay là vầy đi, để Liễu Vọng Dư kết toán album trước, với mấy chi phí đợt đi lưu diễn, phần của em anh cứ lấy… gom góp lại, cũng được mấy chục nghìn đó, anh đưa thầy Văn đi, kêu bọn họ sau này đừng đến tìm anh nữa.”
Tiền dính đến tự tôn, ân tình, Văn Hựu Hạ không chịu mang nợ Khâu Thanh, lại càng không muốn mấy chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ của bọn họ, anh phản đối: “Em đừng để ý tới bọn họ.”
“Không phải anh nói bác sĩ đề xuất cấy ghép cho Đông Đông à? Cấy ghép hay can thiệp?” Khâu Thanh nâng cằm: “Hình như cái nào cũng tốn nhiều tiền.”
Văn Hựu Hạ “ừ” đáp lại: “Chuyện này anh sẽ tự mình xử lý.”
“Anh xử lý thế nào, anh nghĩ em không tính ra sao?” Khâu Thanh thở dài, hải sản tươi ngon chợt trở nên vô vị: “Nếu tụi mình có tên tuổi thì tốt rồi, buổi lưu diễn nào cũng chật ních người, nhận mấy giải thưởng, album bán được mấy trăm nghìn bản, dù lợi nhuận có chia ra thì phần nhận được cũng nhiều lắm…”
Văn Hựu Hạ đập tan ảo tưởng của cậu: “Khâu, em đừng ôm chuyện của anh vào người.”
Khâu Thanh nhíu mày.
Đương nhiên cậu hiểu ý Văn Hựu Hạ, hai người họ chỉ là quan hệ yêu đương và đồng đội hợp tác, chưa kết hôn nên không cần phải trả giá tất cả vì đối phương như vậy. Nhưng Khâu Thanh không vui, cậu muốn Văn Hựu Hạ nhanh chóng thoát khỏi gia đình vặn vẹo ấy rồi tập trung ở bên cậu, nếu phải trả một cái giá thật lớn thì cứ trả thôi, để cậu chuộc lại tự do của Văn Hựu Hạ.
Thực tế thì mỗi khoản thanh toán phải trừ đi phí sân bãi, phí tổ chức, phí môi giới và phí của công ty, trong khoảng thời gian ngắn, nó hoàn toàn không đủ để Văn Hựu Hạ chấm dứt gánh nặng từ mối quan hệ đó.
Trốn không được, thoát cũng không xong, sao mà phiền thế này.
Cậu rất muốn nhốt Văn Hựu Hạ lại.
“Hy vọng ngày mai em trúng số độc đắc.” Khâu Thanh lẩm bẩm: “Một đêm giàu sụ, ở nhà rộng rãi, tốt nhất là có thể nhìn thấy biển. Hằng ngày thức dậy, đến phòng làm việc viết nhạc, không cần phải giao thiệp với mấy kẻ đáng ghét. Lúc không đi làm thì ai muốn hợp tác phải nhìn sắc mặt em, những bài mà em viết thì không một “nhà sản xuất” lâu năm nào có thể nói “không” hết!”
Văn Hựu Hạ nghe vậy thì cười, tâm trạng cũng thoải mái hơn không ít, tạm thời không nghĩ đến chuyện làm sao để kiếm tiền phẫu thuật cho Văn Hạo Khiêm nữa.
“Anh không muốn kiếm gấp đôi thật hả?” Khâu Thanh đùa.
“Em cho anh, anh cũng đưa bọn họ, đừng làm vậy.”
“Vậy em tặng anh một cây đàn nha, anh cũng muốn đổi lâu rồi mà.” Khâu Thanh xòe tay tính thu nhập gần đây của mình: “Đàn guitar mới sửa xong, Synthesizer thì khoan hẵng mua… quyết định vậy đi, Văn Hựu Hạ.”
Gió đêm ven biển rất lạnh, nhưng trong lòng Văn Hựu Hạ lại nóng hầm hập, anh im lặng gục mặt lên vai Khâu Thanh.
“Em sẽ bị thiệt đó.”
Nghe vậy, Khâu Thanh chậc một tiếng rồi bật cười: “Nhưng anh thích em mà, anh là của em thì em sẽ không bị thiệt.”
“Ừ, yêu em.” Anh thì thầm.
“Nói lớn xem nào, em không nghe rõ.” Khâu Thanh cố ý chọc anh, cậu nghĩ anh sẽ không phối hợp.
Song Văn Hựu Hạ lại vặn to âm lượng, không để ý bàn bên có chú ý bọn họ đang ôm ấp một cách kỳ lạ hay không, cậu nghe anh nghiêm túc nói: “Anh yêu em, Khâu Nhi, yêu em vô cùng.”
Hiếm khi nào anh thẳng thắn bộc lộ sự ỷ lại của mình như vậy, âm cuối hơi khàn, trúc trắc thể hiện tấm lòng.
Nếu mỗi người là một con chim thì đôi cánh của Văn Hựu Hạ sẽ in đầy vết máu vô hình, rúc ở sau lưng, qua mấy năm nữa sẽ không dang cánh ra được.
Bọn họ sống những ngày tiêu sái trong mắt người ngoài, hệt như không có gì ràng buộc. Nhưng Khâu Thanh là tiêu sái thật, còn tay chân Văn Hựu Hạ lại đeo đầy gông xiềng.
Khâu Thanh được anh ôm, cậu nhìn lên bầu trời đêm rồi nghĩ: Nếu cái gì mình cũng giúp được Văn Hựu Hạ thì tốt quá.
Lúc trở về nhà thì trời đã khuya, Khâu Thanh vừa mệt vừa buồn ngủ, cậu tắm xong thì lao thẳng lên giường, chưa kịp ngẩn người thì đã ngủ mất. Cậu không nằm mơ mà đánh một giấc ngon lành hiếm thấy cho đến khi tự tỉnh dậy.
Khâu Thanh bị tiếng nói chuyện rì rầm đánh thức, cậu trở mình, không kìm được mở một con mắt ra.
Nhà cũ nên cách âm không được tốt cho lắm, Khâu Thanh nghe thấy tiếng bước chân qua lại của Văn Hựu Hạ ở huyền quan. Cách một vách tường, những lời mà anh nói lọt qua không sót gì, bởi vì nhỏ giọng nên có đôi chỗ nghe không rõ, nhưng kết hợp toàn bộ lại thì Khâu Thanh có thể đoán được sơ sơ, cậu ôm chăn, dụi mắt.
“Bây giờ tôi có ban nhạc rồi.”
Ban nhạc gì? Khâu Thanh tỉnh lại liền, nhưng cậu không lập tức ngồi dậy mà nằm nghe như vậy.
“Không được đâu anh Huy, trước đó chúng ta đã nói rõ rồi mà.”
Bạch Diên Huy? Anh ta đến tìm Văn Hựu Hạ à?
Cái tên này như đánh thức ký ức ngủ say gần một năm, tim Khâu Thanh đập thình thịch, sau đó, cả trái tim cậu như bị nhấc lên không trung, hô hấp tạm dừng, trực giác của một loài thú hoang nhỏ nào đó khiến cậu lập tức cảnh giác.
Nhưng Văn Hựu Hạ nhanh chóng cúp máy, tiếng bước chân tiến về phòng ngủ ngày càng gần.
Khâu Thanh định giả bộ ngủ, song cậu càng muốn hỏi anh có chuyện gì vậy hơn. Lúc cậu đang xoắn xuýt không biết chọn cái nào thì Văn Hựu Hạ lặng lẽ mở cửa, nhìn qua khe hở xem cậu có tỉnh hay chưa.
Vì vậy, Khâu Thanh không nằm nổi nữa, cậu trở mình ngồi dậy: “Bạch Diên Huy về Đông Hà rồi hả anh?”
Có lẽ đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị Khâu Thanh nghe được nội dung cuộc gọi nên Văn Hựu Hạ không hoảng loạn, anh đi đến bên cửa sổ, kéo màn ra để ánh sáng rọi vào nửa gian phòng.
“Anh ta muốn tìm anh để trao đổi chuyện hợp tác.” Văn Hựu Hạ nói thật.
Khâu Thanh nheo mắt.
Nếu một năm trước nghe thấy cái tên Bạch Diên Huy thì dục vọng độc chiếm của cậu sẽ tăng vọt theo phản xạ có điều kiện, không chịu được Văn Hựu Hạ đề cập nửa chữ đến cái tên đó, nhưng bây giờ, Khâu Thanh nhịn mấy lời “kệ bà anh ta” sắp thốt ra lại.
“Hợp tác gì?”
“Bây giờ anh ta đang viết nhạc cho Hồ Nhất Trạch.” Văn Hựu Hạ nói tên của một thanh niên đang hot, nổi lên từ phim thần tượng, diễn tốt mà còn biết ca hát nên trở thành minh tinh trong nước được yêu mến nhất hiện nay: “Đối phương hy vọng có một bài hát mới dạng “hit nhỏ” nhưng phải giữ được “cá tính”. Bạch Diên Huy viết mấy bài mà người ta vẫn chưa hài lòng lắm.”
Rock Star năm xưa gần như bị ham muốn vật chất hủy hoại vẫn là bí mật đối với công chúng, nhưng Khâu Thanh biết từ đời nào rồi. Hôm qua cậu còn lo phải kiếm tiền thế nào, hôm nay tự dưng cơ hội đưa tới.
“Ý của Bạch Diên Huy là tìm anh viết hộ đúng không.” Khâu Thanh nói.
“Ừ, nhưng anh không đồng ý.”
“Mấy người bạn khác thì sao? Anh ta quen không ít người trong giới trước đây mà nhỉ?”
Văn Hựu Hạ: “Không ghi tên, nghĩa là làm dứt một cú ấy, đa số họ không đồng ý đâu. Không biết người bỏ tiền là ekip của Hồ Nhất Trạch hay anh ta và phòng làm việc của anh ta nữa, đưa giá cũng hậu hĩnh lắm.”
“Bao nhiêu?” Khâu Thanh hỏi.
Văn Hựu Hạ liếc nhìn cậu: “Em không được nhận việc này.”
Bị anh nhìn thấu, Khâu Thanh không tức giận: “Em nghĩ, cái này chỉ là cách kiếm tiền nhanh, viết mấy bài hát thịnh hành mà thôi, kiếm được tiền thì em làm, tụi mình sắp có sự nghiệp riêng rồi, không cần dựa vào mấy cái này để nổi tiếng.”
“Em đừng nghĩ như vậy.” Văn Hựu Hạ nghiêm túc nói: “Chúng ta thiếu tiền thật, nhưng có nghèo thế nào cũng đừng có dính líu tới Bạch Diên Huy.”
“Hợp tác bình thường cũng không được hả?” Khâu Thanh dứt lời thì sực nhớ đến chuyện từng khiến cậu nổi da gà kia: “ĐM, phải ha, suýt nữa anh ta lừa anh chơi ma túy!”
“Cũng không phải vì cái này…” Văn Hựu Hạ bất đắc dĩ nói.
Khâu Thanh sững sờ: “Chẳng lẽ còn chuyện gì mà anh chưa nói với em à?”
“Không có.” Văn Hựu Hạ né tránh ánh mắt Khâu Thanh, thấy tóc cậu bị tĩnh điện làm dựng lên một nhúm thì không nhịn được xoa nhẹ mấy cái: “Anh chỉ cảm thấy không đơn giản như vậy, không biết diễn tả sao.”
Tìm Văn Hựu Hạ, yêu cầu viết nhạc không thành thì lén bỏ “hàng” vào thuốc lá của anh, Văn Hựu Hạ xem đây là lý do rời khỏi Táo Thối, Bạch Diên Huy tự biết mình đuối lý nên nói xin lỗi anh, cũng không đòi tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà còn giúp Văn Hựu Hạ giải quyết hợp đồng nhãn hiệu với Kẻ Trộm Cá. Khi ấy, mặc dù Khâu Thanh gai mắt gã, nhưng cũng không thấy cách làm của gã có vấn đề gì, cậu tin Bạch Diên Huy nhất thời bị bỏ bùa nên không tìm hiểu sâu hơn.
Suy cho cùng thì Khâu Thanh trải đời chưa nhiều, vậy nên cậu mới hỏi: “Nhưng lần này không liên quan đến việc sáng tác sau này của ban nhạc, nếu tụi mình làm hợp đồng đàng hoàng chút… Dù sao thì Bạch Diên Huy cũng phải để ý đến thanh danh trong giới mà?”
Tính ra, dù Văn Hựu Hạ có ấn tượng xấu về Bạch Diên Huy thế nào thì một phần cũng là do gã có “ý đồ không tốt” đối với anh. Anh sợ mình nghĩ nhiều nên không nói với Khâu Thanh, huống hồ đã là quá khứ rồi, nói ra chỉ tổ thêm phiền. Vậy thành kiến của anh với Bạch Diên Huy bắt nguồn từ chuyện “viết hộ” năm đó, hay bắt nguồn từ cảm tình của gã khiến anh bối rối đây?
Nếu chỉ hợp tác bình thường thì sẽ không dính líu sâu vào, cẩn thận một chút thì hơn.
Văn Hựu Hạ trầm ngâm, anh thầm nghĩ, mình bị tình cảm riêng tư ảnh hưởng đến phán đoán lý trí sao?
Việc nào ra việc đó, ít nhất lần này Bạch Diên Huy đi thẳng vào vấn đề, bày việc kinh doanh ra trước mặt, hỏi thẳng “các cậu có muốn viết hộ tôi không, tôi trả tiền cho các cậu”.
“Em nghĩ sao?” Văn Hựu Hạ hỏi.
“Trao đổi trước nhé?” Khâu Thanh nói, cậu không hề lỗ mãng: “Nếu anh ta không có thành ý, hoặc đưa ra mức giá không tốt thì tụi mình đang làm album thứ hai mà, không phiền phức lắm đâu.”
“Cũng được…” Văn Hựu Hạ suy nghĩ một chốc: “Có cần nói cho Tiểu Lư và Cố Kỷ không?”
“Không cần.” Khâu Thanh rót nước ấm uống thuốc: “Để bọn họ biết mắc công xảy ra mâu thuẫn nữa. Tụi mình đàm phán với Bạch Diên Huy trước, nếu OK thì anh đừng có qua lại với anh ta nhiều quá.”
Ý là Khâu Thanh tự mình viết, Văn Hựu Hạ nhíu mày, tự dưng cảm thấy bất an: “Em làm được không? Bình thường em cũng bận lắm rồi.”
“Anh viết nhạc cho anh ta em sẽ buồn bực trong lòng.” Rốt cuộc Khâu Thanh vẫn để ý, cậu đứng bên cửa sổ: “Để em làm cho, dù kiếm nhiều hay ít thì em đưa anh hết.”
Đó là một buổi sáng ngày đông quang đãng, màn sương màu lam nhạt bao phủ lên hàng cây long não ở gần khu nhà cũ. Văn Hựu Hạ dựa theo những gì Khâu Thanh nói trả lời Bạch Diên Huy, đối phương không ngờ anh sẽ cân nhắc nên vội vã hẹn gặp.
Gã nhắn lại mấy lời tha thiết như “cảm ơn cậu”, “Văn Hạ, cậu tốt thật đấy”.
Dù có Khâu Thanh động viên, nhưng Văn Hựu Hạ vẫn không yên tâm cho lắm.