Bàn Về Chiến Lược Tiến Công Của Thiên Tài
Edit: Ry
Túc Mạc sững sờ, vừa rồi rõ ràng cậu đã chuẩn xác nhảy lên trụ đá, mà chân cũng có cảm giác đạp lên mặt phẳng, nhưng một giây sau đã xảy ra chuyện, rơi từ trên vách núi cao xuống.
Nhiệm vụ thất bại? Là do cậu di chuyển sai ư?
Giẫm nhầm cơ quan? Hay là có điểm dừng chân nhất định?
Đếm ngược kết thúc, tầm nhìn lại biến hóa. Túc Mạc và Hành Chỉ Vô Câu trở về đường núi ban đầu, con đường bằng phẳng lại hiện ra trước mắt. Hoạt động Thất Tịch khác với các hoạt động khác ở chỗ, tử vong sẽ trở lại vị trí ban đầu, thất bại liên tục ba lần mới bị đuổi ra khỏi phó bản.
Mà bọn họ vừa vào chưa được 5 phút đã thất bại lần đầu tiên.
Túc Mạc liếc nhìn điểm kinh nghiệm, cậu vẫn ở cấp 72, nhưng thanh kinh nghiệm chỉ còn 1 nửa so với trước. Hình phạt lần này là trừ 30% kinh nghiệm tính trên tổng số điểm có ở cấp bậc hiện giờ, tức là 30% của cái thanh kinh nghiệm cấp 72, chứ không phải 30% kinh nghiệm của nhân vật. Tỉ lệ chịu lỗi cũng cao hơn, phải thất bại một lần nữa mới xuống cấp 71.
Hai người trở lại điểm xuất phát, Úc Trăn nhìn về phía Túc Mạc: “Bên tôi có nhắc nhở là cậu ngã chết nên thất bại.”
“Tiến lên tương đương với chấp nhận bắt đầu thử thách, tôi với cậu bị tách ra hai đường khác nhau. Bên tôi là một con đường không thấy được điểm cuối, hai bên đều là vực sâu, tôi vừa đi lên trước được một bước là rơi xuống.” Túc Mạc cẩn thận nhớ lại những gì mình vừa thấy, miêu tả sơ qua rồi hỏi đồng đội: “Cậu thì sao?’
Úc Trăn nói: “Bên tôi cũng là một con đường, trên đường có chướng ngại cũng có cạm bẫy, nhưng tôi đi được một nửa thì nghe thấy nhắc nhở cậu đã ngã chết.”
Túc Mạc nhận ra điểm mấu chốt: “Vậy vấn đề chắc là ở bên phía tôi? Là do chướng ngại vật hay cơ quan nhỉ?”
Úc Trăn gật đầu: “Thử lại không?”
Hai người lại mở cửa ải, Túc Mạc một lần nữa trở lại vách núi cheo leo kia, mà chướng ngại cạm bẫy xung quanh cậu cũng đã thay đổi. Túc Mạc thử lên tiếng: “Hành Chỉ, có nghe được không?”
“Có đây, cậu nói đi.”
Một lát sau, có tiếng người trả lời, chỉ là âm thanh bị pha trộn với tiếng động xung quanh, khiến tiếng Hành Chỉ Vô Câu phập phù không ổn định.
“Trước hết kiểm tra đối chiếu hoàn cảnh đi.” Túc Mạc quan sát cảnh vật trước mặt, sau đó nói: “Bên tay trái cậu có tồn tại một bậc thang hay cột đá nào không?”
Ba bốn giây sau mới có tiếng trả lời, Úc Trăn đáp: “Không, bên tay trái tôi trống không.”
Túc Mạc nhìn bậc thang bên tay trái mình, bên cậu là giả, hay bên Hành Chỉ là giả?
Nhưng một lát sau, tiếng Úc Trăn đã truyền tới: “Bên tay phải tôi có một cột đá, tôi đã thử nhảy sang bên đó, không có vấn đề gì.”
Bên tay phải? Túc Mạc nhìn sang, bên tay phải của cậu là vực sâu vạn trượng, đừng nói là cột đá, một điểm đặt chân cũng không thấy. Theo bước đầu tiên này, vậy bên Hành Chỉ Vô Câu là đường đúng, còn cậu là giả?
“Vị trí nào bên tay phải? Cậu miêu tả chi tiết hơn đi.” Túc Mạc không thể làm gì khác ngoài nói chuyện, hệ thống tọa độ hoàn toàn mất hiệu lực ở đây, hiển nhiên không thể để đối phương báo tọa độ để kiểm tra vị trí.
Úc Trăn đã nhảy sang chỗ cột đá, nghe vậy nhảy về vị trí xuất phát: “Đứng giữa thềm đá xuất phát, khoảng hướng 2 giờ là cột đá dừng chân đầu tiên, cái cột đó cao hơn thềm đá hiện tại chừng 0.4-0.6 mét, khoảng cách chừng 0.5 mét. Cậu nên nhảy lên khoảng 0.6 mét, nhảy xa chừng 0.6 mét.”
Túc Mạc nghe vậy đi về phía trước một bước nhỏ, cẩn thận ước lượng tọa độ mà Hành Chỉ Vô Câu miêu tả. Nơi đó không có gì hết, dưới đáy là vực sâu vạn trượng, gió mạnh đầy chân thực và cảm giác mà hoàn cảnh mang lại như thể đang nhắc nhở cậu phía trước là cạm bẫy, không thể nhảy, không thể đi.
Úc Trăn lại hỏi: “Momo?”
“Chờ chút.” Túc Mạc mô phỏng lại trong đầu độ cao và khoảng cách, đứng ở mép bậc thềm nhảy ra. Gió núi phần phật đánh vào người, cậu vững vàng đứng giữa không trung, cúi xuống là có thể thấy vách núi không điểm cuối. Vị trí duy nhất có thể phán đoán là nơi đang đặt chân, những chỗ khác hoàn toàn không thể tính ra.
Gió lớn ào ào trên vách, từ góc độ của Túc Mạc có thể thấy hoàn cảnh hiểm trở. Nơi này cực kì nguy hiểm, thật giả không rõ, càng về sau càng không thể xuất hiện sai lầm. Đây là môi trường mô phỏng chân thật, thậm chí cậu còn cảm thấy mất trọng lượng một cách hoang đường. Không chỉ thị giác xuất hiện ảo giác, mà tất cả những gì giác quan khác cảm nhận đều là giả, nhưng lại hết sức chân thực bao trùm lấy cậu.
Rõ ràng cậu đang đứng trên mặt phẳng, Túc Mạc lại có cảm giác như mình đang rơi tự do.
Loại cảm giác này cực kì không thoải mái, Túc Mạc chưa từng trải nghiệm kích thích quá độ thế này. Giống như đè nén sự khó chịu đó lên người cậu, chân thực đến như vậy, lại phải cố ép bản thân phải tin đây là giả.
“Momo? Bước tiếp theo có độ cao ngang với thềm đá, nằm ở hướng 11 giờ, khoảng cách vẫn là 0.5 mét.”
“Chờ chút.” Túc Mạc nhìn sang tay trái, vẫn trống không.
Cậu quay đầu lại, vị trí ban đầu đã xảy ra hiện tượng chiếu gương. Cậu nhớ rõ điểm xuất phát nằm ở chếch phía sau mình, nhưng lúc này nó lại đang ở phía trước cậu: “Hành Chỉ, tôi mất cảm giác phương hướng rồi.”
Mất mấy giây Úc Trăn mới nghe được giọng của Momo, hơi sửng sốt.
“Hay đúng hơn là tôi đã hoàn toàn không thể khống chế cảm giác của mình. Cảm giác mất trọng lượng kéo dài, hỗn loạn phương hướng… Môi trường giả lại tạo cho tôi cảm giác hỗn loạn rất thật, sắp tới có thể tôi sẽ hoàn toàn không thể phán đoán nữa.” Túc Mạc hít sâu một hơi: “Tôi không chắc có phải là do yếu tố hoàn cảnh đã tạo áp lực tâm lý quá lớn cho tôi không, nhưng nếu tôi xuất hiện tình trạng cãi cọ hay lí luận với cậu, hãy ngăn cản tôi ngay, phán đoán của tôi có 80% là không chính xác.”
Úc Trăn nghe được đoạn này bỗng thấy lòng chùng xuống: “Tình trạng của cậu sao rồi? Nếu khó chịu quá chúng ta có thể từ bỏ.”
“Yên tâm, tôi vẫn ổn.” Túc Mạc kéo chuông báo động của bộ phận chữa bệnh lên mức nhạy nhất, lại xem các chỉ số cơ thể, tất cả vẫn bình thường, chứng tỏ những gì đang xảy ra cũng không tạo thành gánh nặng cho cơ thể cậu. Ảo giác đánh lừa thị giác thì còn có thể miễn cưỡng thuyết phục bản thân, nhưng cảm giác chân thực dễ tạo thành phán đoán sai lầm. Đây không còn là vấn đề nhắm mắt hay không nữa, nhắm mắt chỉ có thể ngăn cản thị giác, thực tế lại không làm dịu đi cảm giác mất trọng lượng.
Mà nhắm mắt lại, bóng tối rất có thể sẽ tạo áp lực tâm lý còn lớn hơn.
“Giữ nguyên phương hướng ban đầu của cậu đừng xoay người, vị trí 11 giờ, dùng khinh công nhảy bước nhỏ là được.” Giọng nói bình tĩnh của Úc Trăn đã trở lại: “Trước hết nghe tôi, dùng chân trái cậu thử cảm giác, sẽ cảm thấy hẫng một chút, nhưng cậu không rơi xuống, đúng không?”
“Đúng.” Túc Mạc ép bản thân phải tin vào phán đoán của Úc Trăn, khó khăn đi hai bước sang bên trái: “Tôi di chuyển hai bước rồi.”
“Giờ nhảy lên, hướng 11 giờ.”
Túc Mạc cắn răng, nhảy sang phía bên kia, cảm giác mất trọng lượng vẫn vậy, nhưng đúng là cậu vẫn đứng giữa không trung.
Những chỗ cậu đi qua gần như đang lơ lửng xoay vòng xung quanh, khiến cho con đường cách cậu càng lúc càng xa.
Túc Mạc nhìn chằm chằm xung quanh một lúc lâu, chỉ có thể ép bản thân phải tin vào Hành Chỉ Vô Câu.
Bên ngoài, Hồng Quả Quả xem mà thót cả tim, y không nghe được hai người nói gì, nhưng vào xem thị giác của Momo thì thấy không gian hoàn toàn hỗn loạn, y nhìn còn chóng mặt. Nhưng chuyển sang xem bên Hành Chỉ Vô Câu lại là đường núi hiểm trở bình thường.
Hồng Quả Quả xem mấy lần mới phát hiện Hành Chỉ Vô Câu nhảy rồi, Momo mới có thể nhảy theo.
“Người anh em, sáng nay ông có xem stream nào phát sóng 5 sao không? Thử thách ải đầu là gì?” Hồng Quả Quả hỏi anh trai bên cạnh.
Anh trai quán bên nói: “Thì vẫn là mấy chủ đề đó mà? Cái này là hoạt động Thất Tịch cho mấy người yêu nhau, đương nhiên là thử thách độ tin tưởng, ăn ý, phối hợp các kiểu. Tôi xem stream của mọi người đều thế, chắc cũng không có gì khác đâu.”
Hồng Quả Quả lại nhìn vào màn hình quan sát, vừa rồi y lỡ tay nhấn quan sát theo góc độ nhân vật, cùng lúc cảm nhận được sự mất trọng lượng mãnh liệt giống Momo, sau đó mới hốt hoảng đổi sang góc nhìn Thượng Đế. Cái này mà phối hợp gì nữa, giao cả mạng mình cho người ta rồi còn gì?
Mà cái đường núi này cũng không dễ nhảy, sẩy chân nhảy lố là rơi xuống vực. Từ góc quan sát của y thì cả đường núi bình thường cũng không dễ đi, thật sự là thử thách khả năng dùng khinh công vượt chướng ngại. Y nhìn thấy anh Hành nhảy lên chỗ cao xác định vị trí thật sau lại trở về bậc trước đó, dùng khinh công nhảy bước nhỏ thử khoảng cách chính xác, lại tìm một góc tương đối ổn rồi bên kia đại ca y mới có thể nhảy. Đặc biệt là càng đi về sau, điểm dừng chân lớn nhỏ không đều, còn có cả tấm gạch di chuyển, sơ sẩy một chút thôi là cắm đầu xuống đất.
Hồng Quả Quả xem chừng 10 phút, bản thân cũng thấy khó chịu, vừa thấy may vì mình không đi theo, vừa lau mồ hôi cho đại ca nhà mình.
Cùng một thời gian, Thanh Phong lo lắng tới nỗi không buồn làm nhiệm vụ, hết xem bên này lại chuyển sang ngó bên kia, mấy lần Momo suýt rơi xuống khiến tim cậu ta cũng mém ngừng đập theo: “Đỉnh thật đấy, nền tảng tâm lý tốt đến mức nào mới dám chơi cái này chứ? Mọi người không biết thôi, vừa rồi tôi xem bằng thị giác của nhân vật, cảm giác ngột ngạt áp lực lắm luôn.”
[Thật, độ khó 5 sao không dành cho người thường.] [Sáng nay phòng bên có stream đội của Đạp Vân Trung, bọn họ phải ở trong một căn phòng nhỏ thử thách sự tin tưởng, cái đó cũng ghét cực, để đồng đội chọn đạo cụ đi cứu người còn lại, mà mấu chốt là đạo cụ còn có bẫy.] [Thế thì độ khó của nhóm Momo cao hơn rồi? Con đường này dài quá.] [Điểm phó bản của Momo rất cao, Hành Chỉ Vô Câu cũng không thấp, độ khó của hai người này chắc chắn là 5 sao của 5 sao.]“Hoạt động này có cho dùng đạo cụ không nhỉ, để tôi gửi mấy món vào cho anh tôi, tôi có một cái đạo cụ bay lượn có thể giao dịch.” Thanh Phong bắt đầu lục túi, vội vàng gửi đạo cụ bay sang.
[Đừng tốn sức nữa, hoạt động này cấm hỗ trợ từ bên ngoài.] [Đừng gửi, bên trong không nhận được đâu.] [Ơ? Sao đại lão đứng im rồi.]Thanh Phong nhìn hình ảnh quan sát, Momo đang đứng im giữa không trung, ngay trước mặt cậu có một cái thềm đá, nhưng Momo lại không nhảy sang. Thanh Phong nghi hoặc: “Phía trước có một cái bậc thang mà? Nhảy qua là được, sao đại ca lại không nhảy?”
Trong phó bản Đường Vào Cốc Tử Hoa, Úc Trăn chỉ dẫn từng bước một: “Lúc cậu nhảy lên cơ thể sẽ hơi lệch một chút, quay sang phải một góc 30 độ là sẽ về hướng chính diện. Sau đó ở ngay phía trước cậu sẽ có một bậc thang.”
“Bên tôi cũng có.” Túc Mạc nhìn về phía trước, vị trí trước mặt cậu không phải là khoảng không, mà thật sự có một bậc thang, xem ra lần này là thật. Cậu vô thức muốn đi về phía trước, bên tai bỗng vang lên tiếng ngăn cản.
Úc Trăn nói: “Đừng dựa dẫm vào thị giác, đi lên trước bên phải chừng hai bước, vị trí của bậc thang so với vị trí hiện tại của cậu thấp hơn một chút, khoảng cách là 0.7 mét. Dùng khinh công thêm nhảy hai bước, cậu phải nhảy xa, đừng nhảy gần.”
Túc Mạc tập trung nhìn, bậc thang trước mặt cậu khá rộng, nhưng chỉ cần nhảy 0.3 mét là đến. Nhưng Hành Chỉ Vô Câu lại nói những 0.7, là tới mép bậc thang rồi. Cậu bỗng có cảm giác, có khi nào đầu não đang đánh lừa bằng thị giác, trên thực tế cậu và Hành Chỉ Vô Câu là mỗi bên nửa thật nửa giả, rất có thể bên cậu mấy cái đầu là giả, mấy cái sau là thật… “Hành Chỉ, tôi nghi ngờ đầu não còn có bẫy, rất có thể cái ở bên tôi mới là thật, bên cậu là giả. Có vấn đề về khoảng cách, vị trí phán đoán có sai lầm…”
Cậu nói một hồi, đối phương lại không đáp.
Túc Mạc trầm giọng: “Cậu đâu rồi?”
Úc Trăn nói: “0.7 mét, nhảy từ vị trí của cậu hiện giờ, hãy tin tôi, tôi thử rồi.”
Túc Mạc im lặng một lúc lâu, quyết định nhảy, cuối cùng chân đạp ở phần mép 0.7, không rơi xuống, mà cảm giác mất trọng lượng đeo bám hơn nửa đường lại biến mất vào khoảng khắc cậu đặt chân lên mặt đất, một cảm giác cực kì an toàn đột nhiên ập đến. Túc Mạc mất một lúc để làm quen với hoàn cảnh, lại không nghe được chỉ thị tiếp theo của đồng đội.
Cậu hơi nhíu mày, lại gọi Hành Chỉ Vô Câu.
Hành Chỉ Vô Câu vẫn không trả lời, Túc Mạc đợi một hồi, không tùy tiện hành động mà đứng tại chỗ quan sát con đường này. Khi trong đầu cậu đang mô phỏng tình huống thứ 8 có thể xuất hiện, bên tai lại vang lên tiếng Hành Chỉ Vô Câu.
“Được rồi.”
Túc Mạc hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Úc Trăn một lần nữa đáp xuống bậc thang, ngửa đầu nhìn phía trước đã xuất hiện điểm cuối cùng của con đường: “Tôi vừa đi hết con đường này, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng tôi, bên tôi không có cái nào là giả.”
“Đi hết rồi?” Túc Mạc nghe vậy bỗng bật cười: “Thật ra cậu như thế là mạo hiểm lắm đấy, đi chậm còn có đường lui, lỡ nửa đường xuất hiện thử thách cần tôi phối hợp thì chẳng phải bọn mình phí công rồi sao?”
“Đáng lẽ phải đi từ đầu.” Úc Trăn nói: “Chí ít xác định an toàn rồi cậu mới không nghĩ nhiều nữa. Ban đầu cũng nói rồi còn gì? Tất cả đều tin vào tôi.”
Túc Mạc thoáng im lặng, lúc nghe thấy câu này không hiểu sao tâm trạng cậu thả lỏng hơn: “Nói cũng đúng, dù sao cậu đi sai thì cũng là cậu mất điểm kinh nghiệm.”
“Không bị trừ nữa đâu.” Úc Trăn cười nói: “Nghỉ ngơi xong chưa? Đi tiếp nhé. Tôi vừa mới phát hiện một con đường khác cũng có thể đi tới điểm cuối, trước hết so sánh hoàn cảnh hai bên đi.”
Túc Mạc lại quan sát xung quanh: “Hai đường nào?”
Úc Trăn: “9 giờ và 2 giờ, bên cậu có cái nào có điểm dừng chân không?”
Túc Mạc: “Trong tầm mắt tôi hiện giờ thì hướng 2 giờ, cách khoảng 0.5 mét có một điểm dừng chân, nhưng có thể là giả.”
“Vậy cậu nhảy về phía đó, nhưng 0.3 mét thôi.” Giọng Úc Trăn mang theo chút nhẹ nhõm.
Hai người tiếp tục phối hợp, Úc Trăn chỉ đường cực kì cẩn thận, thậm chí còn chính xác hơn trước. Không có cảm giác mất trọng lượng làm hỗn loạn, Túc Mạc cũng gan dạ hơn, ước chừng khoảng 10 phút, hai người cùng tới điểm cuối. Nhiệm vụ cũng hiện lên nhắc nhở đã hoàn thành, cảnh tượng hỗn loạn trở về bình thường, Túc Mạc quay lại nhìn, đường núi đã bằng phẳng như cũ.
Cậu quay sang nói với trận pháp sư bên cạnh: “Cảm ơn cậu.”
Úc Trăn nghi hoặc nhìn cậu.
Túc Mạc cũng không nói thêm, rõ ràng có con đường nhanh hơn, Hành Chỉ Vô Câu lại cho cậu lựa chọn, hầu hết đoạn đường sau đó đều là chỉ cho cậu nhảy những nơi có thềm đá, cũng vì thế mà đoạn sau cậu gần như không cảm nhận được sự mất trọng lượng. Tại sao trước kia cậu lại không phát hiện nhỉ, Hành Chỉ Vô Câu là một người rất chu đáo.
Hệ thống đang kết toán ải vừa rồi.
[Chúc mừng người chơi Momo, Hành Chỉ Vô Câu trải qua gian nguy vượt qua được [Đường Vào Cốc Tử Hoa]] [Hiện đã mở ra cửa ải thứ hai [Núi Rừng Cốc Tử Hoa], chúc hai vị may mắn, vượt qua được [Rừng Núi Cốc Tử Hoa] sẽ được tính là hoàn thành nhiệm vụ.]Hai người thuận theo đường núi đi lên phía trước, dưới đáy là một khu rừng bát ngát, từ trên cao nhìn xuống, khu rừng này như một biển mây màu tím, nhưng lúc này lại tạo cảm giác cực kì ma quái.
Lá cây loạt soạt trong rừng, gió lạnh nặng nề âm u không ngừng.
Hai người vừa rơi xuống khỏi chỗ cao đã có sợi đằng tím xé gió lao tới, nhanh như chớp bổ một đường sâu hoắm trên mặt đất, tách cả hai ra. Cùng lúc này, nguy cơ nổi lên bốn phía, Túc Mạc khó khăn lắm mới đứng dậy được, một dây leo nhỏ đã lặng lẽ bò tới chân cậu.
Một giây sau, nó lộ ra chiếc gai bén nhọn.