An Nhã

Rate this post

Ánh mắt anh đảo qua lại giữa chúng tôi, nhướn mày, ung dung dập tắt điếu thuốc, rồi tiến lại gần ôm eo tôi.

 

Lúc này, anh chàng tóc xanh kia được người ta kéo treo lơ lửng bên mép hồ bơi, anh ta còn chưa kịp lên tiếng, Lương Tự Bạch đã tiện tay cầm lấy ly rượu từ tay người phục vụ, úp ngược đổ lên sàn gạch trước mặt anh ta, không nói lời nào, nhưng đủ sức nặng.

 

Về phòng riêng, Lương Tự Bạch trầm ngâm nhìn tôi: “Gan lớn thật, không tìm hiểu xem đối phương là ai à? Con trai thứ hai nhà họ Long Hoa, dù là con ngoài giá thú nhưng cũng không phải là người mà em có thể trêu chọc.”

 

Tôi ôm chặt chiếc khăn tắm, hắt hơi một cái, tỏ vẻ vô tội nhìn anh: “Em là người anh đưa đến, em không thể để anh mất mặt được. Vả lại, chân đất không sợ chân giày.”

 

Tôi biết lúc này mình trông như thế nào, vừa trèo lên từ hồ bơi, gương mặt vốn đã mộc mạc giờ còn xinh đẹp hơn, dưới ánh đèn chiếu rọi màn đêm, đôi mắt đen láy được rửa sạch sáng long lanh, nhìn anh không chớp mắt.

 

Lương Tự Bạch nắm lấy khăn tắm trên người tôi, mùi hương gỗ lạnh lẽo ùa đến, đôi môi bá đạo hung hăng chiếm lấy.

 

Tôi ngẩng đầu lên như một vật hiến tế, đón nhận cuồng phong bão táp, trái tim đập thình thịch.

 

Đến đêm, tôi lề mề quấn khăn tắm đi ra, đứng trước mặt anh.

 

Lương Tự Bạch ngẩng đầu lên, ngón tay đang gõ nhịp trên đùi khẽ ngừng lại, im lặng nhìn tôi chằm chằm.

 

Tôi giơ tay cởi cúc áo sơ mi của anh, mãi mà vẫn không cởi được, gấp đến mức mồ hôi nhễ nhại.

 

Đột nhiên anh đè tay tôi lại, kéo khăn tắm đang tuột xuống của tôi lên, thong thả nói: “Cái gan lúc nãy đi đâu rồi? Tay run rẩy như chân gà vậy.”

 

Tôi cố ý tỏ ra yếu đuối, nâng đôi mắt trong veo nhìn anh: “Em, em không biết.”

 

Anh vươn đầu ngón tay lau nhẹ môi tôi, đôi mắt sâu thẳm hơi cụp xuống: “Anh dạy em.”

 

Tôi biết, không chỉ là hôn, anh còn sẽ dạy tôi rất nhiều thứ.

 

9.

 

Khi tôi rời khỏi KTV, chị A Đào nhìn tôi muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn chọc vào trán tôi.

 

“Chị không khuyên được em, nhưng em phải giữ gìn trái tim mình thật kỹ. Chị tìm hiểu mãi mà không ra được bất cứ thông tin gì về Lương Tự Bạch, nói vậy hẳn em đã biết anh ta là loại người gì rồi.”

 

“Chị còn tưởng em chỉ muốn lên đại học, tìm một công việc ổn định, sống cuộc sống nhỏ bé hạnh phúc, ai ngờ em lại có tham vọng lớn như vậy.”

 

Chị A Đào thích nhất là những cô gái sinh viên đại học, chị ấy ngưỡng mộ những cô gái được đi học, có một công việc ổn định.

 

Nhưng nếu hỏi chị ấy có muốn đi làm một công việc ổn định với mức lương ba nghìn một tháng không, chị ấy sẽ cong môi cười khẩy: “Kiếp sau đi.”

 

Cũng giống như tôi, tôi biết rằng dù tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa, cùng lắm cũng chỉ đủ sống qua ngày ở thành phố này.

 

Nhưng tôi muốn hơn thế, tôi muốn ở lại, muốn bén rễ tại đây, tôi muốn cắt đứt mọi con đường quay về cái thôn quê ấy.

 

Tôi thừa nhận tôi đã tìm thấy một con đường tắt, có được cũng có mất.

 

Tôi không quan tâm anh đang tìm kiếm điều gì ở tôi, nhan sắc cũng được, thậm chí chỉ là thú vui nhất thời cũng không sao.

 

Bởi vì, đường tắt cũng có nhiều loại, không phải ai cũng có thể tìm được một con đường tắt như Lương Tự Bạch.

 

Trước khi gặp Lương Tự Bạch, cuộc sống của tôi ngoài việc đi học ra còn phải làm thêm không ngừng nghỉ, mặc đồ thú bông, phát tờ rơi, phát bóng bay, dạy kèm buổi tối rồi lại chạy đến KTV làm thêm vào rạng sáng, tôi chỉ tiếc không thể phân thân ra làm tám người.