An Nhã
Tôi dựa vào cửa, khoanh tay cười khẽ: “Tôi còn không biết mình lại nghĩ như vậy cơ đấy?”
Hai người đang trang điểm nghe thấy tiếng động bèn quay đầu lại, bị người ta bắt gặp khi nói xấu sau lưng, sắc mặt bọn họ trở nên khó coi, đành thì thầm nói lời xin lỗi.
Thật nực cười, bọn họ đang sợ tôi.
Nhưng trong lòng tất cả đều hiểu rõ, bọn họ vốn đâu có sợ tôi, là sợ Lương Tự Bạch mà thôi.
Từ lúc tôi làm công việc phát tờ rơi cho đến khi vào được Quốc tế Thuỵ Ninh, mười năm qua, Lương Tự Bạch luôn là cái tên tôi không thể tránh khỏi.
Chưa bao giờ anh cố ý che giấu, ai cũng biết tôi quen Lương Tự Bạch từ năm mười tám tuổi, hai mươi tuổi đã ở bên cạnh anh.
Nếu nói Lương Tự Bạch có một khu vườn, thì tôi chính là người thợ thủ công của anh, dùng tất cả lòng kiên nhẫn để điêu khắc nên tác phẩm hoàn hảo nhất.
2.
Mưa đêm hè thật ngột ngạt, như một tấm lưới dày đặc bao trùm khiến người ta khó thở.
Đến khi cảm nhận được cơn bỏng rát do tàn thuốc rơi lên cánh tay, tôi mới chậm rãi hít một hơi thật sâu, khói thuốc lượn lờ trước tầm mắt, tôi đang nghĩ gì vậy?
Phải rồi, tôi đang nghĩ về năm hai mươi bảy tuổi, về màn “cầu hôn” bị đăng tải trên các trang mạng truyền thông, trở thành trò cười cho thiên hạ suốt ba ngày ba đêm.
Cảnh tượng hoành tráng như vậy, trước sự chứng kiến của tất cả bạn bè người thân, có người ủng hộ, cũng có người phản đối.
Vậy mà tôi lại lấy ra một chiếc khăn voan kém chất lượng mua trên Taobao với giá 9.9 tệ. Còn nhẫn kim cương chẳng qua cũng chỉ là một món đồ rẻ tiền tôi sẵn tay mua khi đi ngang qua cửa hàng.
Ý định cầu hôn nảy ra một cách bất chợt, từ lúc quyết định đến khi thực hiện, thời gian không quá hai mươi phút.
Tôi mở danh bạ, lần lượt gọi cho những người bạn của Lương Tự Bạch.
Lúc đó, trong suốt bảy năm, bên cạnh Lương Tự Bạch chỉ có một người con gái là tôi.
Giỏi ứng biến, biết nắm bắt cơ hội, về mặt xã giao, ai cũng có thể làm bạn với tôi.
An Nhã ở tuổi 27 không còn là cô gái nghèo túng chỉ đủ tiền mua đôi giày vải 20 tệ như vài năm trước.
Chiếc đồng hồ trên tay tôi, dù trông có vẻ bình thường, nhưng giá trị lên đến hàng trăm vạn.
Thế mà năm đó, khi đối diện với Lương Tự Bạch, người tôi đã yêu hết lòng, chi phí cho màn cầu hôn ấy chẳng đến nổi năm trăm tệ.
Bởi tôi biết rằng, dù chiếc nhẫn kim cương có giá hai tệ hay hai trăm vạn, Lương Tự Bạch vẫn sẽ không cưới tôi.
Đối mặt với tình huống bất ngờ ấy, Lương Tự Bạch không hề tỏ ra ngạc nhiên.
Trên người Lương Tự Bạch vương vấn hơi men say, anh dựa vào lan can trên du thuyền, ngón tay nghịch điếu thuốc chưa châm, mỉm cười nhìn tôi làm trò hề.
Vừa chiều chuộng, vừa chế giễu.
“An Nhã, anh nhớ hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư.”
Anh cười như gió xuân tắm trong nắng ấm, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, vẫy tay đuổi những người đang xem náo nhiệt đi.
Anh cầm lấy chiếc nhẫn, giọng điệu trách móc: “Nha đầu, cầu hôn mà cũng không chân thành gì cả, lấy cái thứ đồ chơi này ra lừa gạt anh.”
Tôi xé bỏ chiếc khăn voan được làm cẩu thả, giật lấy chiếc nhẫn từ tay anh, quăng mạnh xuống biển.
Ánh mắt của Lương Tự Bạch vẫn dõi theo chiếc nhẫn, rồi dừng lại một lúc trên mặt nước đang gợn sóng.
“Lương Tự Bạch, hai chữ hôn nhân, anh sợ đến vậy sao?”
Anh thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía biển cả, cúi đầu hỏi: “An Nhã, nếu em hiểu chuyện một chút, những gì em có thể nhận được từ anh sẽ gấp trăm gấp ngàn lần so với hiện tại, nhưng có một số thứ, em không nên cũng không thể đòi hỏi.”