An Nhã
Một thủ đoạn quá vụng về, đến nỗi tôi còn chẳng thèm vạch trần. Tôi tốt bụng vứt một câu: “Vậy ra cô còn nhớ mình đến từ một nơi nghèo khó giống tôi.”
Lúc đi ngang qua ba người đó, tôi lạnh lùng liếc mắt một cái: “Đuổi ra ngoài.”
Ngay từ năm đó, tôi đã có hộ khẩu riêng, tôi và bọn họ không có bất kỳ mối quan hệ pháp lý nào cả.
Vậy mà bọn họ lại tự mình đi bộ đến đây, nếu không tận hưởng cảm giác nằm trên những vạc giường cứng ở đường phố Bắc Kinh thì thật đáng tiếc.
Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, tôi thấy ba khuôn mặt đó trên bảng tin đầu trang, đang hùng hồn phẫn nộ lên án tôi.
Đám phóng viên đổ xô đến, micro suýt nữa giúi vào miệng tôi, muốn moi móc ra những thông tin lớn.
Tôi nhìn thấy một cô gái chen chúc trong đám phóng viên, nếu tôi nhớ không lầm thì cô ta là bạn cùng lớp của Trần Tĩnh Tĩnh, được cô ta giới thiệu vào làm trong bộ phận giải trí cùng công ty.
Tôi tiến về phía cô ta, lấy thẻ nhân viên trước n.g.ự.c cô ta ra xem, chỉnh lại chiếc micro đang rung lắc của cô ta, giọng nói được truyền đi rõ ràng qua micro.
“Người bảo cô đ.â.m bổ vào chuyện này không nói với cô rằng, tôi là trẻ mồ côi ư?”
Sắc mặt cô ta lập tức trở nên trắng bệch, không chịu nổi một đòn.
Vài ngày sau, trò hề của ba người bọn họ kết thúc, tôi nhận được tin nhắn của Lương Tự Bạch, chỉ vài chữ ngắn ngủi, vẫn cao ngạo như thường lệ.
“Đồ của em, không lấy đi à?”
Kèm theo đó là một loạt ảnh chụp những chiếc túi và đồ trang sức trong phòng thay đồ ở biệt thự Vọng Kinh.
Tôi tắt điện thoại, một lúc sau lại bật lên, gõ vài chữ rồi lại xóa đi.
Cuối cùng, tôi trả lời anh: “Không cần nữa.”
15.
Tôi không ngờ lần này người cúi đầu trước lại là Lương Tự Bạch.
Có lẽ anh đã có chút dự cảm lần này không giống những lần trước đó nữa, năng lực của tôi đã đủ để đi xa.
Tôi hoang đường nghĩ rằng, có lẽ anh sợ tôi sẽ thực sự ra đi.
Cái ý nghĩ đó, khi mở mắt ra nhìn thấy anh, đã ùa đến như thủy triều.
Mấy ngày liên tiếp căng thẳng cao độ, tôi thiếp đi trên ghế sofa.
Mở mắt ra, gương mặt của Lương Tự Bạch phóng to trước mắt, tôi chớp mắt rồi nhắm lại, lật người quay lưng về phía anh.
Gần đây tôi luôn mơ thấy anh, bây giờ ngay cả khi nằm mơ giữa ban ngày cũng không buông tha tôi.
Cho đến khi một nụ hôn ẩm ướt chạm vào tai tôi, hơi thở ấm áp phủ xuống, toàn thân tôi mới căng cứng.
“An Nhã, em thắng rồi.”
Tôi đột ngột ngồi dậy, nhìn anh chằm chằm.
Anh cất giọng nhẹ nhàng, chậm rãi: “Về với anh, không có em, ban đêm anh ngủ không được.”
“Anh giả vờ cái gì thế?” Tôi đẩy anh ra, bước chân trần xuống đất.
Lương Tự Bạch chống hai tay lên ghế sofa, như thể không có xương, cười thản nhiên.
“Mắt của anh không được tốt lắm.” Tôi lên tiếng, chuyện của Trần Tĩnh Tĩnh tôi còn chưa ra tay, nếu anh thật lòng thích cô ta, coi như tôi tặng anh món quà cuối cùng.
Anh nắm lấy cổ tay tôi, siết nhẹ: “Cô ta là cái gì chứ? Chẳng qua chỉ liếc mắt nhìn nhiều hơn một cái thôi, chuyện này anh sẽ giải quyết.”
“An Nhã, ở bên anh thêm hai năm nữa.” Lần đầu tiên anh mở miệng cầu xin người khác.
Tôi bỗng nhiên muốn cười, không quay đầu nhìn anh.
Ngay cả đến mức này, anh vẫn nghĩ rằng chỉ cần cúi đầu dỗ dành một chút, tôi sẽ lại ngoan ngoãn nghe theo.
Cho dù là người yêu hay là đối tác, anh ta chưa bao giờ biết, cũng không bao giờ nghĩ đến, tôi là một người phụ nữ, cũng cần cảm giác an toàn.