Bị Vạn Người Ghét Sau Khi Trùng Sinh Bạo Hồng Toàn Mạng
An Dụ sửng sốt, không bước về phía trước, mà còn lùi về phía sau hai bước, cả người đều run lên. Cậu ta không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt mình, Cố Phi chủ động bắt chuyện với người khác!
Điều này còn thú vị hơn cả việc một con heo nái biết leo cây.
Lâm Thanh Yến cũng có chút sững sờ, sở dĩ cậu sững sờ vì nghe được giọng nói của người đàn ông, nhẹ nhàng, trầm thấp và từ tính, kết hợp với giọng nói trong trí nhớ của cậu, nếu có điểm khác biệt thì chính là giọng nói bây giờ trẻ hơn.
Mặc dù ở kiếp trước lúc người đàn ông đến tìm cậu, tai của cậu đã gần như mất đi khả năng nghe, nhưng vẫn còn có thể nghe được một chút âm thanh, chỉ có thể nghe được khi nói bên tai.
Lúc đó cậu rất ít khi nghe thấy người đàn ông nói chuyện, thỉnh thoảng mới đứng bên cạnh cậu, cúi đầu, ghé sát vào tai cậu mà nói một hai câu.
Lâm Thanh Yến vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, lúc người đàn ông nói chuyện sẽ phả ra một luồng khí nóng, khiến tai của cậu có cảm giác hơi ngứa, lại còn ửng đỏ lên, theo đó là mùi hương của gỗ cây tuyết tùng dìu dịu thoang thoảng nơi đầu mũi, đó là mùi thơm trên cơ thể người đàn ông.
Lại thất thần rồi?
Chàng trai trước mặt ngơ ngác nhìn về phía hắn, Cố Phi vẫn còn đang cầm chiếc bánh bao bẩn nhặt từ dưới đất, tay kia thì vẫy trước mặt cậu thiếu niên, “Cậu choáng váng sao.”
Lâm Thanh Yến bỗng nhiên trở về hiện thực, nhìn vào đôi mắt đẹp và sâu thẳm kia của người đàn ông, bên trong ẩn chứa sự bình tĩnh và lãnh đạm, lại mang theo một cảm xúc khó đoán không biết đó là gì.
Cậu có chút xấu hổ khi nhìn chằm chằm vào một người đàn ông xa lạ trong trạng thái xuất thần, đôi tai ửng đỏ lên, ngại ngùng nói:“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không nghe thấy anh nói gì.”
Ánh mắt Cố Phi rời khỏi đôi tai ửng hồng của cậu, hắn đưa chiếc bánh bao lên, dịu dàng nói: “Cái này, bẩn rồi.”
Lâm Thanh Yến nói: “Vậy, vậy thì không ăn được nữa?”
“Ừ.” Cố Phi xoay người bỏ chiếc bánh bao vào trong thùng rác gần đó, sau đó ngồi cạnh Lâm Thanh Yến, băng ghế vừa đủ cho hai người ngồi, khoảng giữa còn cách tận mười xăng ti mét.
An Dụ đứng bên cạnh đưa tay đẩy miệng còn đang há hốc kinh ngạc của mình lên, cậu ta lặng lẽ đến gần, Cố Phi tiên sinh danh tiếng lẫy lừng luôn mang một gương mặt lạnh lùng lại đi bắt chuyện với người khác, điều này càng khiến cậu ta muốn quan sát thêm một chút.
Nhưng, còn chưa bước được nửa bước, Cố Phi đột nhiên nhìn cậu ta, trong đôi mắt lạnh lùng kia ẩn giấu một luồng sát khí, An Dụ lập tức kinh sợ rút chân lại, mỉm cười một cách vô hại.
Anh tiếp tục, tiếp tục đi, tôi chỉ đứng xem thôi không làm phiền đâu!
Chuyện này không thú vị hơn việc nhìn heo nái leo cây hay sao?
Lâm Thanh Yến liếc sang bên cạnh, góc nghiêng lẫn góc chính diện của người này đều rất đẹp, đường nét trên gương mặt đẹp đến nỗi giống như là một bức tranh được vẽ tỉ mỉ vậy, mỗi một xăng ti mét đều vô cùng hoàn mỹ.
Nhưng còn thiếu một cái gì đó.
Nhưng cụ thể là gì, cậu lại nghĩ không ra.
Nhìn kỹ thì có chút quen quen.
Cậu đã từng gặp qua người này sao? Cậu không nhớ ra.
……
Nhận ra bản thân mình lại nhìn chằm chằm người ta nữa, cậu nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, không biết tại sao người này lại đột nhiên đến gần mình.
Nói bắt chuyện thì cũng không đúng, ai lại trưng ra gương mặt lạnh lùng vô cảm ấy đi bắt chuyện với người khác chứ, trừ phi não có vấn đề.
Nhưng cậu lại không thấy khó chịu, có lẽ là vì giọng nói của người này rất giống với giọng nói trong kí ức của cậu, cậu cũng hi vọng người này có thể đến gần cậu thêm một chút nữa, như vậy thì sẽ có thể ngửi ra được mùi hương trên người, xem đó có phải là mùi hương quen thuộc hay không.
Trong lòng Lâm Thanh Yến suy nghĩ rất nhiều thứ, đúng lúc không biết nên nói cái gì, bên tai lại vang lên âm thanh quen thuộc, “Cậu không có nơi nào để về sao.”
Là câu hỏi, nhưng lại giống câu khẳng định hơn.
Giọng nói trầm cuốn hút như điện tâm đồ không một chút biến đổi.