Triều Tư
Kì nghỉ 1/5 vừa kết thúc, kì thi tuyển sinh Đại học đã đến đúng như dự định.
Trường cấp ba Đồng An được chọn làm điểm thi tuyển sinh Đại học, bởi thế mà học sinh khối 10 và 11 được nghỉ hai ngày.
Trở về sau ngày nghỉ, đúng ngày đầu tiên sau kì thi tuyển sinh đại học kết thúc là sinh nhật của Khương Ninh.
Cô thức dậy từ sớm, Trần Thục Vân đã đặc biệt luộc cho cô một quả trứng đặt vào bát mì trường thọ.
Ăn xong thì đi học. Lớp vẫn còn vắng học sinh, khuôn viên trường cũng khá vắng.
Bước vào phòng học, vài học sinh đã đến, nói chuyện với nhau.
Khương Ninh theo thói quen vẫn liếc nhìn dãy bàn cuối cùng nhưng không thấy người cô muốn gặp.
Cô thu lại ánh mắt, đi tới chỗ ngồi. Còn chưa kịp ngồi xuống, Chu Vãn Dạng đã từ sau chạy tới, như đè hết cơ thể lên người cô: “Ninh Bảo, sinh nhật vui vẻ!”
Khương Ninh bị cô đẩy cho lắc lư hai lần. Cô phải chống tay lên bàn mới đứng vững, bật cười nói cảm ơn.
“Đây, quà của cậu.” Chu Vãn Dạng đặt món đồ trên tay xuống, “Mở ra xem có thích không.”
Khương Ninh nhận lấy rồi mở ra. Bên trong là một chiếc hộp nhạc, vừa khéo léo vừa tinh xảo. Bên dưới hộp nhạc còn có một tấm thiệp. Cô lại lấy ra, trên cùng là dòng chữ của Chu Vãn Dạng “Sinh nhật vui vẻ, mãi mãi vui vẻ nha!”. Phía dưới viết thêm mấy chữ to hơn: “Gửi bạn thân nhất của tớ – Khương Ninh”, bên cạnh vẽ một cái mặt cười.
Đây là món quà sinh nhật đầu tiên cô nhận được từ một người bạn kể từ khi cô chuyển đến đây. Trong lòng Khương Ninh ấm áp vô cùng. Cô trân trọng trả lại thiệp và quà, từ trong tận đáy lòng cảm ơn Chu Vãn Dạng: “Cảm ơn cậu, tớ thích lắm.”
“Khách khí gì chứ, cậu thích là được rồi. Không uổng công cả ngày hôm qua tớ chạy khắp các cửa hàng ở Đồng An.”
Một lát sau, Điền Hàm Ngọc cũng tới, mang cho cô một món quà. Khương Ninh lại vô cùng cảm động.
Theo lệ thường của trường cấp ba Đồng An, sau khi kì thi Đại học kết thúc, ngay khi lớp 12 ra khỏi trường, lớp 11 sẽ được chuyển đến tòa giảng dạy của khối 12. Do đó họ có thể sớm bước vào trạng thái ôn thi.
Tòa dạy học khối 12 nằm ở hướng Đông Bắc của trường, cách xa các tòa dạy học khác. Cách bố trí như vậy cũng để tạo môi trường học tập tốt nhất cho học sinh cuối cấp.
Cũng bởi vì có quá nhiều sách và đề thi, Khương Ninh phải đi đi lại lại mấy lần mới dọn hết đồ đạc sang phòng học mới.
Trong khi sắp xếp đồ đạc vào chỗ ngồi, Khương Ninh phát hiện ra quyển nhật ký của cô đã biến mất.
Cô trở nên hoảng hốt, cẩn thận tìm kiếm hết tất cả những nơi có thể tìm được nhưng vẫn không thấy.
Khương Ninh lập tức đứng dậy, quay lại phòng cũ để tìm.
Quyển nhật ký này tuyệt đối không thể để người khác nhặt được, nếu nhặt được là coi như xong.
Cô không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra nếu cuốn nhật ký trên bị phát tán.
Đi dọc theo đường cũ để kiếm, Khương Ninh lại quay lại tòa dạy học cũ.
Hầu như tất cả những người trong tòa dạy học cũ đã rời đi. Sảnh tòa vốn ồn ào nay hoàn toàn im lặng. Có rất nhiều giấy vụn nằm rải rác trên cầu thang, cô suốt ruột đi một bên vừa tìm kiếm vừa đi lên tầng.
Cuối cùng, khi cô đi lên tầng bốn, hô hấp Khương Ninh như ngừng lại.
Cô thấy Tống Nguyên Dã nửa người dựa vào lan can, cầm quyển sổ của cô trong tay, chuẩn bị mở ra.
Đầu óc Khương Ninh trống rỗng, không hề nghĩ ngợi mà chạy tới, “Đừng.”
Nghe thấy âm thanh, Tống Nguyên Dã ngước mắt lên, nhìn thấy người chạy tới là Khương Ninh, hơi bất ngờ: “Là của cậu?”
Khương Ninh mắt nhìn theo quyển số, trong lồng ngực tim đập thình thịch, vội vàng gật đầu: “Là của tôi.”
Thấy cô khá khẩn trương, Tống Nguyên Dã đưa quyển nhật ký cho cô, thuận miệng hỏi: “Bên trong có bí mật à?”
Khương Ninh nắm chặt lấy quyển số, trái tim vẫn đập loạn xạ, mặt cô tái nhợt gật đầu, tay chân đã lạnh ngắt.
“Yên tâm, tôi không đọc đâu. Tôi chỉ muốn đọc tên thôi.” Cảm nhận được tâm trạng bất an của cô gái trước mặt, Tống Nguyên Dã giải thích với cô.
Khương Ninh cúi đầu không nói lời nào. Chuyện vừa rồi đã ảnh hưởng tới cô khá lớn, đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc.
Nhưng dáng vẻ này lại lọt vào mắt Tống Nguyên Dã, cậu nghĩ cô tức giận nên lên tiếng xin lỗi: “Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không biết bên trong có bí mật.”
Khương Ninh ngẩng đầu, đối diện là ánh mắt áy náy của người thiếu niên, trong lòng cô có chút khó chịu.
Rõ ràng cậu không hề có lỗi, là lỗi của cô đã viết những tâm tư nhỏ nhặt ấy vào nhật ký, thậm chí còn làm mất.
Cậu ấy chỉ nhặt được nhật ký của mình mà thôi, vậy mà cuối cùng cậu vẫn phải xin lỗi.
Khương Ninh mũi đột nhiên chua xót, hốc mắt cô có chút đỏ lên.
Cô quay mặt đi, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Cậu không cần xin lỗi tôi đâu. Là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.”
“Vậy, chúng ta đã giải quyết xong rồi phải không?” Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, Tống Nguyên Dã xoa xoa cổ.
Bình thường vì để tránh bị nghi ngờ, cậu rất ít khi kết thân với các cô gái khác, cũng như cậu không thể nào đoán được tâm trạng của những cô gái kia thế nào. Nhưng cậu lại rất cố gắng muốn quan tâm đến cảm xúc của cô nhiều nhất có thể. Dù sao, cũng chính vì đã tự tiện lật giở quyển sổ vốn không được phép mà bây giờ tâm trạng của cô rất tệ.
“Ừm, đã xong rồi.” Khương Ninh bấm vào lòng bàn tay, cố gắng kìm nén cảm xúc tuôn trào trong lòng.
“Tôi bây giờ phải về lớp, cậu muốn đi chung không?”
Khương Ninh lắc đầu. Tâm trạng cô hiện tại rất phức tạp, không biết nên đối diện với cậu như thế nào.
Tống Nguyên Dã đi về hướng cầu thang, “Vậy tôi đi trước.”
Khương Ninh cầm quyển nhật ký, thẫn thờ nhìn theo bóng lưng rời đi của cậu.
Bóng dáng của cậu nhanh chóng biến mất ở hành lang. Tâm trạng của cô như tuôn trào ra một cách mãnh liệt.
Loại cảm giác này như xâm chiếm cả người cô, và đột nhiên, nước mắt cô không thể kiểm soát mà rơi xuống.
Thích thầm đúng là một loại tình cảm buồn mà.
Mọi vui buồn của cô đều do cậu gây ra, nhưng cô lại không thể nói, cậu cũng sẽ không biết gì cả.
*
Ở trong nhà vệ sinh rửa mặt, đợi đến khi hốc mắt bớt đỏ thì cô mới trở lại lớp học.
Cô liếc nhìn về cuối lớp, đúng lúc chạm mặt Tống Nguyên Dã, cô hốt hoảng nhìn đi chỗ khác.
Nhìn thấy đôi mắt vẫn còn đỏ hoe của cô, Tống Nguyên Dã cảm thấy khó chịu vô cùng.
Lớp học vẫn ồn ào, tâm tình của mọi người vẫn chưa nói hết.
Lỗ Chí Dũng bước vào lớp, thấy lớp như một mớ hỗn độn, liền cầm lấy cây thước đập vào bảng đen chỉnh đốn kỉ luật.
“Bây giờ là mấy giờ rồi? Các em đều đã là học sinh lớp 12 rồi, còn có tâm trạng để nói chuyện sao? Tại sao trường lại chuyển các em tới tòa này? Các em không biết à?” Lỗ Chí Dũng đập một cái vào bàn, gắt lên.
“Nhìn xem lớp Tám bên cạnh người ta đang làm gì? Các em thì đang làm gì? Hãy học như người ta đi, đừng biến một ngày trở nên vô nghĩa. Đến khi họ thi đậu Đại học và mấy đứa thi trượt, lúc đó thì tha hồ mà khóc.” Đang nói cao hứng, Lỗ Chí Dũng lại bắt đầu so sánh cả lớp với lớp bên cạnh.
Cứ như để chống lại thầy. Thầy vừa dứt lời, lớp bên cạnh đã truyền đến những trận cười.
Lỗ Chí Dũng: “…”
Dưới tầng đang yên tĩnh, nhưng sau khi nghe thấy tiếng nói từ lớp bên cạnh, mấy cậu bạn nam không kìm được, “Thầy Lỗ, lớp Tám đang chơi game. Vừa rồi em đi vệ sinh nhìn thấy, bọn họ không học bài.”
“Đúng vậy, thầy Lục. Lớp bên cạnh đang chơi game. Không phải thầy muốn bọn em học theo lớp Tám sao? Vậy bọn em học theo bọn họ liền đây.”
Một vài người bắt đầu nói chuyện, những người sau đó hùa theo. Lớp học đang yên tĩnh lại trở nên ồn ào.
Cả đám đòi chơi game, Lỗ Chí Dũng thấy bọn họ không muốn học, cuối cùng cũng phải đồng ý.
Do lượng người trong lớp quá đông, nên có ít trò mà tất cả có thể tham gia. Sau một hồi thảo luận, cuối cùng cả đám cũng quyết định chơi “đánh trống chuyền hoa.”
Sau khi Lỗ Chí Dũng yêu cầu mọi người nhỏ giọng lại, thầy liền quay trở lại văn phòng với ấm giữ nhiệt trên tay.
Một bạn nam trong lớp xung phong đứng lên bục giảng làm quản trò hô “dừng lại”.
Trò chơi bắt đầu, bọn họ lấy một quyển sách làm “hoa” rồi chuyền.
Bắt đầu từ bên trái, quay vòng theo hình chữ S.
Cậu bạn gõ gõ trên bục giảng, không khí cả lớp vừa căng thẳng vừa sôi nổi.
Cũng bởi vì chuyện vừa rồi nên Khương Ninh chưa lấy lại được tâm trạng. Cô cứ miên man nghĩ tới chuyện vừa rồi. Khi quyển sách bị ném đến trước mặt, cô sững người một lúc. Đến khi nhận ra thì đã quá muộn.
Cô là người đầu tiên bị bắt.
Hình phạt mà bọn họ quy định là nói thật hoặc thử thách. Trong đó, người bị bắt sẽ một câu hỏi hoặc yêu cầu một thử thách.
Khương Ninh chọn sự thật. Cậu bạn trong vai quản trò đứng trên bục hỏi cô: “Bí mật của cậu là gì?”
Nghe câu hỏi này, Khương Ninh trở nên sững sờ. Cái đầu tiên cô nghĩ đến là quyển sổ, sau đó là Tống Nguyên Dã.
Cô rất lâu mà không có câu trả lời, mọi người thì thúc giục cô, nói rằng nếu cô không trả lời thì cô sẽ phải nhận hình phạt khác.
Khương Ninh rũ mắt xuống, làm sao cô có thể nói ra được.
Cậu là bí mật mà cô giấu trong lòng, không thể để lộ được.
Trong lớp náo động, Tống Nguyên Dã thấy cô có chút bất lực, định lên tiếng giúp cô giải vây.
Nhưng Chu Vãn Dạng đã đi trước một bước, “Được rồi, được rồi, bí mật mà nói ra thì còn gì là bí mật nữa. Tại sao lại hỏi vấn đề này chứ, muốn làm khó người ta hay sao.”
Khi trò chơi được tiếp tục, Lương Tụng Văn lại kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Tống Nguyên Dã. Nghe những gì Chu Vãn Dạng nói, cậu định vào phản bác thì lại bị Tống Nguyên Dã đột nhiên đập mạnh vào lưng.
“?” Lương Tụng Văn quay sang nhìn cậu, “Sao lại đánh tôi?”
“Sau lưng cậu có muỗi.” Tống Nguyên Dã thản nhiên nói.
Lương Tụng Văn có chút nghi hoặc: “Sau lưng tôi có muỗi?”
“Ừ.” Tống Nguyên Dã lười nhác gật đầu.
Lương Tụng Văn cũng không nghi ngờ gì cậu nữa.
Khương Ninh cuối cùng cũng nói một điều không quá quan trọng lắm trước khi được mọi người buông tha, trò chơi lại tiếp tục.
Khi quyển sách được chuyển cho Lương Tụng Văn, cậu cố ý kéo dài thời gian không chuyền cho Tống Nguyên Dã.
Đó là lý do vì sao cậu ta lại kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tống Nguyên Dã.
Tống Nguyên Dã giật lấy nó một lúc lâu vẫn không lấy được, bị cậu ta cười nhạo chọc tức trước hành động trẻ con của mình. Cuối cùng, ngay khi tiếng gõ bàn dừng lại, Lương Tụng Văn ném sách vào người cậu ta với nụ cười xấu xa.
Tống Nguyên Dã thua. Cuối cùng cậu chọn sự thật, “Hỏi đi.”
Người phải hỏi là một cô gái, cô gái đó suy nghĩ hồi lâu, có chút ngượng ngùng hỏi: “Tôi muốn biết cậu thích kiểu con gái như thế nào.”
Trong lớp trở nên thổn thức, nhiều người quay xuống phía dưới, vô cùng náo nhiệt.
Khương Ninh cũng không nhịn được mà quay đầu xuống. Người thiếu niên đang ngồi chán nản, xoay xoay bút một lượt, vẻ mặt bất cần khó tả.
Lương Tụng Văn bắt đầu ồn ào, “Tống Nguyên Dã, cậu thích kiểu con gái nào? Nói cho mọi người biết đi!”
Khương Ninh cũng dỏng tai nghe. Cô muốn biết loại người con gái mà Tống Nguyên Dã thích sẽ như thế nào.
Trước những ánh nhìn chăm chú, Tống Nguyên Dã chỉ “hmmm” một tiếng, lười nhác nói: “Không có tiêu chuẩn. Khi nào thích thì có tiêu chuẩn thôi.”
Mấy cậu bạn có quan hệ tốt với cậu “ồ” lên một tiếng rồi tiếp tục trêu chọc cậu mấy câu.
Cô gái ấy có hơi thất vọng, tâm trạng của Khương Ninh cũng không khác gì cô ta.
Tuy nhiên Khương Ninh đã nghe từ những người khác rằng, nếu có một người mà cậu ta thực sự thích, cậu ta sẽ dựa vào những đặc điểm của cô gái ấy mà mô tả mẫu người lý tưởng của mình.
Cậu ấy đã trả lời vấn đề ấy không thật rõ ràng, liệu có phải do hiện tại cậu ấy chưa thích ai không?
Khương Ninh không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, lượt chơi mới lại bắt đầu.
Lúc đầu, những người được gọi là “hoa” đều chọn sự thật. Nhưng sau đó những câu hỏi ngày càng trở nên khó trả lời hơn, và tất cả lại đổi sang thử thách.
Lần này, người được gọi “hoa” là Chu Vãn Dạng. Chu Vãn Dạng chọn thử thách. Cô được yêu cầu bước lên bục giảng hát một bài.
Chu Vãn Dạng hiên ngang bước lên bục giảng. Cô vốn định hát bài tốt nhất của mình, nhưng khi trông thấy Khương Ninh đứng phía dưới cười và vỗ tay với cô, cô lại đột nhiên đổi ý.
Chu Vãn Dạng đứng trên bục nói: “Hôm nay là ngày sinh nhật người bạn tốt nhất của tôi – Khương Ninh. Cho nên tôi muốn hát mừng sinh nhật cậu ấy ở đây. Mong rằng mọi người cũng sẽ hát với tôi để chúc mừng cậu ấy!”
Thật không ngờ cô lại nói như vậy. Khương Ninh phải sửng sốt một lúc.
Chu Vãn Dạng đứng trên bục giảng bắt đầu hát. Theo thời gian, phía dưới cũng bắt đầu hát theo, cuối cùng âm thanh càng ngày càng lớn.
Bài “Happy Birthday” liên tục được cất lên, Khương Ninh khoé mắt cũng bắt đầu rơm rớm.
Bài hát kết thúc, trong lớp đồng loạt vang lên “Khương Ninh, sinh nhật vui vẻ!”, “Bạn học Khương Ninh, happy birthday!”
Khương Ninh vào giây phút này cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô suốt bảy năm qua đều chuyển trường liên tục. Cô ở mỗi trường đều chỉ lưu lại là một học sinh mới ngắn ngủi, chưa từng được hoà nhập với nhóm tập thể nào.
Nhưng ngày hôm nay, lần đầu tiên cô thấy mọi thứ thật thân thiết.
Ở nơi này, ngôi trường này, lớp học này, cô đã gặp được những người có thể khiến cô hoài niệm cả đời.
Còn nữa, may mắn hơn đó là, cô gặp được cậu.
Bất luận như thế nào, những tháng ngày ở trường cấp ba Đồng An sẽ là những kỷ niệm quý giá nhất trong cuộc đời Khương Ninh.
*
Buổi trưa tan học, Khương Ninh cùng Chu Vãn Dạng và Điền Hàm Ngọc đi ăn lẩu.
Sau khi ăn xong và đi về trường, họ lại bắt gặp Tống Nguyên Dã và Lâm Húc Xuyên mua trà sữa ở quán ngay cạnh cổng trường.
Lâm Húc Xuyên trông thấy cô, lên tiếng gọi: “Khương Ninh, nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu. Sinh nhật vui vẻ nhé.”
Khương Ninh mỉm cười nói: “Cảm ơn nhé.”
“Nào nào, Tống Nguyên Dã, mời người ta uống trà sữa đi.” Lâm Húc Xuyên mời mọc.
“Không cần đâu.” Nhìn người con trai đứng bên cạnh Lâm Húc Xuyên, Khương Ninh từ chối.
Làm sao có thể để cậu mời hết cả ba người bọn cô cơ chứ.
Tống Nguyên Dã gọi trà sữa, quay đầu lại thấy bóng lưng nhỏ cao gầy của Khương Ninh.
Quay lại lớp, Khương Ninh chuẩn bị đi đến phòng lấy nước, vừa mới đi đến đầu bậc thang, cô lại nghe thấy có tiếng người gọi mình.
Âm thanh rất quen thuộc. Cả cơ thể cô cứng lại, lo lắng nhìn xuống.
Tống Nguyên Dã đang đi về phía cô.
Bước đến chỗ cô, Tống Nguyên Dã dừng lại, đưa cho cô một cốc trà sữa.
Nhìn bàn tay lộ rõ các khớp xương vươn tới, Khương Ninh có chút sững sờ.
“Quà xin lỗi.” Nhìn gương mặt bối rối của cô gái trước mặt, Tống Nguyên Dã giải thích, “Chuyện xảy ra sáng nay, tôi thật sự xin lỗi. Đã phá hỏng tâm trạng tốt của cậu rồi.”
Khương Ninh ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đen của cậu.
Cô không nhận, Tống Nguyên Dã lại cứ đưa nó về phía trước, “Cầm lấy đi.”
Khương Ninh do dự một lúc rồi mới nhận.
Đầu ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau. Hơi thở của Khương Ninh như ngừng lại. Trái tim đã bắt đầu đập loạn xạ.
“Vậy tôi đi lấy nước trước.” Cầm lấy cốc trà sữa, cô không đợi cậu đáp lại, cô cúi đầu bước nhanh về phòng lấy nước.
Hai người đứng rất gần nhau. Cô sợ rằng nếu ở lại lâu hơn thì cậu ấy sẽ nghe tiếng nhịp tim đập mất không chế của cô.
Cô đi chưa được mấy bước, Tống Nguyên Dã lại gọi:
“Khương Ninh.”
Cô quay đầu nhìn lại.
Cảnh này đã nằm sâu trong tâm trí cô rồi.
Người con trai cắt tóc ngắn được ánh lên lớp viền vàng dưới ánh nắng mặt trời. Đôi lông mày đen của cậu như được điêu khắc. Cậu nở nụ cười nhìn cô, toàn thân toát ra vẻ đẹp của một người thiếu niên.
Lúc này đang là giữa trưa, gió nhẹ phơ phất, thổi theo những đám mây. Cô nghe thấy tiếng cậu cười nói với cô:
“Sinh nhật vui vẻ.”
Khương Ninh lông mi khẽ run lên, trong tận đáy lòng trở nên xốn xang.
Cô dường như đã nhận được món quà sinh nhật tuyệt nhất rồi.