Hoàng Tổng! Tôi Yêu Anh
Rửa tay sạch sẽ, Trịnh Anh Tú phụ cha mẹ dọn cơm ra. Bụng đói cồn cào khi nhìn những món ăn quen thuộc ngày xưa mình hay ăn. Mỗi khi hắn về quê mẹ liền làm gà chiên nước mắm, nấu canh thịt hầm, trứng hấp thịt băm cho hắn.
Anh Tú biết chỉ khi cuối tháng mình về nhà thì ba mẹ mới được ăn những món ngon thế này, ngày thường họ chỉ ăn rau muống chấm nước cá kho. Vì không có nhiều tiền, mẹ bán xe nước mía cạnh chỗ vá xe của ba. Hai người cùng nhau làm, nhưng tiền được bao nhiêu đâu. Phải ăn uống tiết kiệm để khi cuối tháng con trai về thì có tiền để mở tiệc nhỏ chào đón con trai trở về chứ.
Hắn còn có một đứa em trai đang học lớp mười một, nó nhận học bổng của ngôi trường có tiếng và đang theo học. Nó học lực xuất sắc, rất giỏi nên buộc phải đi học thêm nhiều môn, ba mẹ làm gì có tiền cho nó học nên người làm anh như hắn phải giúp đỡ em nó. Anh Tú nhất định sẽ chăm lo cho em út học hành đến nơi đến chốn, chỉ có con đường tri thức mới dẫn đến sự thành công .
Mẹ dịu dàng gắp cục thịt nạc lớn vào chén Anh Tú, quan tâm lo lắng: “Hình như dạo này con gầy đi thì phải, ăn nhiều thịt vào để bồi bổ. Đừng chỉ mãi lo làm việc, con phải ăn uống điều độ để có sức khỏe mới làm nên đại sự”.
Ở trong tù ngoài ăn cơm ra thì hắn phải làm việc vận động nhiều, đôi khi bị đám ma cũ bắt nạt nên phải đấu tranh chống trả. Cơm chẳng ăn được bao nhiêu điều chi sức cho trồng lúa, bưng cây trồng trọt, đủ thứ công việc trong tù. Nhiều khi đến giờ ăn vào muộn thôi thì ăn phần thừa, chẳng được tí dinh dưỡng nào.
Nhìn cục thịt béo bổ trước mặt mà muốn rơi nước mắt, Anh Tú lén lút lau nước mắt mà ăn: “Dạ ngon lắm”.
Trong bữa ăn gia đình, bốn người trò chuyện vui vẻ, Anh Tú và Hoài An cư nhiên diễn với nhau rất ăn ý. Đáp rất lưu loát mỗi khi bị ba mẹ hỏi suốt hai năm qua hai đứa làm gì, có dự định gì. Đa phần là Trần Hoài An nói đỡ cho hắn, một tấm bia bằng thịt Hoài An đủ tin tưởng để tên tri kỷ nhát gan Trịnh Anh Tú này nấp sau.
Chiều đến, mưa tạnh mặt đường ẩm ướt. Anh Tú và Hoài An tiễn cha mẹ ra bến xe về quê, hai đứa có bảo họ ngủ lại qua đêm nay rồi sáng mai hẳn về nhưng cha mẹ bảo không làm phiền hai đứa nữa nên trở về quê. Cha còn bảo đi lên đây chơi ba ngày rồi phải trở về buôn bán làm việc tiếp thôi, kẻo khách nó chờ mấy ngày mất kiên nhẫn mà bỏ đi hết.
“Món canh hầm dì nấu ngon quá, ăn ké cả trăm lần vẫn thấy vị như lần đầu thưởng thức. Muốn được ăn nữa quá à”. Trần Hoài An xoa cái bụng no căng, nhưng cậu vẫn muốn nhét thêm cho cái bao tử phình ra nổ tung.
Trịnh Anh Tú vỗ bụng cậu một cái bép: “Đây là đang mang bầu hả? Mấy tháng rồi? Sắp sinh chưa?”.
“Hừ, sinh cái đầu mày á, lo mà đi kiếm bạn gái đi kìa rồi làm người ta có cái bụng như tao bây giờ á”.
“Mày nói bậy gì quài đó, tao cưới hỏi đàng hoàng rồi mới động phòng nhé”.
“Ha ha, lời đàn ông sao mà tin được, để rồi xem. Thôi tao về nhà chuẩn bị tối đi đón em người yêu đây, đi trước nhé chó độc thân”.
“Mày nói ai là chó độc thân hả thằng quỷ?!”.
Từ khi nào mà tên tri kỷ này lại mác cho hắn cái biệt danh nghe thấy tự ái thế này, Trịnh Anh Tú lấy dép muốn phang cậu một cái. Trần Hoài An cười ha hả chạy đi, hai người dù lớn chừng này nhưng vẫn thích chọc ghẹo nhau, đùa giỡn như mấy đứa con nít.
Nhìn bóng lưng thằng bạn chạy xa, Trịnh Anh Tú thở dài. Hai đứa chơi chung với nhau đến nổi tắm cùng nhau rồi ngủ chung giường, Anh Tú cũng không ngờ có ngày Hoài An có người yêu trước rồi bỏ hắn đi chơi với người ta.
Một kẻ độc thân như hắn thấy tủi thân quá đi, cũng nên kiếm một em người yêu thôi để đỡ chơ vơ.
Trần Hoài An vừa nhỏ con vừa gầy yếu, trông ẻo lả thế kia còn có bạn gái đẹp như tiên được thì sao một người đàn ông cao ráo, tướng mạo ưa nhìn như Anh Tú đây lại không thể có nổi một cô người yêu chứ.
Không quay về nhà hẳn, Trịnh Anh Tú ghé qua quán cà phê quen thuộc từ khi hắn bắt đầu làm công nhân đến giờ. Thỉnh thoảng tan ca sớm, hắn hay ra đây uống nước tán chuyện với Trần Hoài An một lúc rồi mới về nhà.
Một ly cà phê sữa cùng một gói thuốc lá. Đây là lý do hắn rất thích quán cà phê này, khách hàng là đàn ông thường sẽ được khuyến mãi một gói thuốc lá miễn phí, còn phụ nữ thì được tặng kẹo.
Cũng lâu rồi không hút thuốc, làn khói trắng lượn lờ, khuấy cà phê sữa cho tan đá rồi uống. Trong quán cà phê bình dân, những người cô đơn một mình thường ngồi tĩnh lặng nhìn xa xăm một hướng suy nghĩ về cuộc đời, Anh Tú cũng vậy. Hắn không biết tương lai mình sẽ đi về đâu khi công ăn việc làm không ổn định.
Vừa ra trại thì thất nghiệp, tiền cũng là mượn từ Hoài An, một xu dính túi cũng không có. Nhiều khi thấy ông trời không có mắt, hại những người đáng thương như hắn càng thêm thảm hại.
Đang thầm trách móc ông trời thì ở đâu trên bầu trời mây đen xám xịt đánh ngang tiếng sấm ầm ầm làm hắn giật cả mình.
Ông trời không phải mù mà là cực thính tai mới đúng, không nhìn thấy con người đau khổ nhưng lại nghe rất rõ con người đau khổ đang mắng mình.
Trịnh Anh Tú nhìn mấy đứa nhỏ đang chơi đùa trong quán cà phê làm hắn nhớ đến mình và Hoài An lúc nhỏ. Cái thời lạc quan, hồn nhiên của một đứa trẻ, hắn và Hoài An ước mơ rằng lớn lên sẽ trở thành ông này bà nọ. Hai đứa còn vô tư nói với ba má rất chắc nịt trong tương lai mình sẽ là người thành công để ba má vui lòng.
Kết cục thì sao? Cả hai thằng đều trở thành công nhân chứ ông to bà bự chỗ nào!
Đôi khi nhớ lại ngày xưa không khỏi bật cười vì còn thơ dại, ngây thơ.
Trên đời này người không có tiền thì ước mơ cũng vụt mất. Hồi đó Anh Tú rất thích những tòa kiến trúc đẹp đẽ, mê mẫn với những ngôi biệt thự sa hoa trong truyền hình và báo chí. Còn mơ rằng mình sẽ trở thành kiến trúc sư tài giỏi, xây cho cha mẹ một căn nhà thật lớn, để cha mẹ an nhàn khi về già.
Thôi thì vùi chôn giấc mơ màu hồng đó vào sau đầu thôi, lo cho cuộc sống hiện thực trước mắt đã. Có tiền chan trải nuôi sống bản thân để không bị đói.
Ly cà phê sữa cạn nước, đá cũng tan. Trịnh Anh Tú cất bao thuốc lá vào túi quần, đi tính tiền.
Trên đường trở về nhà con phố bắt đầu trải đầy sắc đèn màu, ánh đèn biển hiệu của những cửa hàng muôn màu dạ xuống mặt đường mưa ẩm ướt, đèn leg hàng quán sáng bừng.
Một mình đi giữa dòng người cảm giác thật lạc lõng, Anh Tú muốn nhanh chống về nhà để còn đến ngày mai đi xin việc làm.
Gần đến con hẻm bỗng nghe thấy có tiếng phụ nữ la hét, hình như đang kêu cứu. Âm thanh phát ra trong hẻm tối tăm không người, Trịnh Anh Tú nghe vậy liền xông lên cứu người.
Phía trước có một đám lưu manh đang quấy rối một cô gái, người con gái sợ hãi nhưng nét mặt đầy tức giận. Cô tát vào mặt tên khốn đang muốn chạm vào mình.
“Cút ra, đừng đụng vào tôi!”.
Tên biến thái càng thêm kích thích mà sắn đến: “Em đánh anh đau lắm đấy cục cưng, nhưng anh đây sẽ tha thứ cho cưng nếu cưng đi theo bọn anh”.
Cô gái lại tát hắn thêm một bạt tai, tiếng vang tan tác vang vọng khắp con hẻm tối.
“A, cái con nhỏ này! Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt hả?! Tụi bây mau xông lên trói nó lại!”.
Trịnh Anh Tú xuất hiện liền túm đầu tên đại ca đấm một phát vào chỗ mới vừa bị tát. Thằng chả liền ngã văng vào mấy cái thùng rác oi thiu gần đó. Vũng nước mưa bẩn dưới đường tắm cùng bãi rác thối, ôi cái gã này trông thật kinh tởm. Tên đại ca mắng đỏng lên đinh tai.
Mấy thằng còn lại thấy có tên nhãi nhiều chuyện muốn tìm đường chết thì lần lượt xông lên đánh.
Anh Tú dễ dàng chặn đòn của mấy thằng lưu manh, vì thể lực và ngoại hình khác biệt nên chúng nó không kịp phản ứng đã bị ăn đòn cho bầm dập.
Thằng đại ca loạng choạng đứng dậy từ đống rác, hắn ta muốn rút lui: “Mẹ nó, hôm nay là ngày chó má gì thế?! Đi thu nợ chỉ muốn một đêm cùng gái xinh vậy mà lại gặp thằng hách dịch. Tụi bây đi thôi, về báo với anh lớn”.
“Nhớ mặt mày nhé, cẩn thận đi, anh tao gặp mày ở đâu sẽ đánh mày ở đó”. Hắn ta bước đến nghênh mặt với Anh Tú, còn huých mạnh vào vai hắn rồi mới rời đi.
Trịnh Anh Tú phủi vai áo, đi đến hỏi han cô gái: “Cô không sao chứ?”.
Cô gái nhặt chiếc ví của mình lên, ngại ngùng nhìn hắn: “Cảm ơn vì đã cứu tôi, để cảm ơn tôi mời anh đi ăn tối nhé?”.
Tự dưng cứu người còn được mỹ nhân mời đi ăn cơm, tính ra ông trời không đối xử thiệt thòi với hắn. Định đồng ý thì chợt khựng lại, Anh Tú ngại nhất là làm phiền người khác, lại còn là một cô gái xinh đẹp. Hắn không thể để con gái người ta trả tiền cơm, cuối cùng vẫn là từ chối.
“Cảm ơn cô nhưng tôi ăn cơm rồi, tối rồi cô đừng ở đây nữa, để tôi đưa cô về nhé?”.
Cô gái có vẻ tiếc nuối mà lưu luyến nhìn hắn, cô gật đầu: “Nếu có cơ hội chúng ta gặp nhau chứ?”.
Ánh đèn pha ở phía trước sáng chưng chiếu thẳng đến hai người, chiếc ô tô dừng lại trước mặt. Một người đàn ông trông như vệ sĩ bước xuống xe: “Hoàng thiếu phu nhân, Hoàng tổng cho gọi cô ạ”.
Nghe danh xưng về cô gái, Trịnh Anh Tú hoảng hốt. Đây nào phải người phụ nữ bình thường chứ, là thiếu phu nhân đó! Lại còn là thiếu phu nhân của Hoàng gia!
Trịnh Anh Tú khi trước chính là làm công nhân cho phân xưởng nhà này!
Đây là trùng hợp sao?!
Cô gái dịu dàng mỉm cười nhìn hắn: “Tạm biệt anh nhé”.
Anh Tú ngây người đến khi chiếc xe rời đi chỉ còn lại một mình hắn trong hẻm thì hắn mới tỉnh táo. Suýt thì mình đã đắc tội với Hoàng tổng rồi, cùng vợ của Hoàng tổng đi ăn tối nhỡ đâu bị hiểu lầm thì hắn thành cái gì chứ? No! Không muốn làm con giáp thỏ lai ngỗng đâu.
Nhưng mà một thiếu phu nhân cao quý sao lại đến nơi ở của dân thường chứ? Lại còn là khu ở của công nhân.
Trịnh Anh Tú không nghĩ nhiều, về nhà liền đi ngủ. Hắn thèm cái giường chiếu ấm mềm êm của mình lắm rồi, lúc ở trong trại toàn ngủ chung với mấy tên đực rựa ngáy to te như máy cày khiến hắn khó lòng mà ngủ thẳng giấc, đa phần đều bị mất ngủ.
Cửa nhà khép hờ không đóng để chờ thằng bạn về. Đến sáng sớm hôm sau, Trần Hoài An đá chân hắn gọi dậy.
“Thức dậy đi làm đi nè, tao tìm được công việc mới cho mày rồi đây”.
Mơ màng tỉnh dậy, Anh Tú vươn vai mấy cái. Với tay lấy quần áo mặc vào, hắn là vậy đấy, đi ngủ chuyên gia không mặc đồ chỉ mặc mỗi sịp. Cơ thể sắc nét múi nào ra múi nấy lộ rõ, cơ ngực săn chắc mơ hồ có độ đàn hồi, vô cùng quyến rũ.
Hoài An đang nghĩ không bán hắn vào động thổ thì thật là tiếc nuối. Cậu âm thầm cười to trong lòng khi có suy nghĩ nhỡ đâu mai mốt mình thiếu nợ ngập đầu sẽ đi bán thằng bạn thân nhất của mình để trả nợ.
Phía sau lưng Anh Tú có một vết sẹo dài do vật thể như dao tác động, mỗi khi Hoài An nhìn thấy thì không khỏi rùng mình.
Tri kỷ của cậu không phải côn đồ nhưng lại có thứ chứng minh Anh Tú là côn đồ, nếu người ngoài nhìn vào người ta đều sẽ nghĩ vậy. Đôi khi hỏi hắn có nhớ gì về vết sẹo này không thì hắn lắc đầu bảo không nhớ. Chuyện cũ giấu chôn, nhớ làm gì.
Ăn sáng, Anh Tú hỏi: “Tao làm việc gì vậy?”.
Hoài An đưa hồ sơ xin việc cho hắn: “Sửa xe, mày chỉ cần đến cửa hàng nộp hồ sơ thôi. Tao đã xin cho mày rồi”.
“Ờ”. Hồ sơ đã được cậu điền đầy đủ, thông tin hoàn toàn sạch sẽ không nhắc đến việc hắn đi tù.
Trịnh Anh Tú cười nhạt, quanh đi quẩn lại vẫn là kế thừa nghề nghiệp của cha. Nhưng không sao, nếu cố gắng không chừng tương lai hắn sẽ mở một cửa hàng sửa xe lớn rồi sao?
Lại là mục tiêu chênh vênh.