Đánh Xong Trận Này Về Nhà Kết Hôn Thôi

Rate this post

Chú Kiều ở nông trại bên cạnh chẳng mấy đã nhận ra không thấy người làm thuê nhà Yên Tuyết Sơn đâu. Chú hỏi:

– Arthur đi đâu rồi?

Sau khi biết Arthur đã về nhà chú Kiều còn luôn miệng nói với anh:

– Ài! Tiếc quá. Thằng nhóc đó tay chân nhanh nhẹn, trời sinh giỏi làm nông, giống cậu vậy. Phải rồi, cậu có biết vụ hải tặc vũ trụ ở bến cảng vào mấy hôm trước không? Làm chú sợ chết khiếp đi được. May mà bọn nó đã bị tóm luôn ở ngoài bến cảng. Nghe đâu là có hai sư sĩ vừa đúng dịp du lịch ngang qua nên tiện thể bắn rụng bọn nó luôn. Cậu nói xem sao lại có cả sư sĩ đến vùng nông thôn chúng ta để du lịch được nhỉ?

Yên Tuyết Sơn nghĩ thầm, “Đúng là chẳng có gì hay để đến du lịch nhưng mà đến để làm nông an dưỡng tuổi già thì rất thích hợp.”

Arthur đi rồi anh lại tiếp tục trồng trọt. Dù sao anh cũng không coi chuyện Arthur nói là chuyện quá quan trọng. Hôm đó về đến nhà, anh đánh một giấc, lúc tỉnh dậy lại nghĩ thôi cứ lặng yên quan sát thêm vậy. Trước tiên lo chuyện nông trường đã.

Cuối cùng sau hơn một tháng, Yên Tuyết Sơn cũng gieo xong hạt trên nông trường của mình. Xong xuôi anh còn định trồng cây ăn quả, còn muốn đào một cái ao nuôi ít cá, thế là có thể câu cá trong ao của mình rồi.

Yên Tuyết Sơn đều đã tính cả rồi.

Chờ nông trường bắt đầu có lợi nhuận, anh sẽ giữ lại số lương thực và chi tiêu cần thiết trong một năm còn đâu thì sẽ quyên góp cho trại trẻ mồ côi nuôi dưỡng những cô nhi trong chiến tranh.

Trong suốt khoảng thời gian này, Arthur không hề gõ chữ nhắn tin cho anh, không hỏi anh đã cân nhắc thế nào về chuyện xem mắt kia. Hắn chỉ gửi cho anh mấy tấm ảnh chụp Artemis.

Thợ sửa chữa và nhà thiết kế cơ giáp đang vây quanh Artemis tiến hành cải tạo, ánh sáng lưu lại trên người nó giống như ánh sao dầy đặc lấp la lấp lánh.

Yên Tuyết Sơn lặng lẽ nhấn like bức ảnh này, phê duyệt “đã xem”.

Arthur thì ngày nào cũng gửi mấy bức ảnh chụp cơ giáp cho anh, không phải ảnh súng ngắm thì cũng là ảnh cơ giáp bắn tỉa.

Yên Tuyết Sơn luôn cảm thấy có âm mưu sâu sa gì thế nhưng anh vẫn khống chế được tay mình nhấn vào xem.

Cứ như thế được khoảng một tuần.

Arthur hỏi: [Thầy ơi, số mạ lần trước em trồng thế nào rồi?]

Yên Tuyết Sơn bèn chụp hình mảnh ruộng kia cho Arthur xem. Thế là làm một lần lại thành nhiều lần, anh bắt đầu chụp hình ruộng vườn của mình, ở đây chụp một bông hoa, sang kia chịp một cây lúa rồi gửi cho Arthur xem. Ngày nào cũng gửi.

Arthur là người rất biết nịnh, cho dù là Yên Tuyết Sơn gửi cái gì hắn đều sẽ viết một đoạn văn khen ngợi anh, chủ yếu đều là tốt với giỏi! Hắn còn hỏi han anh ngày mai định làm gì ở nông trại. Yên Tuyết Sơn sẽ nói cho hắn biết kế hoạch của mình.

Arthur suốt ngày “Thầy ơi” “Thầy à”, thái độ của Yên Tuyết Sơn với hắn dần thả lỏng hơn.

Người trưởng thành ấy mà, trong tình huống bình thường đều sẽ tự hiểu với nhau như vậy, tạm bỏ qua những chuyện lúng túng, giả vờ làm như không có chuyện gì xảy ra.

Qua giai đoạn gieo hạt thì nhàn hơn rồi. Yên Tuyết Sơn dự định sẽ tiếp tục cải tiến máy móc nông nghiệp của mình, với lại làm một pháo đài bắn tỉa ở trong nông trại. Việc này với Yên Tuyết Sơn không phải việc gì to tát, môn Kỹ thuật máy móc của anh cũng gần được điểm tuyệt đối, có mang một chiến hạm tới đây thì anh cũng biết sửa.

Chẳng qua là thiếu linh kiện, phải vào thành phố bổ sung thêm.

Yên Tuyết Sơn áng chừng tiền trong thẻ, đi vào thành phố.

Không biết có phải do hôm trước có hải tặc đột kích hay không mà lần này đến Yên Tuyết Sơn vừa xuống xe đã thấy có cảnh vệ đi tuần tra, kiểm tra an ninh gần đó. Hình như du khách cũng đông hơn hẳn.

Yên Tuyết Sơn xếp hàng cùng những hành khách khác, lúc soát vé tới anh, đồng chí kia vừa trông thấy anh thì hơi kích động, đứng nghiêm, cúi chào:

– Chào anh! Rất cảm ơn anh lần trước đã ra tay giúp đỡ!

Mọi người nhao nhao nhìn sang.

Yên Tuyết Sơn cúi chào lại, nói:

– Không cần để ý, Thượng tướng đã trả thù lao rồi. Tôi định cư ở gần đây, lần sau có thấy tôi xin đừng kinh ngạc quá như thế.

Người kia lại nói:

– Không, anh là Anh hùng chiến tranh, lần này anh đến là phải xử lý chuyện gì, chúng tôi lập tức xử lý cho anh.

Yên Tuyết Sơn vội tránh:

– Không, không cần, không cần đâu, tôi chỉ là đến mua sắm thôi.

Người kia lại nói:

– Lần này anh còn không mang theo vũ khí, nguy hiểm lắm. Hãy để tôi phái hai nhân viên an ninh theo bảo vệ anh.

Yên Tuyết Sơn từ chối:

– Không cần đâu.

Như này thì niềm nở quá. Yên Tuyết Sơn không hiểu được tại sao.

Chẳng lẽ còn có hải tặc đột kích nữa?

Thế thì anh phải tranh thủ thời gian nhanh chóng dựng pháo đài của mình, nếu có thời gian rảnh anh có thể làm giúp chú Kiều nhà bên một cái.

Đến cửa hàng linh kiện cơ giáp.

Ông chủ trông thấy Yên Tuyết Sơn thì lên tinh thần, vui vẻ ra mặt, nhiệt tình chào hỏi anh.

Trước kia Yên Tuyết Sơn từng đến một lần, là khách hàng lớn, lần trước mua đồ còn lấy ra chứng nhận là lính giải ngũ nên ông chủ rất có ấn tượng. Có điều dù cho không có những nhân tố bên ngoài này thì ông chủ vẫn sẽ nhớ vị khách này thôi, chung quy, đấy cũng là lần đầu ông chủ thấy người anh tuấn giống Yên Tuyết Sơn ở ngoài đời. Nhất là lần đó Yên Tuyết Sơn còn mặc âu phục, tôn lên mái tóc đen và đôi mắt đen của anh, đẹp đến khó mà quên được.

Lần này thì giản dị hơn rất nhiều, anh chỉ mặc quần áo thường ngày: áo sơ mi, áo khoác jacker, quần jean, thoạt trông không sáng bừng như lần trước. Có điều mái tóc đen vẫn là rất hiếm gặp, mấy ngàn năm nay các chủng tộc người có sự pha trộn, tuyệt đại bộ phận người dân Liên Bang Ngân Hà đều là tóc nâu mắt nâu với nước da màu lúa mạch.

Ngoại hình mang đặc trưng là “chủng tộc thuần chủng” như Yên Tuyết Sơn, theo lý mà nói rất được chào đón.

Ông chủ hỏi:

– Anh Yên đấy à, anh muốn mua gì nào?

Yên Tuyết Sơn đáp:

– Tôi muốn mua một số vật liệu để dựng pháo đài, có súng gì không? Tôi xem thử, cần tầm bắn xa, năng lượng cao.

Ông chủ nói:

– Có một vài cái năng lượng cao nhưng cần giấy phép thợ săn dân gian mới được mua, còn phải đi đăng kí súng ống với chính quyền nữa, anh mua để làm gì thế?

Ờ… chỉ muốn cải tạo một bộ súng ngắm bình thường thôi. Cái loại có thể bắn phi thuyền, đánh cơ giáp ấy.

Yên Tuyết Sơn cẩn thận trả lời:

– Chẳng phải mấy ngày trước có hải tặc xuất hiện đó sao? Tôi muốn làm một vài công trình phòng vệ có thể chống đỡ được hải tặc vũ trụ.

Ông chủ là một người thành thật, nghe anh nói vậy thì hiểu ra, gật đầu nói:

– Dạo này cũng có rất nhiều người vì chuyện này mà đến bổ sung thêm vũ khí nhưng mà tôi còn tưởng anh là quân nhân xuất ngũ thì sẽ nghe ngóng được từ đồng liêu cũ chứ…

Yên Tuyết Sơn ù ù cạc cạc:

– Nghe ngóng gì cơ?

Ông chủ nhỏ giọng lại, thầm thì:

– Vì anh là quân nhân xuất ngũ nên tôi mới cho anh đấy nhá. Hình như chưa công khai với công chúng đâu nhưng mà gần như đã quyết định xong rồi, một thời gian ngắn nữa sẽ có tin tức thôi. Liên Bang lựa chọn hành tinh Vega, dự định sẽ xây một căn cứ quân sự cỡ nhỏ ở chỗ chúng ta. Hình như là do bên này hành tinh nông nghiệp nhiều, hậu cần tiếp viện dồi dào. Bọn họ muốn dùng căn cứ quân sự này làm trung tâm phát động hành động diệt cướp ở các khu vực xung quanh, dọn sạch môi trường an ninh trật tự của Liên Bang Ngân Hà.

Yên Tuyết Sơn:?

Đúng thật là chưa nghe bao giờ.

Chờ đã…

Hai mắt ông chủ toả sáng, hưng phấn kể:

– Nghe đâu còn có một vị Thượng tướng tới nữa! Sư sĩ cơ giáp cấp S! Tự mình tới trấn thủ đó!

Yên Tuyết Sơn nghĩ thầm, ” À… có khác gì đọc luôn số chứng minh thư của Arthur ra đâu.”