Việt Quất Đá Xay

Rate this post

Trên lớp có khoảng một chục đứa trốn tiết thể dục, trong đó có đủ bốn người Linh, Mai, Trâm, Tùng Anh. Nghe tin nhà trường đi kiểm tra đột xuất, một số đứa khác vì sợ nên nhanh nhảu mau mau cắp chân chạy xuống. Ai cũng chạy, Dương Linh cũng chạy, bỏ lại ba đứa kia đứng ngẩn ngơ như không hề có chút ý định xê dịch.

Chưa đầy nửa phút sau, đám học sinh chạy xuống cầu thang lại bắt gặp đúng thầy Đồng hiệu phó đang đi từ chính phía đấy, thế là tất cả bị bắt sống tại trận. Tùng Anh dường như đoán trước được đằng nào cũng sẽ bị bắt nên nó mới thong thả như vậy, chạy làm cái gì cho mệt. Kể cả bị bắt cũng chẳng sao, nhiều riết nó cũng quen.

Thầy Đồng kiểm tra hành lang, các phòng học, nhà vệ sinh nam, bắt được một loạt học sinh 12D7. Lại là 12D7, lúc nào đi bắt lỗi vi phạm cũng luôn luôn gặp học sinh lớp này, thế nên giờ thầy Đồng cũng chẳng bỡ ngỡ. Thầy có quá nhiều kinh nghiệm trong việc phạt mấy đứa đấy. Đếm đi đếm lại, có 9 học sinh, mắng mỏ cũng vẫn là bài ca quen thuộc như bao ngày chứ không có gì khác biệt, có khác thì chúng nó cũng chỉ chờ đợi xem hình phạt hôm nay của thầy có gì đặc sắc hay không.

Tùng Anh không quan tâm lắm, nó ngoái trước ngoái sau tìm kiếm Trịnh Dương Linh, đoạn nghiêng đầu khó hiểu vì không thấy. Quái, có tất cả 10 học sinh vi phạm, thế nào mà một mình thằng Linh lại thoát được nhỉ.

Mai cũng nhận ra nên thì thầm khẽ hỏi:

– Thằng Linh Đá đâu rồi?

– Thằng đấy khôn như chó, chắc chuồn được rồi, thế mà không rủ anh em đi cùng.

Chắc là nó đi cầu thang khác hoặc là chạy linh tinh đi đâu đó cũng nên. Khả năng có khi còn vào lớp khác ngồi nhờ. Trịnh Dương Linh đủ trò, có gì mà nó không dám làm.

– Mấy anh chị kia vẫn còn nói chuyện được cơ à? Anh Nguyễn Tùng Anh, anh nhờn rồi nên không coi tôi ra gì đúng không?

Tùng Anh cúi gằm mặt xuống, trông cũng có tí biết điều, nhưng thực chất là nó chỉ thể hiện ra như vậy cho qua chuyện chứ nội tâm cũng không thấy xấu hổ gì mấy.

Thầy Đồng nghiêm khắc quan sát thái độ của đám học sinh vi phạm này, thầm nghĩ trong lòng, chừng nào cái khoá báo 12D7 này ra trường thì trường mới được yên ổn. Thầy chỉ tay:

– 9 anh chị này lần lượt xếp hàng ra đây, tôi chụp ảnh từng người, gửi cho giáo viên chủ nhiệm. Nào, chị Mai kia đứng ra đây!

Con Mai xấu số bị gọi ra đầu tiên. Trâm sợ quá, môi Trâm để cả ngày trôi mất son, thế mà bị bắt chụp ảnh thì kinh lắm. Cũng may là Trâm để son trong túi áo, mỗi tội không cầm gương. Tình thế gấp rút nên như nào cũng được, đánh son là việc hệ trọng, mọi thứ khác tất cả gạt ra sau. Trâm quẹt quẹt son lên môi, lấy tay tán, bặm bặm, đoạn huých vai Tùng Anh:

– Nhìn hộ tao cái, đều màu chưa.

Tùng Anh chẹp miệng bất lực, chắp tay tặng Trâm vài cái lạy:

– Giờ này vẫn đánh son được, chịu.

– Nhanh lên không ông ý gọi chụp bây giờ!

Trâm nhiệt tình show mặt ra cho xem, cực kì khẩn cầu Tùng Anh giúp đỡ. Thằng nhóc kia không một chút dịu dàng nhìn Trâm, tự nhiên lại bắt người ta nhìn môi con gái, nó cũng không biết nói sao, cứ thế này xong lại thế khác:

– Cũng đều, thật ra cũng không đều lắm, nhưng mà cũng đều, thôi được rồi đấy, nhưng mà tao nghĩ cũng chưa đều đâu. Hay là để t…

– Hai anh chị kia ra đây nốt nhanh lên!

Thầy Đồng gọi ra chụp ảnh. Trâm thấy Tùng Anh vô dụng quá, có mỗi việc nhìn xem son có đều màu không cũng không làm được, Trâm chửi:

– Thôi mày biến mẹ đi!

– Ơ…không phải!

Tùng Anh xụ mặt, oan ức không chịu được. Nó vốn cũng có ý định giúp đỡ nhưng mà chưa nói hết câu thôi ấy chứ. Tùng Anh buồn vãi, không muốn giải thích nữa, mặt mày phụng phịu đen kịt lại. Tổn thương vcl.

Sau đó 9 đứa ấy bị kéo đi dọn vệ sinh và viết bản kiểm điểm. Cả buổi chiều xách nước tưới cây với quét sân, Nguyễn Tùng Anh cứ lườm Kim Ngọc Trâm.

Có một chuyện mà 9 đứa kia không hay biết, đó là người duy nhất tẩu thoát được ban nãy, Trịnh Dương Linh đang trốn ở một nơi an toàn tuyệt đối, đó là nhà vệ sinh nữ.

Ban đầu trong lúc chạy cùng với mấy đứa kia, người ta có câu “Ăn cỗ đi trước mà lội nước thì đi sau”, nên Linh chọn theo sau cùng. Thấy mấy đứa kia đụng phải thầy Đồng, nó khôn lỏi nên lẻn ngay vào nhà vệ sinh, mà là nhà vệ sinh nữ vì chỉ có chỗ đấy nhà trường mới không kiểm tra.

Không ngờ trong đấy lại có người, mà không ngờ người ở trong đấy là bà hoàng rửa tay Vũ Thanh Trúc.

Trúc chỉ giật mình kêu nhẹ lên, chứ không gào thét giống mấy chị gái thấy đàn ông vào nhà vệ sinh nữ như trong phim hay diễn.

– Ơ hello Trúc nhé!

Linh bình thản gửi Trúc lời chào khi thấy Trúc nhìn mình bằng ánh mắt siêu kì cục. Linh thầm nghĩ, chắc con bé chưa chứng kiến cảnh gặp được bạn nam nào đẹp trai như mình trong nhà vệ sinh bao giờ nên mới bỡ ngỡ thôi mà. À đâu, Linh quên mất, Trúc cũng là một trong số những người (từng) thích Linh. Từng hay vẫn còn thì bây giờ Linh không biết.

Linh cười và nháy mắt:

– Cho tao trốn nhờ một lúc, đợi ông Đồng đi kiểm tra xong thì tao ra.

– À…ừ…

Trúc cũng không biết nói gì, chỉ có tiếng nước đang chảy xiết ở vòi rửa tay. Tự nhiên thấy không khí kì quặc quá nên Linh mở lời hỏi thăm:

– Mày vào đây làm gì thế?

Trúc cứng đơ, không bộc lộ cảm xúc, cũng thấy kì kì:

– Thì vào nhà vệ sinh mày nghĩ để làm gì?

– À, rửa tay à.

– Tao giặt khăn lau bảng.

Linh đứng đằng sau Trúc, Trúc cũng chẳng biết Linh đang làm gì hay nhìn gì vì Trúc không dám nhìn Linh. Nhưng sau đó Trúc đã đưa mắt nhìn qua gương xem Linh đang làm gì sau đó Trúc thấy Linh đang nhìn Trúc nên Trúc lại thu ngay mắt về chứ Trúc không dám nhìn gương nữa vì Trúc sợ Linh sẽ biết Trúc đang nhìn Linh qua gương.

Đm Trúc căng thẳng quá, lúc sau cảm giác Linh nhìn hẳn ra chỗ khác rồi thì Trúc mới dám nhìn Linh qua gương. Linh cao vl, trông vẫn là cái vẻ nghịch ngợm phóng khoáng như thế, cúc áo sơ mi thứ hai thì cởi bỏ, tay đút túi quần. Tuy không phải người nghiêm chỉnh nhưng nhìn kĩ thì ống tay của Linh vẫn được xắn lên rất đều và phẳng, độ cao vừa phải, đủ để khiến dáng người nó hài hoà, chứng tỏ Linh tuy bừa bộn nhưng cũng rất biết cách mặc quần áo sao cho cuốn hút nhất. Nhưng mà đáng ra nó phải mặc đồng phục thể dục, vì Trúc biết rất rõ thời khoá biểu của 12D7 hôm nay gồm những môn gì.

Linh cảm Linh sắp quay ra nhìn mình, Trúc giả vờ lơ đi không nhìn Linh nữa. Được cái, trong những tình huống bầu không khí sượng sùng như vậy, Trịnh Dương Linh luôn là người lên tiếng bắt chuyện trước:

– Mày giặt khăn kĩ thế?

Trúc bối rối:

– Ờm…tao phải giặt qua một lần xà phòng nữa mới xong.

– Tao giặt khăn chưa bao giờ nước trong như mày giặt luôn.

– À, ừ.

Trúc không dám nói đây cũng là lần đầu nước giặt khăn của nó trong như thế. Mọi lần nó chỉ dấp nước là xong, đáng ra từ lúc Linh bước vào là Trúc giặt xong rồi. Nhưng bằng cách kì lạ nào đó, nãy giờ Trúc phải giặt đi giặt lại bằng xà phòng ít nhất là 3 lần. Từ trước đến giờ Trúc cũng chưa cầm cái khăn lau bảng nào mà thơm như khăn mùi soa như vậy.

– Thôi tao xong rồi, đi đây.

Cuối cùng sau 4 lần giặt xà phòng, Trúc cũng cuốn gói bỏ đi. Linh nhìn theo bóng lưng cái người nhỏ nhỏ bé bé đấy đi khuất, chợt có lên trong đầu một vài suy nghĩ, con bé đấy ngoan thật. Nãy giờ Linh nói chuyện với nó cũng nhẹ nhàng văn minh chứ không hở tí là văng tục như nói chuyện với Tùng Anh. Trúc cũng không phải là người nhút nhát hay ít nói, bình thường Linh hay thấy nó quản lý việc Ban Chấp hành Đoàn cũng sôi nổi và hoạt bát lắm.