Đài Ngắm Xuân

Rate this post

Mạch Đông hầu hạ ta tắm.

Từ khi biết ta không phải Thanh Hà công chúa, nàng ấy đã thân thiện với ta hơn nhiều.

Thay đổi rõ ràng nhất là nàng ấy chịu lắng nghe ta nói.

“Lư tiểu thư, tiểu thư và vị thiếu tướng quân kia đã quen biết nhau từ rất lâu rồi sao?”

Ta nhìn chằm chằm bông hoa thược dược cài bên tóc nàng, không biết nên trả lời thế nào.

Nàng múc một gáo nước, dội lên vai ta.

“Mạng sống này của ta là do thiếu tướng quân cứu, thiếu tướng quân chính là người quan trọng nhất của ta.”

Ta có chút không thoải mái “Ừ” một tiếng, chờ nàng nói tiếp.

Mạch Đông lại múc một gáo nước.

“Nếu tiểu thư đã là người trong lòng thiếu tướng quân, vậy từ hôm nay trở đi, tiểu thư cũng là người trong lòng Mạch Đông ta rồi!”

Ta không nhịn được: “Hả?”

“Hả cái gì? Nước nóng quá sao?”

…..

Thẩm phu nhân chuẩn bị cho ta một bộ y phục tay hẹp gọn nhẹ.

Ta thay y phục, búi tóc lên, cùng Mạch Đông đi tới tiệc chiêu đãi.

Giang Tuyết Hạc đã đợi ta trước cửa từ sớm.

Có thể thấy hắn rất được lòng mọi người, các văn sĩ, binh lính qua lại đều dừng chân chào hỏi hắn.

Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰

Một vị văn sĩ đội khăn luân đứng nghiêng người, dường như liếc thấy ta trong khóe mắt, mỉm cười nói gì đó, Giang Tuyết Hạc lập tức quay đầu nhìn về phía ta.

“Huy Âm!”

Đèn đuốc sáng rực, bóng người trên đài mờ ảo, chỉ có đôi mày thanh tú của chàng trai vẫn sáng trong như xưa.

Ta nhất thời có chút ngây người.

Thời gian như thể quay ngược về nhiều năm trước, hắn không phải là tướng quân phản loạn, ta cũng không phải là tông phụ Tạ gia, chúng ta chỉ là đôi uyên ương nhỏ bé yêu thương nhau trong thành Thịnh Kinh.

Nhưng vết thương nơi lòng bàn tay bị đá cứa rách, bị dây thừng siết đến chảy m.á.u cứa vào tim ta từng giây từng phút ——

Đây không phải Thịnh Kinh, ta cũng không còn là tiểu thư ngây thơ của nhà họ Lư nữa.

Giang Tuyết Hạc nóng lòng muốn bước đến bên ta, nhưng lại e ngại đồng liêu bên cạnh, chỉ có thể dùng ánh mắt không rời nhìn ta bước tới trước mặt hắn.

“Tuyết Hạc, mắt ngươi sắp dính chặt vào người Lư cô nương rồi!”

Vị văn sĩ cười khà khà trêu chọc một câu, chào hỏi ta, rồi tìm cớ dẫn những người khác rời đi, ngay cả Mạch Đông cũng bị một nữ nhân ăn mặc như võ tướng kéo đi.

Dưới bức tường màu xám, chỉ còn lại ta và Giang Tuyết Hạc.

Chúng ta gần như đồng thời mở miệng: “Huynh/muội…”

“Ta rất ổn.”

Hắn biết ta muốn hỏi gì, an ủi mỉm cười với ta.

“Sáu năm trước, ta chuyển đến phương Bắc, vì một vài lý do nên quen biết Thẩm đại ca, Thu tỷ tỷ và các huynh tẩu khác. Họ đều rất quan tâm ta.”

Giang Tuyết Hạc nói rất nhẹ nhàng, cũng cố ý tránh né hoàn cảnh khó xử hiện tại.

Nhưng Mạch Đông đã sớm tiết lộ rồi.

“Nói dối.”

“Huynh đã ba lần mắc bệnh nặng, hai lần gãy chân.” Ta cố gắng kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng: “Ngày ta thành thân, huynh… đã đến, phải không?”

Ta cũng chỉ được nghe kể lại từ Mạch Đông rằng, năm ta thành thân, Giang Tuyết Hạc đã bất chấp nguy hiểm lẻn vào kinh thành.

Thẩm công và phu nhân ra sức can ngăn, nhưng hắn chỉ nói: “Đại ca, tỷ tỷ, đệ nằm mơ cũng chỉ mong được thấy nàng khoác lên mình hỷ phục.”

Thẩm công bất lực, đành để mặc hắn.

Giang Tuyết Hạc phi ngựa trong đêm, lén trở về Thịnh Kinh.

Thái Sư phủ canh phòng cẩn mật, hắn không dám đến gần, đành nấp trên con đường mà kiệu hoa nhất định phải đi qua.

Chàng công tử phong lưu ngày nào giờ đây như chuột chui rúc nơi cống rãnh, lom khom, cải trang thành một ông lão với khuôn mặt đầy sẹo bỏng, chỉ mong được nhìn thấy kiệu hoa gần hơn, gần hơn nữa.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ cuối con phố dài chậm rãi tiến đến.

Màn lụa đỏ thẫm rủ xuống hai bên, một bóng người thấp thoáng ngồi ngay ngắn trong xe.

Hắn theo dòng người náo nhiệt tiến về Tạ phủ.

Kiệu hoa dừng lại trước cánh cổng đỏ son, tân nương với mái tóc dài óng mượt như mây được người ta dìu xuống khỏi xe.

Giang Tuyết Hạc dường như cũng chìm vào hồi ức theo lời ta kể.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ nói: “Huy Âm, muội mặc hỷ phục thật đẹp.”

“Đẹp như ta vẫn hằng tưởng tượng.”

Hắn nhìn ta thật sâu, đôi mắt màu hổ phách như mặt hồ lay động trước gió.

Trước mắt ta càng thêm mờ mịt.

Tình này sâu đậm.

Mà lại vô vọng.

Muôn vàn lời muốn nói, cuối cùng chỉ còn lại một câu nén chặt: “Giang Tuyết Hạc, gặp lại huynh, ta rất vui.”

Hắn ngẩn người, rồi cuối cùng nở một nụ cười dịu dàng.

“Ta cũng vậy.”