Đài Ngắm Xuân
Ta cũng không hiểu vì sao, một người sáu năm không gặp, chỉ gọi tên ta một tiếng, mà lại khiến cho sự trấn tĩnh mà ta cố gắng gượng giữ từ ngày bị bắt đi, hoàn toàn sụp đổ.
Ta xuất thân từ dòng họ Lư ở Phạm Dương, cha ta là một trong Tam Công.
Năm lên bảy, ta được Hoàng hậu chọn vào cung làm bạn học của công chúa Triệu Lan Nhược.
Ba năm đầu mới vào cung, ta và Triệu Lan Nhược như hình với bóng, tình cảm rất sâu đậm.
Nhưng không biết từ khi nào, nàng bắt đầu có sự thù địch với ta.
Có lẽ là vì Hoàng hậu khen chữ của ta có phong thái của bậc danh gia, hoặc cũng có thể là vì cùng một bài văn, ta có thể đọc qua là không quên, còn nàng phải chong đèn đọc đến tận đêm khuya.
Ta không muốn xa cách nàng ấy, nên ta học cách che giấu tài năng của mình.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Nhờ vậy, nàng mới lại gần gũi với ta.
Nhưng phong thái của chữ có thể che giấu, còn tình cảm yêu mến thì dù có ngậm miệng không nói, cũng sẽ ánh lên từ đôi mắt.
Triệu Lan Nhược nhanh chóng phát hiện ra, ta và nàng cùng thích một người.
Đó là bạn học của Thái tử điện hạ, Giang Tuyết Hạc.
Nàng lại một lần nữa đoạn tuyệt quan hệ với ta, dù ta có đề nghị chúng ta có thể cạnh tranh công bằng.
Triệu Lan Nhược từ chối, nàng liếc xéo ta: “Ngươi quên rồi à, ta là công chúa, ngươi cũng xứng để tranh với ta sao?”
Triệu Lan Nhược trực tiếp đến cầu xin Hoàng thượng ban hôn.
Hoàng thượng đã chấp thuận, nhưng Giang Tuyết Hạc lại quỳ suốt một đêm bên ngoài điện Tử Thần.
Hắn nói hắn đã có người trong lòng, cầu xin Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh.
Hoàng thượng đương triều không phải là một người nhân từ.
Ông ta từ trên cao nhìn xuống Giang Tuyết Hạc, nói hắn hoặc là chấp nhận hôn sự, hoặc là kháng chỉ.
Kháng chỉ là tội tru di cửu tộc.
Ta đứng dưới chân tường cung, tay cầm đèn, dáng vẻ thất thần chờ đợi Giang Tuyết Hạc.
Chàng trai trẻ khoác trên mình chiếc áo choàng đen, gương mặt trắng như tuyết.
Triệu Lan Nhược cuối cùng cũng không đạt được ý nguyện.
Năm mười ba tuổi ấy, ông nội của Giang Tuyết Hạc phản đối Hoàng thượng lạm dụng hình phạt tàn khốc, đã đập đầu vào cột mà c.h.ế.t ngay tại điện Kim Loan.
Hoàng thượng nổi trận lôi đình, Giang Tuyết Hạc từ một chàng trai trẻ đắc ý nhất Thịnh Kinh bỗng chốc trở thành tội nhân, bị đày lên phương Bắc.
Ta muốn đi tiễn hắn, nhưng bị Triệu Lan Nhược nhốt trong phòng.
Nàng đứng ngoài cửa, lạnh lùng nói với ta: “Thứ ta không cần, ngươi cũng đừng hòng nhặt về.”
Ta lại lén nhờ người mang đồ cho hắn, nhưng chưa được nửa canh giờ thì đã bị mẹ mang về phòng.
“Huy Âm, hãy quên hắn đi.”
Mẹ ôm ta, mắt đỏ hoe: “Nếu để Hoàng thượng biết, cả nhà Thái Sư cũng sẽ bị liên lụy.”
Sau đó, ta sống trong u mê cho đến năm mười sáu tuổi.
Hoàng thượng ban hôn cho ta và Tạ Hoài Lăng.
Gả cho ai mà chẳng phải là gả?
Ta bình thản chấp nhận.
Đêm tân hôn, Tạ Hoài Lăng lại nói với ta rằng chính hắn đã cầu xin Hoàng thượng ban mối hôn sự này.
Hắn cho ta xem một bức tranh.
Trong tranh là ta đang cưỡi một con ngựa nhỏ màu đỏ, cúi người đánh bóng.
Hắn nói từ trận đấu cầu ngựa ba năm trước, hắn đã không thể nào quên được ta.
Ta đáp lại hắn, ta sẽ làm tròn bổn phận của một người vợ cả, cảm ơn hắn đã để mắt đến ta.
Tạ Hoài Lăng không hề nản lòng.
Hắn dường như yêu ta tha thiết, cả ngày ngoài việc bận rộn với công vụ thì đều quấn quýt bên ta.
Mùa xuân cùng ta đi dạo, mùa hè đưa ta đi tránh nóng, mùa thu cùng ngắm lá phong ở Hương Sơn, mùa đông cùng ngắm tuyết ở biệt viện.
Mỗi sáng thức dậy, hắn hôn lên trán ta, nói rằng hắn yêu ta.
Đêm đến ta khó ngủ, hắn để ta nằm gọn trong vòng tay, nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, ru ta vào giấc ngủ.
Lòng ta dần dần rung động.
Ta thử đáp lại tình cảm của hắn.
Tạ Hoài Lăng đã nhận ra điều đó.
Hắn rất vui mừng, ôm chặt ta thật lâu không buông.
“Huy Âm, nàng có chút động lòng với ta đúng không?”
Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng trịnh trọng gật đầu.
Ta nghĩ, ta nên từ biệt quá khứ.