Đài Ngắm Xuân
Ba ngày như vậy, ta đều bôn ba trong phủ đệ của các nhà quyền quý giàu có trong thành.
Trở về Đại Từ Quan, đã là đêm khuya.
Trúc Lộ ở lại đạo quán kiểm kê gạo thóc, kích động đến đỏ cả mặt.
“Tiểu thư, chúng ta gom được bảy mươi thạch gạo!”
Chứa đầy ba gian thiền phòng.
Tay lướt qua đống gạo vàng trắng, ta khẽ thở ra một hơi.
Nếu đều nấu thành cháo loãng, cầm cự một tháng hẳn là không vấn đề.
Còn một tháng sau…
Ta quấn chặt áo choàng, nhìn về phía xa ngoài thành.
Giang Tuyết Hạc.
Ta muốn gặp hắn.
Nửa tháng sau, quân khởi nghĩa cuối cùng đã áp sát thành.
Sự yên bình miễn cưỡng duy trì nhiều ngày trong Thịnh Kinh, ngay lập tức tan vỡ.
Bóng đen thất thủ bao trùm lên đầu mỗi người.
Ngay cả Hoàng đế cũng không còn mỗi ngày lui tới phòng đan dược nữa, mà khẩn cấp triệu tập các đại thần trong triều, bàn bạc cách chạy về phương Nam.
Mẹ vội vã đến tìm ta, bảo ta thu dọn hành lý, cùng nhau đi về phía Nam.
Ta lắc đầu từ chối.
“Huy Âm!”
Mẹ nóng ruột đến đỏ bừng mặt: “Lúc này con còn muốn giận dỗi với cha con sao!”
“Mẹ, không phải con muốn giận dỗi với cha, người đừng lo cho con, trong quân khởi nghĩa có bạn cũ của con, họ sẽ không làm hại con.”
Mẹ ta sững sờ. “Bạn cũ? Bắc địa? Chẳng lẽ là…”
Ta mở chiếc khăn cuối cùng ra, đó là một chiếc khăn gấm thêu uyên ương liền cành.
“Mẹ à, con đã gặp Giang Tuyết Hạc rồi.”
Nghe ba chữ này, mẹ biết không thể khuyên được ta nữa.
Không ai hiểu rõ hơn mẹ, ba năm Giang Tuyết Hạc bị lưu đày ta đã sống như thế nào.
Mơ mơ màng màng, chẳng khác gì xác sống.
Nửa năm đầu, ta gần như lúc nào cũng nằm trên giường bệnh, nếu không phải ngày ngày mẹ đều ở bên cạnh ta mà rơi lệ, thì có lẽ ta đã không thể vượt qua mùa đông năm ấy.
“Hóa ra là hắn, cũng chỉ có hắn, mới có thể khiến con hồn xiêu phách lạc.”
Mẹ im lặng một lúc lâu: “Nhưng thời chiến nguy hiểm, nếu hắn…”
Ta mỉm cười.
“Vậy con cũng sẽ sống thật tốt. Phu nhân của thủ lĩnh nghĩa quân là một nữ tử có chí lớn. Nàng ấy từng nói với con, điều mà nàng ấy hối tiếc nhất là chưa từng được học hành tử tế. Nếu thành công, nàng ấy sẽ mở trường học cho nữ tử, đến lúc đó, sẽ để con làm viện trưởng.”
“Cho dù không thể ở bên huynh ấy, con cũng sẽ sống thật tốt.”
“Con sẽ luôn nhớ về huynh ấy, rồi mang theo nỗi nhớ ấy, thúc đẩy chính mình phát triển.”
Mẹ ngậm nước mắt, ôm ta lần cuối.
“Huy Âm à, con đã lớn rồi.”
Mẹ đi rồi.
Cha nhất định sẽ đi theo Hoàng đế chạy về phương Nam.
Tuy mẹ không yên tâm về ta, nhưng lại càng không yên tâm về cha.
Ta hướng về phía mẹ rời đi mà cúi đầu thật lâu.
Mong rằng chúng ta còn có ngày gặp lại.
Đêm thành bị phá, Kinh đô hoàn toàn loạn lạc.
Quan chủ sắc mặt bình tĩnh, tập trung chúng ta tại đại điện, thấp giọng tụng kinh.
Ngoài cửa đạo quán bỗng truyền đến tiếng bước chân ồn ào.
“Đại Từ Quan được thiên tử ban thưởng, vàng bạc vô số!” Có người lớn tiếng hô hào: “Theo ta xông vào! Cướp của cải rồi chạy về phía Nam!”
Quan chủ vẫn bất động, giọng nói trầm thấp an ủi các nữ đạo sĩ đang hoảng sợ: “Chí tâm cúng dường kinh, nguyện chúng sinh, được nghe chánh pháp, không rơi vào tà kiến.”
Bạt Vân và Trúc Lộ sợ đến run rẩy, nhưng vẫn cố gắng đứng chắn trước mặt ta.
Ta đẩy họ ra, rút đoản đao trong tay áo, đi ra sân nín thở lắng nghe.
Tiếng hò hét ngoài cửa như sóng, nhưng bỗng nhiên bị một âm thanh lớn hơn át đi.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
“Đại Từ Quan cứu ta thoát khỏi cảnh lầm than! Mọi người hãy cùng ta hộ giá chư vị đạo trưởng!”
“Bảo vệ Đại Từ Quan!”
Tiếng hô vang dậy đất trời.
Tứ bát phương, tiếng bước chân dồn dập như sấm rền, chẳng mấy chốc át hẳn tiếng la hét của bọn cướp.
“Chư vị đạo trưởng chớ hoảng sợ!”
Một giọng nói vang lên từ bên ngoài cánh cửa: “Chúng ta chịu ơn Đại Từ Quan sâu nặng, xin thề sẽ liều c.h.ế.t hộ giá chư vị!”
Khoé mắt ta cay cay.
Hạt giống thiện lành gieo xuống ngày nào, nay đã đơm hoa kết trái.
“Đa tạ!”
Canh ba, bên ngoài đạo quán lặng như tờ.
Bỗng có tiếng gõ cửa…
“Bọn đạo tặc đã bị chúng ta đánh đuổi, chư vị cứ yên tâm.”
Quan chủ nghe vậy, liền sai tiểu ni cô ra mở cửa tạ ơn.
Ngoài cửa, người nọ lại lên tiếng: “Xin đạo trưởng đừng mở cửa! Nay trong thành loạn quân nổi lên khắp nơi, không an toàn đâu!”
Tim ta thắt lại.
Vội vàng bước lên, ta hỏi: “Xin mạn phép, nghĩa quân đã tiến vào thành rồi sao?”
“Phải.”
Ta vô thức nắm chặt vòng ngọc, còn muốn hỏi thêm điều gì đó.
Bỗng người nọ hốt hoảng kêu lên: “Không xong rồi! Quân đội đang kéo đến!”