Đài Ngắm Xuân
Tạ Hoài Lăng bước ngang qua ta.
Hắn đi sát đến nỗi ta có thể ngửi thấy mùi hương “Xuân Tín Trong Tuyết” quen thuộc trên người hắn.
Đó là loại hương trầm ta vẫn thường dùng, sau khi thành thân, hắn cứ quấn quýt đòi ta pha chế cho hắn một hộp.
Hắn nói rằng ngày ngày dùng chung một mùi hương với ta, giống như ta luôn ở bên hắn vậy.
Tạ Hoài Lăng có đôi mắt đào hoa, khi nói những lời đó, hắn nhìn ta đầy dịu dàng.
Ánh mắt ấy chân thành tha thiết đến mức khiến ta tin rằng hắn thật lòng yêu ta sâu đậm.
Cho đến tận bây giờ.
Hắn lướt qua ta, ánh mắt thậm chí không hề d.a.o động.
Ta không cam lòng, phát ra hai tiếng “ư ư”.
Tên lính canh của quân phản loạn đẩy ta trở lại: “Đừng có nhúc nhích!”
Tạ Hoài Lăng khựng lại một chút.
Nhưng hắn không quay đầu lại, mà sải bước đến trước mặt công chúa, lấy miếng vải rách trong miệng nàng ra, dùng d.a.o cắt đứt dây trói, rồi bế nàng lên ngang người trong tiếng nức nở khe khẽ của nàng.
Ta vùng vẫy một cách tuyệt vọng, thậm chí còn cố gắng đá vào hắn khi hắn đi qua.
Tiếc là chân ta ngắn hơn ba tấc.
Cuối cùng, Tạ Hoài Lăng dừng lại.
“Công chúa, thần cũng muốn cứu người, nhưng họ chỉ đồng ý thả một người.”
Hắn quay đầu nhìn ta, hàng mi đen như lông vũ khẽ run rẩy, trong mắt chứa đựng nỗi đau chân thật: “Thần không thể không có vợ của thần, xin công chúa thứ tội.”
Nếu miệng ta không bị nhét giẻ rách, ta nhất định sẽ dùng những lời lẽ sắc bén nhất để vạch trần lời nói dối của hắn.
Đáng tiếc, ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn quay lưng bỏ đi sau khi hắn nói xong câu đó.
Tạ Hoài Lăng không quay đầu lại nữa.
Chúc các bé iu của Lạc đọc truyện vui vẻ 🫶🫶 đọc xong nhớ còm men nhé 🥰🥰
Chỉ có Triệu Lan Nhược đang nép vào lòng hắn, vòng tay qua cổ hắn, nhìn ta từ trên vai hắn.
Một lúc lâu sau, nàng khẽ mấp máy môi.
Ta bị nhét vào trong xe ngựa cùng với người phu nhân bị Tạ Hoài Lăng bắt cóc đến để trao đổi Triệu Lan Nhược.
Thẩm phu nhân này có tấm lòng nhân hậu, thấy ta vùng vẫy kịch liệt, nàng dịu dàng nói: “Công chúa, chắc hẳn người đang rất khó chịu vì bị nhét vải vào miệng, để ta lấy nó ra cho người. Nhưng xin người đừng kêu la lớn tiếng, được không?”
Ta gật đầu.
Thẩm phu nhân đến gần, lấy miếng vải ra khỏi miệng ta.
“Ta không phải công chúa.” Ta lập tức nói.
Thẩm phu nhân hơi sững sờ.
“Ta là vợ của Tạ Hoài Lăng.”
Thẩm phu nhân hiểu ra: “Người hắn mang đi mới là…”
Ta ngẩng đầu, cố ngăn những giọt nước mắt chực trào.
“Người hắn mang đi mới là Thanh Hà công chúa. Ta chỉ là một quân cờ bị bỏ rơi, chẳng còn giá trị gì.”
Thẩm phu nhân không hoàn toàn tin lời ta nói.
Có lẽ vì thấy sắc mặt ta tái nhợt, ánh mắt nàng nhìn ta cuối cùng cũng có thêm vài phần thương cảm: “Ta không thể tin hoàn toàn vào lời của cô nương, nhưng vài ngày nữa sẽ có một người quen của Thanh Hà công chúa đến Ung Thành. Nếu cô nương thật sự không phải Thanh Hà công chúa, ta sẽ xin chủ công cho cô thêm chút tự do. Nhưng trước đó, xin cô nương chịu chút thiệt thòi.”
Có lẽ Thẩm phu nhân đã nói giúp ta vài lời.
Ta bị giam vào một phòng ngủ tương đối sạch sẽ, chờ người quen của Triệu Lan Nhược đến nhận diện.
Người canh giữ ta là một thiếu nữ trạc tuổi ta, tên Mạch Đông.
Tính tình nàng hoạt bát, có cảm giác chỉ cần một quyền là có thể đánh c.h.ế.t cả con bò.
Nàng tỏ ra rất thù địch với ta.
Ta nói với nàng, ta không phải Thanh Hà công chúa.
Nhưng nàng chỉ nghe được vài chữ đã bịt tai lại, lớn tiếng nói: “Đừng nói chuyện với ta! Chủ công nói ta không thông minh, sẽ bị bọn quý tộc xảo quyệt các người lừa!”
Thôi được rồi.
Ta ngậm miệng lại, yên lặng chờ đợi vị cố nhân kia.
Sáng sớm ngày thứ ba, Mạch Đông cài một bông hoa bên mái tóc.
Nàng e thẹn nói với ta: “Thiếu tướng quân sắp đến rồi!”
Vừa dứt lời, tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa.
Một chàng trai trẻ đẩy cửa bước vào, gió lùa theo hắn, thổi tung vạt áo trắng như tuyết.
Cả đất trời như lặng đi.
Hắn cứ nhìn ta chằm chằm.
“Huy Âm.”